Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 687: Khai vị ngoại thiên (8-2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Giấy vụn và tiền bay múa, đạn bắn tứ tung, xuyên qua cơ thể kéo theo những luồng máu dài tươi rói, thịt nát cùng máu huyết lẫn lộn, họng súng bốc khói, cả gian phòng cũng mù mịt khói xanh. Tiếng người rên la hoảng hốt chưa bao giờ ngừng lại. Nước tràn ra, vô số chai rượu trên các tủ chứa ầm ầm nổ tung vỡ nát rồi bắt lửa khiến cho gian phòng bập bùng lúc sáng lúc tối, điện cũng bắt đầu chập chờn.

Charley Wilson đã tiến tới sát lối vào, đấy cửa xông ra ngoài. Shojin Munen muốn nổ súng, nhưng cô gái Bartender kia cũng rất nhanh chĩa súng về phía bắn bóp cò, hắn chỉ có thể lắc mình né tránh. Sau đó dưới những trang giấy bay múa hỗn loạn yểm trợ, chẳng mấy chốc cũng sẽ vọt tới bên này.

Một cơn gió lớn nổi lên, Shojin Munen trở tay hất văng một cái ghế sopha bay tới, cô gái kia thuận tay đỡ lấy gạt nó sang bên, khiến chiếc sopha này không may rơi xuống đầu một gã vệ sĩ đang lồm cồm bò dậy, tiếp tục đè hắn bẹp dí xuống sàn. Ngay sau đó họng súng của Shojin Munen cũng đã nhắm tới trán cô ta, cô gái này xoay người, tránh được đường đạn đòi mạng kia, đồng thời vung tay trái đấm mạnh một cú vào bụng đối phương. Shojin Munen trùng người, lên gối hất văng cánh tay kia, vội vàng lùi lại, lại thấy đối phương tiếp tục nghiêng người tung một cú đá xoáy thẳng vào trán mình, cánh tay thong thả kia còn nhân tiện nhả đạn, đem một gã vệ sĩ đang hướng súng sang bên này bắn gục.

“Byakuya! Fuck!”

Rốt cuộc cũng xác định được thân phận của đối phương, hắn chỉ kịp mắng một câu, hai người lại tiếp tục giao thủ. Cánh cửa phòng bị dư lực đánh nát bấy, bên cạnh cửa phòng, vách tường bị quyền phong quét ngang, gạch đá vỡ vụn rơi xuống. Lửa cháy bén thảm trải, máu và rượu cùng đủ thứ dịch thủy trộn lẫn, không ngừng lan tràn trong bụi mù. Trong phòng trừ hai người bọn họ ra đã chẳng còn ai có thể đứng lên.

Bên dưới khách sạn, bảo an với bảo vệ cũng đã xông lên, nhưng không dám tiến tới vùng chiến sự. Xa xa có tiếng còi cảnh sát vang lên, ngày hôm qua phó thị trưởng đã bị ám sát qua một lần, dĩ nhiên công tác bảo hộ cũng phải được tăng mạnh, dù người cũng đã dẹo nhưng cảnh sát đã sớm được an bài ở đây để chờ lệnh, lúc này vọt tới chỉ là trong thoáng chốc. Chaley Wilson được hai gã vệ sĩ hộ tống tới chỗ thang máy, nhưng về sau nghĩ nghĩ đi thang máy thì có vẻ không an toàn, đành chạy thục mạng theo lối thang bộ. Mơ hồ đã trông thấy đám bảo an ở phía dưới, cũng đang rất hỗn loạn, ông ta có vẻ đã chạy tới tầng thứ tư. Đột nhiên lúc này trước mặt mấy người họ lại xuất hiện một gã thanh niên mặc đồ thể thao đen trắng đan xen với khuôn mặt á Đông. Gã này nhìn bọ họ có vẻ nghi hoặc một chút, rồi lại cười cười lấy ra một khẩu súng tự động…

Một phút đồng hồ sau, bảo an và bảo vệ ở dưới tầng một cũng đã chạy lên tới nơi, chỉ thấy được xác Chaley Wilson và hai gã bảo vệ chìm trong vũng máu, họ lật cái xác ra xem thì lựu đạn chèn nhét dưới đó nổ tung, thổi bay cả đám. Khí lãng quấn lên cao, lửa cháy cuồn cuộn, Lúc này Asahi đã chạy tới tầng mười năm, đưa tay bịt tai cho khỏi ồn, gió lốc vậy mà vẫn thổi tới, làm tóc hắn thổi dựng lên.

