Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 241: Carnival màu đỏ (3)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Chắn trước luồng ánh sáng là một bóng người, trong tầm mắt của Lý Vân Tú chỉ lóe lên mọt cái, đã thấy máu bắn xa tận 2 thước. Đợi thân hình của 2 tên lính đánh thuê ngã xuống, một người mặc áo choàng xám đứng quay lưng về phía nàng, hắn thu hồi chủy thủ. Nhã Hàm nhìn thấy người này thì đột nhiên nghẹn ngào, há miệng mà không phát ra âm thanh gì, nước mắt cũng không rơi, chỉ đứng đó.

Giản Tố Ngôn…

Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu của Lý Vân Tú, cái tên này nàng đã được người ta nhắc tới vô số lần, tuy rằng nàng là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, chưa chính thức tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng mà là một Dị năng giả, địa vị tương đối siêu nhiên, cho nên có thể lui tới với các thành viên khác. Với lại đám người Diệp Liên khi đứng trước một mỹ nữ như nàng, thì cũng chẳng thể giữ miệng được hoàn toàn, cho nên nàng cũng biết đối chút.

Khoảng hơn 1 năm trước danh hiệu Hoa Tulip nổi lên, người này đã từng cứu toàn bộ thành viên của du thuyền tinh mộng, dưới sự vây công của mấy trăm lính đánh thuê vẫn đẩy lui được vua sát thủ Nguyên Lại Triêu Sang, đồng thời cướp được thuyền của đối phương phát tín hiệu cầu cứu, sau đó đánh nhau với đội ngũ được võ trang đầy đủ trên một hòn đảo, cứu được anh em nhà Đông Phương gia mà lông tóc không hao tổn gì, còn giết hơn 10 người của đối phương.

Người này có thể ung dung di chuyển trong mưa bom bão đạn, có thể thoải mái đón đỡ đối phương, thậm chí có thể giết chết Đại Nội Trưởng Đốc trong sự vây công của Nguyên Lại Triêu Sang, bức lui vua sát thủ.

Mà quan trọng nhất là, mỗi thời khắc trọng yếu, nàng đều bảo trì được sự ung dung bình tĩnh của mình. Theo như Diệp Liên nói, thì nàng là một nữ tử hoàn mỹ, cường đại, mỹ lệ, ưu nhã, tất cả các đặc điểm đều có thể khiến cho người khác động lòng. Tuy rằng Lý Vân Tú chưa tận mắt chứng kiến, nhưng trong đầu nàng cũng nghĩ rằng, nữ tử này là một người hoàn mỹ.

Tới lúc này, nàng mới chân chính được nhìn thấy nữ tử hoàn mỹ.

Người này từ trên trời giáng xuống, dễ dàng giết chết hai gã lính đánh thuê, Nhã Hàm không kìm được nước mắt, mà “Giản Tố Ngôn” lại nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo ốm yếu của Nhã Hàm, khi hai thân hình tiếp xúc với nhau, tiếng khóc đã bật ra nơi cổ họng của nàng, kèm theo tiếng khóc là tiếng tim đập, chứng tỏ những nồi sợ hãi, ủy khuất, chua xót khổ sở đã được phát tiết, điều này làm cho viền mắt của Lý Vân Tú đỏ lên.

Cảm giác là tương đối kỳ diệu, ở trong mắt Lý Vân Tú, thường ngày cô giáo Nhã Hàm tương đối kiên cường độc lập, ở trường học, nàng không bao giờ nhắc tới thân phận của mình, còn về những mặt khác, nàng lại có năng lực xuất sắc, cái tên Trương Nhã Hàm có thể khiến cho người khác kính phục từ trong nội tâm.

Trong công việc thì nàng tương đối nghiêm khắc, nhưng không việc gì có thể khiến người khác xoi mói, lại là người có lễ phép, cuộc sống cá nhân rất bình thản, vì vậy mà nàng được rất nhiều người ái mộ, nhưng cho tới bây giờ nàng đều cự tuyệt toàn bộ những lời tỏ tình của người khác, người ta cũng chưa đồn thổi gì về những mối tình của nàng. Đối với một cô gái 21 tuổi, đây thực sự là một con người hoàn mỹ.

Lúc nãy Nhã Hàm cùng với nàng chạy chốn trối chết, cho dù sức khỏe không tốt, bệnh tình chuyển biến xấu, mệt mỏi tới vô lực, nhưng Nhã Hàm chưa bao giờ để lộ mình đang đau đớn, suy yếu, sợ hãi, oán giận, nàng lúc nào cũng cắn chặt răng để không ngã, nàng không muốn liên lụy tới bạn bè, điều này thật sự khiến người khác kính nể.

