Người kia đi tới gần bức tường, nhìn vết thương trên những thi thể, nói:
“Có thể cho rằng đây là một loại tật, giống như con người vào nhà lúc nào cũng phải đi cửa chính, cho dù cửa chính có xấu, cửa sau có mở, thì người ta vẫn đi cái cửa này. Người như vậy… nếu như có thể phân tích quy tắc hành sự, hiểu được mục tiêu của hắn, thì có thể biết được ý nghĩa hành động…”
“Vấn đề là bọn họ không chỉ có một người…”
“Đúng vậy, hiện giờ tôi đã cảm nhận được hai người. Hơn nữa… Bọn họ rất lợi hại, nếu như còn nhiều hơn…”
Hắn lắc đầu, nói:
“Tôi đã xem xong rồi, hiện giờ giao cho pháp y đi…”
Thôi Quốc Hoa gật đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh chiếc bàn, vuốt mắt cho 6 người, ánh mắt của họ hiện lên sự sợ hãi, kinh ngạc, đau đớn…
Trong khoảng thời gian 30 ngày đã chết hơn 40 người, hơn nữa ở Âu Châu đã có những đồng bạn hi sinh vì nhiệm vụ, số lượng người chết hiện phải gấp đôi.
Nhưng mà lúc này chẳng có chút manh mối gì về địch nhân cả, cảm giác vô lực như vậy, thậm chí ngay cả lúc đối mặt với Gia Minh cũng chưa từng xuất hiện.
Hơn một giờ sau đó, đoàn xe lại chạy ra khỏi khu phố, khi ra khỏi cổng khu phố, đột nhiên, phân tích viên ngồi bên cạnh Thôi Quốc Hoa chấn động, đưa mắt nhìn về phía vườn hoa, tinh thần vô cùng khẩn trương.
Nhìn thấy vậy, Thôi Quốc Hoa quát một tiếng chú ý vào bộ đàm, sau đó đoàn xe đi thật chậm.
Một bóng người xuất hiện ở dưới bóng đèn trong vườn hoa.
Từ góc nhìn này nhìn sang, có thể nhìn thấy một nửa mặt của người kia, mái tóc vàng của hắn buộc thành hình đuôi ngựa, mặc âu phục màu trắng, nam nhân này đang ngồi trên ghế đá đọc sách.
Hiện giờ là nửa đêm, có một người nước ngoài ngồi dưới đèn đường đọc sách, sự tình đúng là ký quái.
Khi đoàn xe di chuyển, tất cả mọi người đã rút súng, ai nấy đều lên đạn.
Cùng lúc đó, người nam nhân kia gấp sách đứng lên, chậm rãi đi tới.
Đây là một người đàn ông tương đối đẹp trai, dưới ánh đèn hắn có chút đơn bạc, nhưng vóc người cao gầy của hắn mang lại cảm giác ưu nhã.
Hắn mỉm cười nhìn sang bên này, bước chân nhanh hơn một chút.
Khi khoảng cách đôi bên chỉ còn chừng 10m, hắn nhìn vào chiếc xe chống đạn của Thôi Quốc Hoa, cúi chào giống như một nhân sĩ châu âu.
Trong nháy mắt, bóng người kia đột nhiên phóng đại.
Đèn đường dưới, phong mang lóa mắt.
Trong xe, ai nấy đều nắm chắc súng, không hẹn mà đá cửa xe.
Thôi Quốc Hoa túm lấy áo của phân tích viên, kéo mạnh hắn về phía sau, giơ súng trong tay, nhắm ngay bóng người ở bên ngoài cửa sổ chống đạn. Đồng thời, kiếm phong sắc bén của người kia đã đâm vào bên trong xe.
Đây là một thanh kiếm theo kiểu châu âu, nhỏ mà dài. Tốc độ của nam nhân này quá nhanh, cho dù Thôi Quốc Hoa đã chịu vô số huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng cũng không nhận ra được.
Khi hắn xông lại, trong tay hắn vẫn cầm cuốn sách, song khi tay phải chém ra, một điểm quang mang đã xuất hiện, thân kiếm kia thẳng tắp, chỉ trong giây lát đã đâm xuyên qua kính chống đạn, thẳng vào mi tâm của phân tích viên.
Cái loại lực lượng này giống y như bị một khẩu súng ngắm ở ngay trước mặt bán.
Thôi Quốc Hoa đá tung cửa xe.