Thong thả đi tới tầng mười bảy, Asahi mở cửa ra, thấy trước mắt là một đám bụi mù. Rồi oanh một tiếng, có một bóng dáng quen thuộc đập lên vách tường bên cạnh cánh cửa, rồi lại thấy một bóng dáng quen thuộc khác cũng bị một cước đá văng ra ngoài, sau đó có tiếng lách cách vang lên, súng lại nổ đì đùng. Asahi rút đầu lại, ôm súng tự động quay trở lại gần cầu thang, một lúc sau mới lớn tiếng hỏi:

“Byakuya, ngực của ngươi là hàng thật hay giả thế!?”

Không có ai trả lời hắn, gã này thở dài tiếp tục lên tầng thượng.

Byakuya là người thứ nhất đuổi theo, Shojin Munen cũng theo sát phía sau. Bọn họ đạp lên vách tường, lan can, giống như trực thăng lên thẳng bay tới tầng thượng, trên không phát sinh va chạm bôm bốp, đầu gối, khuỷu tay mạnh mẽ va chạm, tần suất như súng máy bắn liên thanh. Chỗ nào cũng có thể mượn lực, hỗn chiến loạn xạ. Nắm tay lẫn cẳng chân Byakuya điên cuồng oanh kích tới, Shojin Munen cũng nhanh chóng đón đỡ, lại quấn vào nhau, Shojin Munen đấm sượt qua tai Byakuya rồi nhanh chóng thu tay về, tóm chặt lấy bả vai đối phương, bên kia cũng áp sát tóm lấy người hắn, cả hai xoáy vòng trên không một lượt rồi văng vào một cái lan can gần đó khiến cho nó biến hình quằn quại. Trong hành lang phát ra một thanh âm rung động kinh người. Lại tiếp tục, Shojin Munen vùng lên, trở tay đánh ra mấy ngọn đao gió cự lớn, trong hành lang bộ tạo ra một cơn lốc xoáy nhỏ.

Trong thang bộ cứ như vậy phát ra những tiếng đánh nhau ầm ầm, trên nóc đã bắt đầu có từng mảnh vụn rớt xuống vì rung động. Khi bọn họ lên tới tầng hai mươi, Asahi đã nhấc lên một cái tàu lượn ở cuối phòng, thăm dò một chút phương hướng, ở bên cạnh của hắn cũng bày sẵn thêm một cái diều lượn khác.

“Ta đi trước đây!”

Hắn mượn lực và sức gió trên cao của tòa nhà, mạnh mẽ nhảy ra ngoài. Chiếc diều lượn lướt đi như tinh linh trong bóng đêm, thoáng cái đã rời đi.

Shojin Munen và Byakuya đồng thời phóng tới chỗ cái diều lượn còn lại, tốc độ của bọn họ gần như tương đồng, khoảng cách ngày càng gần. Shojin Munen lúc này lại nhấc tay bắn liền bốn năm phát súng, trên cánh diều lượn đột ngột thủng ra bốn năm lỗ lớn, đã không còn dùng được. Byakuya thấy vậy liền chạy chậm lại, hắn thì không hề giảm tốc, chạy thẳng tới bên lan can, đến sát biên giới cũng không quay đầu lại, nhảy vọt ra ngoài.

