Bốn chiếc xe nối đuôi nhau mà đi, khi sang đường đã là gần 12h, Paris không phải là một thành phố đêm, nhưng đã gần đêm rồi mà dòng người đi lại trên đường vẫn không ít.
“Con đường này xe ít hơn, sẽ tiết kiệm được thời gian trở về khách sạn.”
Thanh âm của hướng dẫn viên du lịch vang lên trong bộ đàm, Đông Phương Uyển ghé vào tay lái nhìn về phía trước, phần lớn các cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, chỉ còn lại mấy quán bar, người đi đường không đông, nhưng cũng không quá loạn.
Một chiếc xe buýt từ đầu đường đối diện gào thét lao đến, chỉ một khắc sau, có mấy người ở trong nhà hàng đối diện lao ra như gặp quỷ, trong nhà hàng dường như có ánh lửa.
“Sao vậy? Cháy? Có nên báo cảnh sát hay không?”
Đông Phương Uyển tốt bụng nói vào bộ đàm, sau đó quay đầu hỏi Hứa Nghị Đình:
“Không biết số điện thoại báo cảnh sát ở nước Pháp là gì, chẳng nhẽ gọi 911?”
Nàng còn chưa nói xong thì thấy cửa kính của nhà hàng đối diện vỡ tung, một bóng người bay ra, hạ xuống vỉa hè của đường đối diện, máu tươi từ trong cửa hàng lúc này mới phun ra.
Mặc dù đang ở bên trong xe không nghe thấy tiếng động, nhưng mà do tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, tim của mấy người đập thình thịch như đánh trống.
Lại một người lao ra.
Thương thế của người này không tính là nặng, hắn thất tha thất thểu bò dậy, ở phía sau hắn, lại có một bóng người từ cửa lao ra ngoài.
Đông Phương Uyển và Hứa Nghị Đình đồng thời trợn mắt.
Đây là một cô gái nghiêm nghị lạnh lùng, trên người mang một khí chất ung dung không màng danh lợi, khuôn mặt trái xoan điển hình của người phương đông, mái tóc dài quá vai, đeo một chiếc kính râm, nhìn bóng người đang chạy, thò tay vào trong túi không biết lấy cái gì.
Ngay cả một người không có kiến thức về vũ khí cũng hiểu, đây là một trái lựu đạn.
Đứng ở trước cửa hàng, nàng rút chốt sau đó ném vào bên trong, nhào tới một chiếc xe thể thao đỗ ven đường. Chỉ nghe ầm một tiếng thật lớn, một ngọn lửa khủng bố lan tỏa khắp cửa hàng, người nào đang nằm trên mặt đất không bò dậy được bị lửa thiên chín, cô gái kia mở cửa xe, ngồi vào bên trong.
Cùng lúc đó, người bị thương không nặng thất thểu chạy tới con đường đối diện.
Xe thể thao gào thét lao tới, đâm một cái làm cho người kia bay lên không trung, sau đó chớp mắt một cái đã chạy xa vài trăm mét, biến mất ở một con đường.
“Trời, chị Tố Ngôn…”
Nhìn theo phương hướng mà thân ảnh kia biến mất, Hứa Nghị Đình lắp bắp nói, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận thấy, chiếc xe này đã có biến hóa, tốc độ quay của bánh hình như cao hơn gấp mấy lần, Đông Phương Uyển cố sức nhấn chân ga, một tay đánh lái, sau một khắc, chiếc xe như một quả tên lửa lao ra ngoài.
Vài trăm mét chỉ thoáng cái đã qua, Hứa Nghị Đình kêu lên sợ hãi, Đông Phương Uyển đánh tay lái, chiếc xe con điên cuồng lao vào đường mà chiếc xe thể thao vừa rẽ.
Chỉ mấy giây sau, tốc độ của nó đã giảm dần.
