Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 296: Ai là cha các ngươi? (1)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Castro tiên sinh đã chết rồi.

Âm thanh trầm thấp từ trong điện thoại phát ra.

Mười phút trước, hơn năm mươi sát thủ được trang bị đầy đủ xông vào căn cứ phân bộ, chúng tôi không biết là họ làm cách nào biết được vị trí chỗ này, nhưng mà… Castro tiên sinh đã chết trên đường rút lui, bọn họ hẳn là Tạo Vật Kỳ Tích, có người đã nhìn thấy James…

Ở trong xe ngây người ra gần cả nửa phút, hắn đưa tay quay hạ cửa sổ xe xuống để gió lạnh thổi vào:

Có dấu vết liên quan đến người tên Hoa Tulip không?

Chuyện này… Chúng tôi không có tài liệu chi tiết về Hoa Tulip…

Tôi nói là sơ lược thôi!

Bỗng nhiên, Zhuang Amir hét lên.

Làm ơn cho tôi một sự dự đoán được hay không! Chúng ta ở đây hành động biết bao nhiêu người, để cho căn cứ trống hoác không có người, cũng vì mục đích giết cô ta! Bây giờ lại để cô ta quay lại giết mình! Đưa ra một dự đoán có được không!

Chuyện này…

Tinh thần có hơi chút hoảng loạn, Zhuang Amir lúc này đã có dự tính của mình, bên đó xem ra không chắc chắn lắm, lát sau, thuận theo lời nói của hắn ta.

Hình như…Có một nữ sát thủ Hoa Tulip nửa hư nửa thực, nhưng mà không có cách nào xác định được…

Ném điện thoại cái rầm, Zhuang cầm bộ đàm lên:

Tất cả mọi người nghe đây, kế hoạch thay đổi, giết chết mục tiêu và tất cả kẻ địch trong tòa lầu, chuẩn bị rút lui.

Vừa nói dứt câu, ấn nút bỏ máy bộ đàm xuống, thì bên đó cũng có người ấn phím nói chuyện:

Nhưng mà… Chúng tôi đã bắt được mục tiêu rồi, có cần giết chết không…

Sao, bắt được rồi?

Trong bãi đỗ xe ở tầng hầm của tòa lầu.

Trong bóng đêm, tình hình căng thẳng đến mức nghẹt thở, vài tia sáng chiếu theo hướng của tiếng súng nổ, tập trung ở một góc ở mặt hông của bãi đỗ xe.

Bỏ súng xuống, mau bỏ xuống!”

Cùng với tiếng kêu gào, bóng người từ ba hướng vây kín, người không nhiều, chỉ cỡ bốn tên sát thủ. Vậy mà chỉ một tiếng hét của tên sát thủ cầm súng tiểu liên, lúc này Man Đầu vừa ngồi xuống chỗ lái, chầm chậm giơ tay lên, ném khẩu súng trong tay ra khỏi xe.

Giờ khắc này, cửa xe vẫn chưa đóng, Man Đầu và Trần tiên sinh ngồi ở hàng ghế phía trước, Nhã Hàm và mẹ hai vừa ngồi vào hàng ghế sau, Robert máu me nhuộm đỏ cả nửa người lúc này đang ngồi trong chiếc xe ở phía sau, hai người khác vẫn chưa kịp vào, cũng phải giơ tay lên. Nói về số lượng người thì phe mình vẫn chiếm ưu thế, nhưng tình hình trước mắt, những người bệnh tật bị thương già yếu bên phe mình chẳng có tác dụng gì. Điều qua trọng là, trên mui xe của chiếc xe cách đó không xa, một tên sát thủ đang chĩa ống phóng rốc-két nhắm thẳng về phía bên này. Bọn họ hiện giờ đã vào trong xe, ngay cả lửa cũng không dám bật, chỉ với một viên đạn hỏa tiễn bắn ra, chắc chắn rằng không có bất cứ một sự may mắn nào xảy ra.

“Mẹ nó…”

Lúc này cũng đã bị thương, Man Đầu trên người vẫn đang chảy máu thầm mắng một câu, giả như chỉ có mỗi mình mình thì lúc này sẽ nhào ra ngoài, có thể may mắn thoát chết, nhưng hai người phụ nữ ở phía sau nào có thể theo kịp. Phía trước ánh đèn pin của cây súng trên tay tên sát thủ quá chói, cứ quét qua quét lại vào mắt hắn, trong lòng không khỏi lo lắng.