Từ chỗ này nhìn xuống, mặt đất phía dưới đèn đuốc sáng trưng, đường cái, nhà lầu, sông lớn, sân rộng, dưới phố sát chân tòa nhà, xe cảnh sát đã bọc kín xung quanh. Shojin Munen dang rộng hai tay, cảm thụ được gió lạnh gào thét bên tai, nhờ lực hút của trái đất mà tăng tốc độ. Sau đó hắn nắm chặt hai nắm đấm, sức gió lớn nổi lên bắt đầu khiến cho tốc độ rơi của hắn giảm chậm lại từ từ.

Thế là xong béng.

Bị vây trên tòa nhà cao như vậy, phương pháp đi xuống cũng chỉ có mấy cái mà thôi, cảnh sát vây quanh, hắn lại phá hủy tàu lượn, gã Trung Quốc kia căn bản không thể nào xuống dưới được nữa. Gã này cũng xuất sắc lắm đấy, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn thông chết.

Tâm tình thư sướng.

Đột nhiên, cả người hắn nặng chình trịch, trên lưng cảm nhận được hai bàn chân thô bạo dẵm lên, vai cũng bị người ta nắm lấy.

Đùa nhau à!?

Thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều. Shojin Munen hô to một tiếng, siêu năng lực điều khiển gió vận dụng tới cực hạn, muốn hất bay người trên lưng đi, cùng lúc đó người trên lưng hắn cũng dùng sức đạp mạnh một cái, theo đó nhảy ra ngoài. Bên cạnh khách sạn lớn kia chính là một tòa nhà năm tầng, trên nóc là lớp kính chịu lực trong suốt, gã kia thoải mái đáp xuống.

Shojin Munen bị đạp một cái, cảm giác giống như trời đất đảo lộn, thân thể không khống chế được đâm xầm vào một vách tường gần đó, ầm ầm một tiếng rồi rơi thẳng xuống đất.

May mắn chỗ hắn rơi xuống là một ngõ nhỏ chứa toàn túi rác, dù vậy trên đầu cũng đã chảy xuống mấy hàng máu nóng, thân thể đau muốn rụng rời, hắn lồm cồm bò ra khỏi mấy cái túi rác, mơ hồ trông thấy được trên tầng năm của tòa nhà nọ, Byakuya nhô nhô cái đầu ra nhìn xem, hóa trang đã bị một hồi loạn đả vừa rồi phá mất, đầu tóc quăn đã biến mất, chỉ còn giữ lại khuôn mặt phụ nữ kia.

“Thế mà còn không chết! Tao nể mày!”

Phía trên không biết là đang cảm thán hay bội phục, cảnh sát từ ngõ hẻm hai đầu đã chạy tới, hắn đành bất động nằm ở đó. Dựa vào tình trạng thân thể hiện tại, chắc sẽ được chuyển thẳng vào bệnh viện, hắn vẫn còn sức lực, trên đường vận chuyển cơ hội chạy trốn có nhiều lắm.

Cảnh sát càng lúc càng đông, đã vây kín lấy tòa nhà xảy ra bạo động kia, trên tầng năm của tòa nhà kính nuôi trồng thực vật, Byakuya đi qua mấy hàng hoa cỏ, có chút nhàm chán thì thào: “Lần sau nhất định dẵm chết ngươi!”

Kỳ thật chuyện tốt như vậy hiếm có lần thứ hai, vừa rồi cũng đã là liều mạng, sơ xuất một cái mà bắt không được Shojin Munen làm đệm lưng, chính mình có khi cũng đã ngã tan xác.

Nghĩ như vậy, hắn bắt đầu chạy trốn, càng lúc chạy càng nhanh, phá vỡ lớp chắn thủy tinh hữu cơ, mạnh mẽ nhảy sang mái nhà của một tòa nhà khác, xe cảnh sát cố gắng từ phía dưới đuổi theo hắn, cố gắng chặn đầu. Hắn không để ý đến, trong gió đêm lạnh lẽo không ngừng từ mái nhà này nhảy sang mái nhà khác, tốc độ cứ như vậy tăng lên dần đều.

Chọn tập
Bình luận
× sticky