Cười đi tới kéo tay Nhã Hàm, đang muốn lôi nàng qua, thì thấy Nhã Hàm dường như bị cái gì đó kích thích, đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn ra ngoài điếm, sau đó tránh tay của nàng, đi thật nhanh ra ngoài.
“Làm sao vậy? Con nhìn thấy ai à?”
Theo Nhã Hàm đi tới bên ngoài cửa hàng, chỉ thấy phía trước là một quảng trường có cái đài phun nước, có rất nhiều người đi qua đi lại, muốn tìm kiếm một người trong đám này thì quả thực là quá khó khăn.
Đứng ở đó nhìn một lúc lâu, Nhã Hàm thất vọng lắc đầu:
“Con, có lẽ là nhìn nhầm rồi.”
“Ban ngày con suy nghĩ nhiều, đêm nằm mộng là điều đương nhiên bây giờ còn nhìn thấy ai cũng như nhìn thấy người kia.”
Mẹ hai chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ nàng một cái:
“Đã nửa năm rồi, con hết hi vọng rồi…”
“Thế nhưng… nếu thật là hắn…”
“Bảo con nói con lại không nói, chuyện ban trai ta cũng đã nói chuyện với con… Đến đây, đừng nghĩ tới hắn nữa, theo ta vào chọn đồ trang sức, đừng làm hỏng hứng thú của ta!”
Bất mãn lên tiếng, mẹ hai kéo nàng đi vào trong, nàng cũng không kháng nghị nữa, chỉ cần mình thấy đồ trang sức nào đẹp, thì đều mua hết, sau đó giao cho vệ sĩ phía sau, hai người lại tiếp tục đi dạo qua cửa hàng khác.
Nhưng mà, cứ nhìn dọc theo con đường này, Nhã Hàm có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc.
Từ khi nghe thấy tin tức vụ giết người trên đường, trong lòng nàng luôn có một dự cảm, đó là Gia Minh đã tới New York, mà cũng chính vì suy đoán này, đã khiến cho nàng khó có thể xác định xem, bóng hình vừa rồi có phải là Gia Minh hay không, hay chỉ là ảo giác của mình.
“Tới đây, tới đây, tới đây. Cởi quần áo, cởi quần áo, để cho mẹ hai nhìn vóc người của con…”
Chưa kịp phản ứng thì đã bị mẹ hai kéo vào trong phòng thay đồ, đưa tay cởi cúc áo của nàng.
“Con không thích bộ này đâu, không cần…”
“Con không thích nhưng ta lại thích, bộ lễ phục màu tím này chẳng phải rất hợp với con hay sao? Mặc vào đi mặc vào đi, ta không lừa con đâu!”
“Thời tiết này mặc nó sẽ bị cảm đấy.”
“Ở đây có hệ thống sưởi hơi, hơn nữa suốt ngày con suy nghĩ chỉ khiến cho người thêm ốm mà thôi, nó còn nghiêm trọng hơn bị cảm, cứ làm theo lời ta nói, thay quần áo đi, hấp dẫn một đám tiểu tử tới theo đuổi con đi… Ha ha, nhanh cởi ra cho ta!”
Trong phòng thay đồ chật chội, áo khoác, nội y, quần, áo giữ ấm bị lột ra hết, rồi ném xuống đất, giày cao gót bị đá qua một bên, để lộ hai chân thon dài, Nhã Hàm vừa từ chối, vừa đưa tay cù vòng eo của người phía trước.
“Ha ha, con lại dám phản kháng, con gái bất hiếu, con gái bất hiếu…”
“Aha, phi lễ…”
Giống như là hai chị em đùa giỡn, những thanh âm hi hi ha ha cứ vang lên trong phòng thay đồ, do dùng tiếng Trung cho nên người bán hàng nước Mỹ không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Man Đầu cùng một đám vệ sĩ sắc mặt không đổi đứng ở bên ngoài, hai tay hắn chắp sau lưng, nhìn trời, phảng phất như đã đi vào cõi thần tiên.
Sau một khắc, bỗng hắn phốc một tiếng, đưa tay bịt mũi, máu từ trong mũi tràn ra, còn chưa kịp làm phản ứng tiếp theo, thì một vệ sĩ đã đưa khăn tay cho hắn, hai người cổ quái nhìn nhau.
“Cảm ơn.”
“Không cần.”
Một lát sau, cửa phòng thay quần áo đã mở, một người mặc bộ quần áo màu tím xuất hiện, những người xung quanh đều mở to hai mắt nhìn.
Cách cửa thủy tinh, mấy đôi trai gái tới đây mua sắm thả chậm cước bộ, quay vào trong cửa hàng nhìn Nhã Hàm chỉ trỏ rồi trò chuyện với nhau. Đóng cửa phòng thay quần áo, nhìn qua gương, Nhã Hàm trông như một bức tranh.
Lấy màu tím đậm là chủ đạo, màu trắng ưu nhã phụ họa, thân hình hoàn mỹ của Nhã Hàm được thể hiện tuyệt đối, vòng eo mảnh khảnh có một chiếc dây buộc, chiếc váy không giống như lễ phục rộng thùng thình, mà ưu nhã ngắn gọn, mang phong cách đông phương.