Cái kiếm kia chỉ đâm xuyên qua cửa kính, thoạt nhìn như một khe nứt, do bị Thôi Quốc Hoa đá vào cửa xe, lên mũi kiếm đi chệch.
Nam tử tóc vàng kia thả chuôi kiếm, cửa xe mở ra, tay trái đấm tới kéo về phía sau, thân kiếm tạo thành một đường bán nguyệt hình cung.
Cùng lúc đó, tay phải của hắn đè vào xe, thân hình lập tức lùi xa 4, 5 mét, khi tay phải vung lên, đã có một khẩu súng.
Hai tiếng súng vang lên xé rách bầu trời đêm.
Ngọn lửa giao thoa trong bóng đêm, hỏa lực của 6 chiếc xe bao trùm người đàn ông này, nam tử tóc vàng giống như quỷ mị bật ra phía sau, bước đầu là 5, 6 mét, lần thứ hai đã là hơn chục mét. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Đạn bắn vào người hắn, máu tươi tung bay, nhưng mà hình như hắn không có phản ứng gì cả.
Tay trái hắn thu kiếm vào trong người, tay phải cầm súng không ngừng nhả đạn vào một chiếc xe nhỏ, giống như là múa trong máu lửa.
Trong chớp mắt này, Thôi Quốc Hoa nhận ra, hắn nở một nụ cười ưu nhã.
“Cạch” một tiếng, bóng người kia nhảy vào vườn hoa, biến mất không cong tung tích, chỉ còn lại một vài cành hoa bị lung lay, quyển sách trong tay hắn lúc này mới rơi xuống đất.
Mọi người đuổi theo một lúc, nhưng phát hiện mục tiêu đã biến mất.
“Đường tiên sinh, anh không sao chứ?”
Thôi Quốc Hoa nhìn về phía phân tích viên, tuy rằng thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng mà không bị thương gì cả.
Nhưng mà làm cho người còn lại thông báo thương vong tình huống thời, lấy được trả lời mới chính thức sẽ cho người tâm tình đồi bại.
Khi bảo mọi người thông báo tình hình thương vong, hắn mới cảm thấy khó chịu.
“Quốc Lâm trúng đạn rồi, trên đùi, không quá nghiêm trọng…”
“Trung Minh hi sinh vì nhiệm vụ.”
“Trung Minh hi sinh vì nhiệm vụ…”
“Quốc Bình bị thương…”
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã có một chết hai bị thương, hắn đi tới phía chiếc xe đầu tiên, nhìn vào một thi thể ở trong xe, ngồi xuống, một lúc sau mới đứng lên:
“Trung Minh hắn… gia nhập tổ chúng ta còn chưa tới nửa năm…”
Quay đầu lại, thấy người phân tích viên họ Đường nhặt cuốn sách trên mặt đất, hắn đi tới, đối phương đưa sách cho hắn, đây là cuốn sách tiếng Anh “Thuyết tiến hóa”:
“Hắn không thực sự xuất thủ, chỉ đùa giỡn mà thôi…”
“Đang đùa? Chúng ta đã chết 1 người rồi đấy…”
Thôi Quốc Hoa cầm cuốn sách lật mấy trang.
“Chúng ta không giết được hắn…”
Phân tích viên nhíu mày, nói:
“Tôi ở trong căn cứ đã nghiên cứu hồ sơ số liệu của Bá Tước, nếu như hắn cùng một cấp bậc Bất Tử Giả như Bá Tước, cộng với thực lực của bản thân hắn, thì vừa rồi đã có thể giết sạch chúng ta. Sự chênh lệch giữa người bình thường và đám dị năng giả này không cách nào bù đắp… Cũng không đúng, có lẽ chỉ có một người có thể làm được, hoàn toàn không dựa vào dị năng, chỉ cần tố chất thân thể đã có thể áp đảo đối phương… Vốn hắn có thể đứng trong trận tuyến của chúng ta, nhưng đáng tiếc hắn đã chết…”
Ngữ khí của hắn hời hợt, không tính là cường liệt, nhưng Thôi Quốc Hoa biết ý nghĩa của những câu này, năm năm trước đây khi vây bắt Bá Tước, bên hắn đã xuất động mấy tiểu tổ, nhưng vẫn bị Bá Tước đùa cho quay vòng vòng.
Nếu như bây giờ lại tới một người cùng cấp với Bá Tước, mục tiêu lại là Viêm Hoàng Giác Tỉnh, vậy thì từ khi thành lập tới nay, Viêm Hoàng Giác Tỉnh phải đối mặt với một nguy cơ lớn nhất.