Kiều Quốc Duệ đã dự tính tình hình xấu nhất có thể xảy ra, khi mà bản thân cũng không có cách gì để đảm bảo sự an toàn thì sẽ liều mạng ngọc đá cùng vỡ, bất luận thế nào cũng không thể để cho Bùi La Gia nắm được yếu điểm để uy hiếp Hoa Tulip, bây giờ… đến lúc rồi sao…

Trong lòng nghĩ như vậy, tên sát thủ đang cùng với đồng bọn nói chuyện bên cửa xe, tiếng nói trong tai nghe dĩ nhiên là không nghe thấy, nhưng lại có thể nghe được hắn ta nói chuyện, có lẽ hắn đang nói chuyện với Zhuang Amir, người chỉ huy hành động lần này, qua thiết bị liên lạc.

“Ừ, được, chúng tôi đang ở bãi đỗ xe. Bọn họ thoát ra ngoài từ điểm ở đúng như dự đoán…

Không vấn đề gì, mọi người có thể qua đây, tình hình đã được khống chế..

Tôi và Eisen, Tony, Anhur đang ở đây, nếu chúng đám làm càn thì trước tiên đạn hỏa tiễn trong tay Eisen sẽ biến bọn chúng thành lợn quay…

Tốt…

Cuộc nói chuyện vừa hoàn tất, thì hình như bên kia đã xuống chỉ thị. Tên này tiến đến hàng ghế phía sau, đem họng súng nhắm ngay Nhã Hàm:

Cô, ra đây!

Sớm đã nghĩ đến tình huống này, Nhã Hàm khuôn mặt trắng bệch không tỏ ra quá sợ hãi, nhìn về phía mẹ hai đang hét to:

Không, các người muốn làm gì!

Lúc vừa định kéo Nhã Hàm lại, thì cô ấy quay đầu lại nói nhỏ mấy câu an ủi.

Yên tâm, sẽ có người đến cứu chúng ta, con biết chắc chắn thế.

Nói nhỏ xong, hít một hơi thật sâu, nàng từ trong xe bước ra.

Bên này!

Dùng họng súng ra hiệu đi về phía trước, Nhã Hàm liếc tên sát thủ đó một cái, do ánh đèn phía trước quá chói mắt, nàng chợt nghiêng nghiêng đầu:

Các người không được làm càn với họ! Không thì nhất định sẽ chết rất thê thảm!

Bớt nói nhảm đi! Đi!

Tên sát thủ dí súng vào lưng đẩy đi, Nhã Hàm sửa lại bộ quần áo xốc xếch rồi đi về phía trước, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn.

Bên này, tiểu thư, mời đi đến xe bên kia và ngồi xuống!”

Cùng với giọng nói của người đó, khoảng cách dần đần xa ra. Năm bước, mười bước… Man Đầu nhắm mắt lại, người hơi run run, một mặt vì ánh đèn chói mắt ở phía trước, ngoài ra, tay của hắn đặt hơi thấp xuống. Súng trên người không chỉ là một khẩu, nếu rút ra, thì ngay phút đầu tiên hắn đã có thể giết chết cô gái ở trước mặt mình, nhưng bản thân hắn cũng sẽ không thoát khỏi cái chết… Mồ hôi trộn lẫn với máu chảy xuống, trong lòng có một chút do dự, ánh đèn phía trước quá chói, tên đó sẽ không cảm nhận được ý đồ của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mười lăm bước, Nhã Hàm đi đến bên cửa sau chiếc Suy cũ kỹ rồi dừng lại.

“Vào đi!

Này, tôi thấy chiếc Chrysler màu đỏ bên cạnh đẹp hơn, có phải không?

Giọng nói cao vút lạ thường phát ra từ chính miệng tên sát thủ đang chiếu đèn pin vô cùng chói mắt trước mặt, nghe có chút hơi giống như nói đùa, tên sát thủ cầm đầu trong bốn tên liếc hắn một cái:

Này. Tony, bây giờ không phải lúc…”

Trong bãi đỗ xe, tinh thần của Man Đầu đột nhiên trở nên căng thẳng, với trực giác của một đặc công như hắn, cả không gian như ngưng đọng lại trong thời gian không đến nửa giây, trong nháy mắt đem đến một cảm giác nặng nề tăm tối không gì sánh được.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky