Mặt trời, bãi cỏ, mười mấy chiếc xe hơi, xe bus dừng lại chỉnh tề ở ven đường. Trên bãi đất trống rộng bằng khoảng ba sân bóng đá, tất cả lều trại lớn nhỏ của mọi người được dựng lên, bên dòng suối. Trong rừng cây có rất nhiều nhóm người kết bạn đi lại. Đối với phần lớn mọi người, loại hình cắm trại tự nấu cơm dã ngoại này khá thú vị, đặc biệt là khi có người như Phương Chi Thiên cùng tham gia.
Các dụng cụ nấu ăn như nồi, chảo, chén bát, muỗng…. đều được phân phát đầy đủ, tất nhiên cũng có người tự mang theo. Thức ăn đã được chuẩn bị trước, nếu như không muốn tự làm thì cũng có thể ăn sẵn. Nhưng hoạt động như thế này chú trọng sự thú vị, đông đảo nam nữ trẻ tuổi tham dự, người muốn bộc lộ tài năng trước mặt người khác phái cũng có không ít. Dưới trời chiều, mọi người dựng trại, vào rừng kiếm củi, rửa rau, vo gạo, cười đùa bên dòng suối, chỗ gần sát rừng cây cũng được dựng một sân khấu biểu diễn bằng gỗ, ngoài ra còn có vài mảnh đất trống, những tiết mục, hoạt động tập thể luôn phải có.
Một hoạt động có nhiều người như vậy thì sẽ có người tổ chức, sắp xếp cho từng đội ngũ, ước chừng mười người một tổ, mọi việc đều được phân công công việc riêng, cũng có một số phần thưởng để khích lệ tính tích cực cho các nhóm người, nhưng trên thực tế, yêu cầu cũng không có gì nghiêm khắc. Sau khi được phân chia, nếu có người quen hoặc người yêu thì lại tiến hành tổ hợp tự do một lần nữa. Tám người Gia Minh đương nhiên là tự thành một tổ nhỏ. Giang Vu Vi và bạn trai Andy của nàng cũng coi như quen biết, nhưng bọn họ có nhóm riêng của mình, dựng lều ở bên cạnh. Các cô gái vốn có hảo cảm với Thiên Vũ Chính Tắc, bởi vì đã nói chuyện vài câu với nhau trên xe, lúc này cùng thuận tiện tụ tập lại, tổng cộng hơn hai mươi người, chia làm hai nhóm dựng trại ở chỗ đất trống bên rừng cây.
Tiếng nhạc quanh quẩn dưới trời chiều, Gia Minh và Thiên Vũ Chính Tắc liên tục dựng sáu cái lều nhỏ. Linh Tĩnh và Sa Sa ngủ cùng lều, về phần Đông Phương Nhược, mặc dù hôm nay thân thể nàng tốt hơn nhiều nhưng dù sao cũng ốm yếu nhiều năm, phải ăn uống đúng tiêu chuẩn, buổi tối cũng cần có chuyên gia chăm sóc, đây là công việc của phía mấy người Phương Chi Thiên. Từ kĩ xảo sinh tồn nơi hoang dã mà nói, hai người cùng được xem như nhân sĩ chuyên nghiệp, chỉ chốc lát đã dựng xong mấy chiếc lều nhỏ. Thiên Vũ Chính Tắc bị mấy cô gái kéo sang nhờ hỗ trợ, Huân và Đông Phương Uyển vào rừng kiếm củi, Linh Tĩnh, Nhã Hàm và Sa Sa thì đến bên suối rửa rau và đồ ăn. Gia Minh lấy thùng nhựa ra suối lấy nước sạch, sau đó lấy một chiếc bàn nhỏ để tương, dầu, dấm… ra, sau đó lại đào một khoảnh cỏ ra để chuẩn bị nhóm lửa.
Tình cảnh mấy trăm người trưởng thành tụ tập một chỗ cắm trại cũng rất thú vị. Tất cả lều trại lớn nhỏ mọc lên khắp bãi cỏ, đồ làm bếp đơn giản, đống lửa, thoạt nhìn giống như một trại dân tị nạn sau thiên tai, nhưng tất cả mọi người đều hăng hái bừng bừng, ngay cả mấy người như Phương Chi Thiên cũng tự mình dựng lều, sau đó xắn tay áo, khoe khoang với những người xung quanh:
“Nướng món ăn thôn quê, tôi rất có tay nghề nha.”
Bên cạnh, người của tập đoàn Tịch Đức cũng rất hăng hái.
Đông Phương Nhược ngồi trên xe lăn, đối mặt với ánh nắng chiều, ánh mắt đảo tới đảo lui theo bước chân Gia Minh:
“Anh Gia Minh thật thành thạo.”