Ở phía trước, chiếc xe thể thao vừa nãy đã biến mất, tới lúc này, còi xe cảnh sát mới vang lên.
****
“Tớ biết cậu tới Paris làm gì rồi!”
Ầm một tiếng lao tới bàn ăn của Gia Minh, Đông Phương Uyển cười tươi rói, tràn ngập sức sống, thoải mái vô cùng.
Hiện giờ đang là sáng sớm, Gia Minh ngồi ở một cái bàn trên tầng hai của khách sạn ăn sáng, sắc trời vẫn còn tối, không khí vẫn còn tương đối lạnh, người đi đường kéo áo thật kín, đi một cách vội vã.
Đương nhiên, trong khách sạn ấm áp như mùa xuân, chỉ một cái điều hòa vậy mà tạo ra hai thế giới khác biệt.
Đông Phương Uyển cố sức hét lớn, hắn ngừng dao nĩa trong tay, giương mắt nhìn nàng:
“Cái gì?”
“Tớ biết cậu tới Paris làm gì.”
Đông Phương Uyển nhỏ giọng bật mí:
“Tối qua tớ nhìn thấy chị Tố Ngôn.”
“A.”
Nghe thấy nàng nói vậy, Gia Minh gật đầu, tiếp tục ăn.
“Cậu tới Paris là muốn gặp chị ấy?”
Đông Phương Uyển ghé vào bàn, tiến sát Gia Minh hơn một chút. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
“Có quan hệ gì với cậu?”
“Ách… Không có nhưng mà… cậu có thể dẫn tớ đi gặp chị ấy không?”
“Cậu quen cô ấy?”
“Trước đây chị ấy đã cứu tớ đó.”
Đông Phương Uyển cười rộ lên, nói:
“Để cho tớ gặp chị ấy đi, tớ muốn nói mấy câu cám ơn, có được không?”
“Không thể.”
Gia Minh lắc đầu cự tuyệt.
“Vì sao vậy?”
“Không vì sao cả, vì cô ấy không nhận ra cậu.”
“Làm sao cậu biết chị ấy không nhận ra tớ! Chúng tớ đã hai lần nói chuyện với nhau, hơn nữa lần nào tớ cũng giới thiệu mình với chị ấy!”
“Cô ấy là cô dâu nhỏ của tớ, tớ hiểu cô ấy hơn cậu nhiều, đó chỉ là hai lần gặp ngẫu nhiên, làm gì có ấn tượng gì để cho cô ấy nhớ tớ cậu?”
Thấy Đông Phương Uyển sốt ruột, Gia Minh không thèm ngẩng đầu lên, nói.
“Biết đâu chị ấy còn nhớ thì sao!”
“A, tối qua tớ có nói với cô ấy là chúng ta đi một đoàn tới đây, cô ấy có hỏi tớ, Đông Phương Uyển là ai? Là bạn học? Rất hiển hiên là cô ấy không nhớ cậu.”
“Hừ, cậu quả nhiên đi gặp chị ấy.”
Đông Phương Uyển chu môi, nhưng mà không dám làm động tác đánh người:
“Vậy cậu nói với chị ấy, có khi chị ấy sẽ nhớ lại, tớ chỉ muốn nói với chị ấy mấy câu mà thôi.”
“Nói cái gì?”
“Ách… Còn chưa nghĩ ra, thế nhưng tớ rất sùng bái chị ấy, xin đấy mà…”
Hai tay của nàng chắp lại thành hình chữ thập:
“Tớ chưa từng nhờ cậu chuyện gì đúng không? Lần này nhờ đấy, tớ chỉ muốn gặp chị ấy thôi, không ảnh hưởng tới chuyện gì đúng không… Nếu không tớ đứng ở xa xa nhìn cũng được…”
“Không được.”
“Xin đấy…”
“Không được.”
“Xin đấy…”
“… Cậu có để tớ yên không đấy, bạn học!”
“Biết là bạn học mà còn không giúp sao!”