Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 436: Không sao (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Có vẻ… Đã không sao rồi… Cũng nhanh, khoảng hai giờ sáng, mưa dần ngừng lại.

Hầu như cả khu cắm trại đã chìm trong bóng tối, chỉ có một vài chiếc xe ở khu đậu xe ven đường vẫn còn sáng đèn. Nhiều người đi cắm trại dã ngoại như vậy, thực ra cũng có một số xe được tạm thời cải tạo thành phòng tắm, có vách ngăn, có nước nóng. Có điều, vào thời gian này, có rất ít người đến đây tắm rửa.

Hoặc là nói, chỉ có một.

Mặc quần áo hơi mỏng manh, bưng một chậu nước nóng, Nhã Hàm yên lặng ngồi đó. Dưới ánh đèn, thân thể với đường cong uyển chuyển của nàng mơ hồ mang theo vài phần cô đơn. Hai giờ trước đã tắm một lần, bây giờ lại tới đây một lần nữa, mái tóc dài vẫn còn ẩm, nàng cũng không dùng máy sấy để sấy khô, ôm chiếc khăn lông vừa nhúng nước nóng rồi lại hoảng hốt buông ra, ngồi trên chiếc ghế đẩu nho nhỏ, nàng ôm chặt lấy đầu gối. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Nàng vô thức đưa tay lên vuốt phần bên mặt bị nước bắn tới lúc trước, trong mắt đầy nước, chỉ là cố gắng không để chảy xuống. Không biết trên mặt có bị dính máu hay không, bây giờ chắc là không còn nữa… Có lẽ không… Hẳn là không bị bắn lên mới phải… Theo vị trí người nọ nổ súng lức trước, vị trí hắn ngã xuống, hẳn là máu phun ra từ bên kia, sau đó ngã xuống đất, mình sẽ không bị dính máu mới phải… Nhưng mà người kia đã chết, lại chết cách mình gần như vậy, ngay trước mắt…

Lần đầu tiên thấy một người chết ở cách mình gần như vậy, một cách rõ ràng. Không, đối với nàng, có lẽ không phải vậy, lần đầu tiên đi trại hè với Gia Minh đã gặp phải rồi, còn cả lần Gia Minh bị trúng đạn nữa. Có điều khi gặp phải hai sự kiện kia đều có tâm tình khác hòa tan sự rung động trong lòng, lần đầu là bị dọa đến quá sợ hãi, lần thứ hai thì đang lo lắng cho Gia Minh, nàng còn hận không thể chém tên kia thành mảnh vụn, làm gì có chút sợ hãi nào. Nhưng lần này, nàng thật sự sợ hãi vì cảnh máu tươi lan ra đầy đất kia.

Hoặc cũng không phải sợ hãi, tâm tình phức tạp không cách nào hình dung được, nàng chỉ biết lẳng lặng ngồi như vậy, ngâm khăn rồi lại vắt khô. Ban đêm đầu mùa hè, vừa rồi lại có mưa nên không khí hơi lạnh. Nàng nghe được tiếng xe chạy, len lén vén rèm che trên cửa kính lên, là âm thanh một chiếc xe hơi đang chạy qua. Nhìn đèn xe dần đi xa, nàng khẽ thở dài, đúng rồi, nàng còn đang lo lắng cho Gia Minh…

Không biết tại sao hắn lại rời đi, cũng không biết lúc nào hắn mới trở lại, có gặp nguy hiểm hay không. Chuyện lần này làm nàng cảm thấy rất không tốt. Lúc an ủi Linh Tĩnh và Sa Sa, nàng tỏ ra thản nhiên – có lẽ cũng là cố gắng tỏ ra thản nhiên thôi – an ủi vài câu, chờ thêm một lát, hai người liền ôm nhau ngủ thiếp đi. Như vậy cũng tốt, chắc là Gia Minh cũng không muốn thấy bọn họ lo lắng.

Tâm tình thấp thỏm như vậy, không biết đến lúc nào, một người lẳng lặng ngồi xuống phía sau nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Hai người dán sát vào nhau, sự lạnh lẽo giữa đêm hè hoàn toàn biến mất. Nàng cảm nhận được sự ấm áp của thân thể người phía sau, đôi tay ôm trước người nàng có dán mấy miếng dán, hắn mặc quần áo mới, trên người còn tỏa ra mùi xà phòng thơm thoang thoảng do vừa tắm xong – cũng giống nàng – có lẽ cũng không sao…

Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống…

Trên con đường cách đó khoảng sáu, bảy cây số.

Từng cột đèn đường nối tiếp nhau, cô tịch chiếu rọi cho con đường hướng về phương xa. Sau cơn mưa lớn, ánh đèn sáng tỏ nhưng trong trẻo lạnh lùng. Giọt nước còn đọng lại trên chụp đèn, sau đó rơi xuống mặt đất. Trên con đường cô tịch này, một chiếc xe Jeep cũng dừng lại ở ven đường với vẻ cô tịch, một cô gái xuống xe kiểm tra lốp xe bị thủng.