“Ở nhà anh và Linh Tĩnh thường thay nhau nấu cơm, anh là người chủ gia đình.”
Thuận miệng trả lời, Gia Minh nghiêng đầu sang hỏi.
“Thân thể em không có chuyển biến xấu chứ?”
“Có anh Gia Minh ở bên cạnh liền không thấy đau đầu nữa, đây là một ngày an ổn nhất từ năm trước đến nay của em đó.”
“Vậy cũng tốt.”
Hắn trả lời qua loa một câu, quay đầu lại, Huân đã ôm củi khô đi ra từ trong rừng, sau đó để xuống ở bên cạnh Gia Minh. Hôm nay nàng mặc áo sọc đen trắng, áo khoác và quần dài đơn giản, trên khuôn mặt tinh xảo như đồ sứ trắng nõn vẫn không hề có nụ cười, nhưng khi ngồi sắp xếp lại đống củi với Gia Minh lại mơ hồ có vài phần tự đắc và vui mừng. Mà nhìn thấy nàng đến, Andy đang khoe khoang về võ công ở xa xa cũng đề cao thanh âm.
“… Khi đó, tôi lập tức lùi lại, nghiêng người đá xoáy một cú. Người đánh quyền Tây Dương kia cuối cùng cũng ngã xuống. Trọng tài đi qua đếm, hắn giãy dụa muốn đứng lên lại. Thực ra khi đó tôi cũng không còn sức lực gì nữa, Lucy cũng thấy trên đầu, trên người tôi đều là máu, gãy hai cái xương sườn, tay trái hoàn toàn mất cảm giác, nhưng tôi vẫn gượng được…”
“Thành thật mà nói, đó là trận đấu khó khăn nhất của tôi, nhưng cũng trợ giúp tôi nhiều nhất. Thi đấu là như vậy, bị thương càng nhiều thì tiến bộ càng lớn.”
“Thi đấu chuyên nghiệp như vậy, quan trọng nhất là… mỗi người đều giỏi phòng thủ, anh không thể để đối phương phát hiện ý đồ của mình, chú ý ánh mắt của chính mình, không thể muốn đánh nơi nào thì liền nhìn chằm chằm vào nơi đó, trước khi ra tay phải tính toán được động tác toàn thân của đối phương, ánh mắt chỉ để lừa gạt đối phương mà thôi…”
Người này dù sao cũng là võ sĩ chuyên nghiệp, thực lực thực ra cũng có, mấy tên ăn chơi trác táng đồng hành khá hứng thú trên phương diện này, nói từ lúc ở trên xe đến lúc dựng trại, đến tận lúc này vẫn còn nói. Khi Andy kia biểu diễn mấy chiêu quyền Anh và đá chân công phá xong, đám ăn chơi trác táng xung quanh đều tụ tập tới. Andy vừa nói chuyện vừa len lén nhìn sang, đáng tiếc Huân chỉ chăm chú nhóm lửa, hoàn toàn không hứng thú với chuyện thi đấu võ thuật. Lúc này mấy người đến xem náo nhiệt giơ một cành cây to lên cho hắn đá, hắn bày tư thế ra, nói:
“Chú ý ánh mắt tôi! Chú ý!”
Vừa lớn tiếng nói, ánh mắt hắn lại len lén nhìn sang đây.
Thực ra cũng không thể nói là mỗi hành vi si mê của những người có hứng thú với Huân đều là vô sỉ, bởi vì chỉ dựa vào bề ngoài mà nói, thiếu nữ Nhật Bản giống như búp bê bằng sứ này có vẻ đẹp hầu như áp đảo mọi người, đặc biệt là sau hai năm đi theo Gia Minh, nếu không phải có người cố ý đến gần, vẻ lạnh lùng hệt như con nhím của nàng đã thu liễm hơn trước rất nhiều, mỗi lần đi ra ngoài đều khiến rất nhiều người quay đầu lại nhìn theo là chuyện thực không cần bàn cãi. Đám người ở gần mặc dù đang lớn tiếng bàn luận võ thuật nhưng những ánh mắt len lén nhìn sang cũng không hề ít. Đông Phương Nhược dịu dàng nói:
“Bên kia có rất nhiều người chú ý đến Huân tiểu thư nha.”
Dùng lực lượng của nàng, cảm giác được những chuyện này đặc biệt chân thật, không khỏi bật cười.
“Cao thủ nha, ánh mắt phải tập trung vào những nơi mà người khác không ngờ được.”
Gia Minh cảm thán. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
“Thật bí hiểm.”
“Cái gì bí hiểm vậy?”
Thiên Vũ Chính Tắc vừa mới dựng trại xong, đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh.
“Bị mỹ nữ mời giúp đỡ, có cảm giác thế nào?”
“Nữ nhân trong thế giới 3D thật đáng sợ.”