Hơn nữa, do nàng mới lành bệnh, do trong lòng có suy nghĩ mà sắc mặt u buồn, hơi tái nhợt, nhưng lại giống y như mỹ nhân cổ điển đông phương vậy.
“Đến đây đi đến đây đi, con nhìn xem, con có thấy ánh mắt của mẹ hai lợi hại không nào, thật là mê chết người…”
Vui tươi hớn hở kéo Nhã Hàm đẩy tới gần chiếc gương, nhìn bóng hình như tranh vẽ, Nhã Hàm nghiêng đầu bất đắc dĩ cười cười. Đột nhiên, một thân ảnh xẹt qua trước mắt, nàng mạnh mẽ quay người sang, chỉ thấy bên ngoài cửa kính toàn người đi lại, đại đa số họ đều nhìn sang bên này, mà đạo thân ảnh kia, cũng chỉ thoáng qua, không tìm thấy dấu vết.
Vừa suy nghĩ nhiều thành ảo giác sao…
“Làm sao vậy?”
Hai mắt mẹ hai cũng nghi ngờ tuần tra nhìn vào đám người ngoài kia, sau đó, cũng a một tiếng:
“Man Đầu, những người ngoài kia… có phải là Mafia không, tại sao hắn lại chạy ra từ bệnh viện? Nha, hắn thấy chúng ta.”
Trong tầm mắt, có một chiếc bàn đang để nhiều túi nhựa, một thanh niên tóc vàng nước Mỹ dẫn theo hơn 10 người đang tụ tập ở đó, trong đó có hai người. Nhã Hàm cũng biết họ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Hôm trước, chính là đám người này cho rằng Nhã Hàm nghe trộm, cũng vì vậy mà nàng biết Man Đầu.
Về phần thanh niên tóc vàng, hắn cùng vì chuyện này mà nhập viện, hiện thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Nhã Hàm, sau đó lại cúi đầu xuống, coi như không dám chào hỏi “người quen”.
Hiện giờ, hai nhóm người cách nhau không xa, lúc Nhã Hàm từ trong phòng thay quần áo xuất hiện, ánh sáng của nàng dường như ảnh hưởng tới bên kia.
Đám người Mafia đều nhìn sang bên này, còn huýt sáo, nhận thấy ánh mắt của hai mẹ con, thanh niên tóc vàng tỏ thái độ là người quen, giơ tay lên cầm ly cà phê, nói với bên cạnh câu gì đó, sau đó cùng hơn chục người đi tới bên này…
Mặc dù vô cùng sùng bái bộ phim Bố già, nhưng mà mẹ hai cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với chuyện Mafia chủ trì công đạo cả, bây giờ thấy đối phương mang theo người đi tới, thì không khỏi có chút khẩn trương:
“Hắc, Mafia tới rồi, có cần báo cảnh sát hay không.”
“Tôi thấy không cần đâu, họ không dám công nhiên làm chuyện xấu…”
Man Đầu ở bên cạnh tươi cười, nhẹ giọng nói.
“Chuyện xấu? Làm chuyện xấu gì…”
Mẹ hai đảo mắt hai vòng, trong miệng lại nói:
“Có bệnh thì ở trong bệnh viện là được rồi, ra đây làm gì, mẹ con chúng ta chỉ đi mua sắm mà thôi, một đám đàn ông to lớn tới cửa hàng làm gì, biến thái… Trần tiên sinh, những người này không biết có ý đồ bất chính gì không, nghe nói Mafia rất thiện chuyện bắt cóc… Được rồi, Nhã Hàm, con mau vào thay quần áo cũ đi..
Xoay người một cái, hai nữ nhân lại đi vào trong phòng thay quần áo, sau một thời gian họ lại xuất hiện. Nhã Hàm đã thay lại bộ trang phục mùa đông, về phần đám người Man Đầu, cũng đã bắt đầu tiếp xúc với nhóm người kia, hai bên đang nói chuyện với nhau, sau khi giới thiệu, có người nói thanh niên tóc vàng tên là Robert, đại khái là do thương thế trên người chưa khỏi, sắc mặt vẫn còn tái nhợt. Sau khi giới thiệu xong, người dẫn đầu mời hai cô gái đi uống cà phê.
“Chuyện ngày hôm trước thực sự rất xin lỗi. Neil và hai người bọn họ cũng là khẩn trương quá độ, tạo nên một chút hiểu lầm với Trương tiểu thư, nếu như không ngại, chúng ta cùng đi uống cà phê chứ? Coi như là xin lỗi chuyện hôm trước đi?“
Mặc dù nói trong đám xã hội đen, không phải ai cũng là người xấu, thế nhưng cùng Mafia uống cà phê, ai biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, mẹ hai cười cười:
“Ha hả, xin lỗi, tôi còn có chuyện…“
“Không sao đâu, đi uống một chén là được rồi.”
Nàng còn chưa nói hết, Nhã Hàm không biết suy nghĩ cái gì, trong lúc bất chợt liền đáp ứng, cắt ngang lời cự tuyệt của nàng.
Robert nở nụ cười, đưa tay ra mời, ý bảo nữ sĩ đi đầu, ánh mắt bình thản quét qua đám người một vòng. Nhã Hàm gật đầu, tiến lên…