Vậy mà trước mắt, Lý Vân Tú liền phát hiện, Nhã Hàm kiên nghị độc lập không còn thấy đâu cả, chỉ còn một Nhã Hàm đang khóc nghẹn ngào, trên mặt hiện đầy nước mắt, thân thể run rẩy, dùng hết sức của mình mới đứng được.

Thoạt nhìn, trông nàng như một người con gái nhỏ nhìn thấy mẹ của mình, những lớp vỏ bên ngoài trong nháy mắt đã sụp đổ.

Ở nơi này, chỉ nghe “Giản Tố Ngôn” nhẹ giọng nói:

“Được rồi, không có chuyện gì… Chúng ta trước tiên tìm một chỗ an toàn đã…”

Thanh âm dường như có chút kỳ quái… Giọng nói trung tính? Lý Vân Tú đột nhiên nhớ tới những gì mà Diệp Liên miêu tả, nhưng mà lại cảm thấy khác xa với tưởng tượng của mình. Đột nhiên, người kia quay đầu lại, dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng một hồi, rốt cục bất đắc dĩ nhún vai, đưa tay ra phía sau.

Há to miệng, Lý Vân Tú trong nháy mắt hóa đá.

“Được rồi, cô giáo Lý, đi từ từ…”

Dao giải phẫu của nàng đã bị Gia Minh đoạt mất, đương nhiên khi hắn rút dao, nói chuyện thì Lý Vân Tú mới hoàn toàn tỉnh táo, tâm tình vô cùng hỗn loạn.

“Chuyện này… Ngươi ngươi ngươi… Thế nào…”

“An yên tĩnh một chút, cô giáo Lý, tôi cũng mong cô nên hiểu rõ, không cần hỏi vì sao, đừng hỏi tại sao tôi làm vậy, những chuyện vừa rồi, tôi không hi vọng có người khác biết, cũng không hi vọng có thêm người phải chết, có được không?”

Lý Vân Tú xoa xoa hai tay, nàng hít sâu mấy hơi thở, nỗ lực tiêu hóa hiện thực, nhìn ánh mắt của Gia Minh, câu nói đầu tiên của nàng là:

“Ách, đây là… Uy hiếp ư?”

“Không, chỉ là cảm kích và tạ ơn mà thôi, đương nhiên, giả như cần phải…”

Gia Minh tiếc nuối nhún vai.

“Mời…”

Ở trước mắt Lý Vân Tú, Nhã Hàm vẫn dàn dụa nước mắt, hai tay đột nhiên chắp lại, nói:

“Cô Lý, xin cô giữ bí mật giúp hắn, được chứ?”

“Ách… A…”

Trong nháy mắt, Lý Vân Tú bỗng nhiên tỉnh ngộ, sở dĩ hắn thỉnh cầu nàng, là vì nàng mang đã dẫn theo Trương Nhã Hàm chạy trốn, nếu như không thì hắn chẳng do dự mà giết mình, cho nên nàng khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói. Gia Minh đã cười đứng lên, đao giải phẫu tiện tay ném một cái.

Quang mang chợt lóe lên, một gã lính đánh thuê mới từ hành lang hơi lao ra, đã bị dao giải phẫu ghim vào cánh tay, sau một khắc, tay phải của Gia Minh đưa lên, một tiếng nổ điếc tai, ngực người kia máu tuôn xối xả, thân hình bay xa ra phía ngoài, thứ nằm trong tay Gia Minh, rõ ràng là “pháo bỏ túi” với mỹ danh Sa Mạc Chi Ưng.

Đứng chắn trước mặt Nhã Hàm, dường như đây là chuyện vô cùng nhỏ bé với Gia Minh, hắn vươn tay về phía sau, kéo thân hình vô lực của Nhã Hàm, tay phải thì cầm súng, đi trong hành lang.

“Rất nhiều chuyện trước đây, em xin lỗi, lúc chị hết bệnh, xem sẽ trò chuyện một lần với chị, xem… có … biện pháp gì giải quyết không…”

Câu nói này lọt vào tai của Nhã Hàm, vốn nàng đã suy yếu và vô lực, thì nước mắt lại một lần nước trào ra, lý trí lúc này rất khó mà phân tích mọi chuyện, nàng đang bệnh, rơi vào hiểm cảnh, được Gia Minh tới cứu, trong lòng của nàng đã áy náy và hối hận. Lúc này nghe xong Gia Minh nói, rất xin lỗi… đây là nói mát ư, trò chuyện một lần? Trò chuyện cái gì… Hắn muốn đánh nàng, mắng nàng ư?