Thiên Vũ Chính Tắc lắc đầu, nhìn màn biểu diễn đá gãy cây ở đối điện, hạ giọng nói:
“Trong số đó có một người bị hôi nách, cậu đoán là ai?”
“Là cô gái xinh đẹp nhất kia.”
Đối với hai người có lực quan sát kinh người như bọn họ, thảo luận như vậy chỉ vì nhàm chán. Một lát sau, nhóm người Linh Tĩnh trở lại. Lửa được nhóm lên, mọi người dựng giá, bắt đầu nấu cơm. Trên bãi cỏ, xa xa gần gần có không ít người nhưng phần lớn đều là tiểu thư, thiếu gia há mồm chờ cơm ở nhà, có thể làm thành thạo như nhóm người Gia Minh cũng không có nhiều, khắp bãi cỏ, trong chốc lát có hơn mười cột khói dày đặc do nhóm lửa thất bại bốc lên, trong trời chiều, nam nam nữ nữ bị khói hun cười đùa đuổi đánh nhau. Linh Tĩnh đến bên Gia Minh, hỏi:
“Tiểu Uyển đâu?”
“Chắc vẫn còn trong rừng.”
Gia Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua.
“Trẻ em nhà giàu chưa từng phải chịu khổ, ngay cả kiếm củi cũng đặc biệt chậm…”
“Coi chừng cậu ấy nghe thấy sẽ đuổi giết cậu đó.”
Linh Tĩnh bật cười.
“Mình đi tìm cậu ấy.”
“Đừng, để mình đi, cánh rừng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mình sợ cậu bị lạc.”
Trong khi Linh Tĩnh vẫn đang tức giận kháng nghị, Gia Minh đã vào rừng theo phương hướng Huân chỉ. Đúng như hắn nói, cánh rừng này không tính là rừng sâu núi thẳm nhưng cây cối dọc theo đường đi lên đến trên núi cũng có kích thước nhất định. Lúc này sắc trời chưa tối, ánh nắng chiều vẫn đang đỏ bừng như lửa, nhìn qua khe lá, cả vùng trời tây mỹ lệ vô cùng. Ven rừng cây vẫn còn rất nhiều người hoặc nhặt củi hoặc chặt thẳng cành cây xuống để đem về nhóm bếp. Càng đi vào sâu người càng ít. Gia Minh chú ý đến tình huống xung quanh, đi càng sâu vào bên trong theo hướng Huân chỉ.
Tìm kiếm như vậy, thực ra khả năng tìm được người cũng không lớn. Gia Minh không sợ lạc đường, vẫn tiếp tục lững thững đi vào sâu. Đông Phương Uyển thực ra không phải kẻ ngốc, không có chuyện bị lạc đường ở nơi này được. Bởi vì bộ đội đã lặng lẽ tạo thành một vòng vây lớn, bao vây nơi này lại, tuyệt không có chuyện có ai vào rừng cây rồi bị lạc đường, không thể thoát ra ngoài. Có điều, càng ở thời điểm không trông mong gì, sự trùng hợp lại càng dễ xảy ra, đến chỗ một gốc cây đại thụ trong bụi cỏ xa xa vọng lại tiếng soàn soạt, một cái đầu lộ ra ngoài, loáng thoáng chính là kiểu tóc ngày hôm nay của Đông Phương Uyển.
Đang làm gì vậy? Hẹn hò với người khác sao, cũng không giống lắm…
Hắn chạy đến tìm người, được cho là đàng hoàng, không cần thiết phải giấu diếm tung tích. Vừa tiến lên hai bước thì Đông Phương Uyển bỗng đứng lên từ bụi cỏ. Lúc này quần nàng cởi xuống đến đùi, hai tay đang kéo lên, cặp mông, bắp đùi trắng nõn xen giữa cây lá chằng chịt trong rừng cây tạo thành một khung cảnh đặc biệt mập mờ. Một mặt kéo quần lên, thiếu nữ còn lén lén lút lút quan sát xung quanh, rõ ràng là nàng vừa đi tiểu xong.
Trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, mặc dù không phát ra thanh âm gì nhưng ngay khi Gia Minh bĩu môi, ánh mắt Đông Phương Uyển cũng đột nhiên nhìn sang. Ánh mắt hai người chạm nhau, tia lửa bắn ra.
Cảnh tượng trong nháy mắt đó, chúng ta có thể gọi một cách chuyên nghiệp là “hai mặt nhìn nhau”, tất nhiên, có lẽ chỉ có Đông Phương Uyển bị rơi vào tình cảnh không biết phải làm sao. Sững sờ một lát, Đông Phương Uyển vẫn duy trì nét mặt dại ra, rào rào mấy tiếng, nàng lại ngồi sụp xuống.