Cao khoảng một mét bảy, dáng người và khuôn mặt xinh đẹp của người phương đông, mặt trái xoan, tóc đuôi ngựa, áo thun ngắn tay trắng muốt, áo khoác tay ngắn có mũ màu lam, quần Jean nữ bó sát, toàn thân nàng toát ra sức sống tràn đầy và vẻ độc lập. Kiểm tra xong lốp xe, cô gái cau mày, mở cửa sau xe Jeep lấy dụng cụ sửa chữa ra, thuận tay lôi bánh xe dự phòng ra ném xuống đất. Lúc ngồi xuống định vặn ốc vít ra, một bóng đen từ phía xa lao tới nhanh nhưgió.

Dừng tay, nàng quay đầu lại, cầm cờ lê đứng dậy. Ngay cách nàng chừng mười mét, bóng đen mang theo tiếng gió rít kia chợt dừng lại. Nước đọng trên cỏ cây ở xung quanh bị cơn gió này làm bắn ra ngoài thật xa, lá cây rung lên rồi an tĩnh lại, một tên thấp lùn mặc áo choàng rách nát màu đen đứng đó.

Thân cao khoảng 1m2, áo choàng của hắn rách nát thê thảm, da thịt xoắn xuýt một cách quỷ dị lộ ra dưới đèn đường, khuôn mặt dưới áo choàng chỉ lộ ra một phần, làn da cũng nhăn nheo một cách khác thường hệt như một người già. Tất nhiên, cô gái ở phía trước có thể thấy được bao nhiêu lại rất khó nói. Thấy vẻ mặt có vẻ nghi ngờ mà vô tội của cô gái, toàn thân Chu Nho đều run rẩy, trong mắt toàn bộ đều là vẻ oán độc.

Hai bên đánh giá lẫn nhau, qua một lúc lâu, cô gái kia mới nghiêng đầu, giọng nói mềm mại và trầm tĩnh, dịu dàng hỏi:

“Thần tiên?”

Không trả lời, cô gái hơi bất đắc dĩ, lại nghiêng đầu:

“… Yêu quái?”

“… Cảm ơn.”

Gật đầu rất lễ phép, có vẻ nàng đã quyết định không để ý đến tên thấp lùn quái dị này nữa, xoay người định tiếp tục sửa xe. Nào ngờ vừa mới ngồi xuống thì người kia đã nghiến răng nghiến lợi nói:

“Giản… Tố…Ngôn!!!!”

Giọng nói kia hơi khác thường – tất nhiên nàng không rõ ràng đây là cách phát âm của người đã dùng quen tiếng Anh – nhưng vừa nghe thấy ba từ kia, cô gái quay đầu lại một cách nghi ngờ:

“Sao ông lại biết tên tôi?”

Nàng suy nghĩ một chút.

“Ồ, nơi này là Giang Hải, chắc là ông thấy bản thể của…”

Không đợi nàng nói xong, Chu Nho kia đã hung hăng dùng tiếng Anh ngắt lời nàng.

“Nếu ngươi đã muốn chờ ta ở đây, vậy thì đến đi!”

Hai tay hắn nhấc lên, một luồng gió lốc quỷ dị đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn. Luồng gió màu đen bao quanh, điện quang nhỏ nhỏ xoay tròn kịch liệt, trong nháy mắt, không gian tại mấy mét vuông xung quanh hắn dường như mất trọng lực, vô số giọt nước bay lên trôi nổi giữa không trung. Một mặt điều khiển năng lượng khác thường này. Chu Nho lộ ra nụ cười cổ quái, tựa như bị đè nén rất lâu rồi, cuối cùng cũng có được cơ hội biểu hiện. Luồng gió mở rộng trong nháy mắt, mang theo những giọt nước xoay tròn kịch liệt.

Nếu là người khác, mắt thấy hiện tượng siêu nhiên thế này thì có lẽ đã cho rằng gặp thần hoặc gặp quỷ, bị dọa cho ngất đi. Cô gái khẽ nhếch môi lên, ấp úng nhìn cảnh này, có chút vô tội, có chút khó xử, cũng có chút tức giận, đoán chừng đang nghĩ rằng, không biết mình lái xe tới đây, hoàn toàn không làm gì, rốt cuộc là đã trêu chọc ai vậy, không chỉ bị thủng lốp mà còn bị một tên biến thái quấy rầy? Bất đắc dĩ sụp bờ vai xuống, nàng nhìn bóng tối xa xăm, thở dài, cảm thấy hứng thú rã rời, lát sau lại liếc nhìn tên thấp lùn biến thái đang hưng phấn này.

“Có bệnh ư… Thật là..”

Chọn tập
Bình luận