Hiện giờ Gia Minh một tay ôm Nhã Hàm, một tay cầm súng đi về phía trước, trên thân hình hắn tỏa ra một cố khí chất lạnh lùng và khẩn trương, còn Nhã Hàm thì bị bệnh làm cho hồ đồ, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao hắn phải giết người. Nàng lúc này cho rằng Gia Minh đã không chịu được nàng nữa, sẽ ra tay giáo huấn nàng, sự sợ hãi làm cho cái đầu của nàng loạn lên, nghĩ tới chuyện bị đối đãi thô bạo… nhưng chẳng nhẽ… Gia Minh lại đối với nàng như vậy?

Roi da, ngựa gỗ, ngọn nến, nghiêm phạt nàng quỳ trên mặt đất, cởi hết quần áo đánh đòn làm cho nàng không dám khóc, không dám nói… Nhưng khi nhìn thấy Gia Minh đang ôm mình, thì nàng cũng có chút hối hận, ở bên cạnh hắn, nàng không cảm thấy mình mệt, trong lúc nhất thời, đầu óc của nàng toàn là sự hoang tưởng, lại có chút chờ mong, tự trách, chuyện gì đặc sắc cũng nghĩ ra được cả… Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Lý Vân Tú đi sát theo sau, khi đi qua một lối rẽ, thấy ở nơi này có thi thể một gã lính đánh thuê, hiển nhiên chính là người vừa bị Gia Minh bắn chết, tình trạng vô cùng thảm liệt.

Nàng là bác sĩ, tinh thông giải phẫu, khi ở Nhật Bản còn ở trong nhà xác thực tập một thời gian, cho nên đối với người chết có lực miễn dịch tương đối mạnh.

Nhã Hàm vốn tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy Gia Minh thì lại chẳng biết gì, chỉ biết nhìn Gia Minh, những chuyện khác nàng chẳng thấy gì cả. Còn Gia Minh thì quay đầu nổ luôn hai phát súng, làm cho 2 tên lính đang đuổi theo sợ hãi phải ẩn nấp, hắn bình tĩnh di chuyển ra sân vận động.

“Hiện tại tình huống không tốt lắm, động tĩnh bên này lớn, phần lớn người trong trường học sẽ đổ tới đây, đặc biệt là Chư Thần Vô Niệm… Em sẽ tìm một chỗ cho các người trốn đi, rồi nghĩ biện pháp kéo họ ra xa nơi này, Sa Sa bây giờ vẫn ở trong trường, bọn Chư Thần Vô Niệm lại phá sóng, trong lúc nhất thời em cũng không tìm được nàng, cũng không mong muốn nàng có chuyện, cho nên em phải tìm cách phát tín hiệu ra mới được…”

Những câu nói này vốn là để cho Nhã Hàm nghe, nhưng mà chỉ có Lý Vân Tú gật đầu, nói tới tình huống của Sa Sa, ngữ khí của Gia Minh nhạt đi, dường như hắn chẳng có gì sốt ruột, thân hình Nhã Hàm cũng hơi chấn động một chút, sau đó nàng vươn hai tay, ôm thật chặt lấy Gia Minh…

Đi vào sân vận động, Gia Minh nhìn đồng hồ đeo tay, một âm thanh vang lên, hắn ấn ấn vài cái, một điểm đỏ lập tức lóe lên, ngay cả những nơi đã bị phá sóng, vẫn có thể hoạt động. Lúc này có 2 gã lính đánh thuê đuổi tới. Gia Minh không do dự, đóng cửa của sân vận động lại.

“Tích”

Một thanh âm vang lên, toàn bộ sân vận động tắt điện, rơi vào trong bóng tối, một vài tên lính đánh thuê nhận được tin tức từ các nơi khác vọt tới, không lâu sau ẩn mình vào không gian hắc ám này.

Ở một nơi khác, Huân và Sa Sa đang liều mạng chạy trốn ở phía sau các nàng, có mấy bảo vệ đang cầm vũ khí chống trả bọn lính đánh thuê, đây là những bảo vệ mà Đông Phương Lộ âm thầm đưa tới gần trường, mà ở trong một góc của một căn phòng khác, có một mập mạp đang sợ hãi run rẩy, hoang mang bò tới một cửa sổ.

Ở ngoài trường học, cảnh sát và người nhà của học sinh đang nghị luận chuyện bọn lính đánh thuê đã đưa ra yêu cầu “2 tỷ USD cùng với 5 chiếc trực thăng” làm tiền chuộc, cùng lúc đó. Diệp Liên dẫn tiêu đội hành động của Viêm Hoàng Giác Tỉnh tới, âm thầm lẻn vào trong trường…

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky