Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 481: Máu nhuộm đường phố (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

Không một ai giải thích được hiện tượng này, ngón tay của Natalie vươn ra điều khiển cái tấm sắt, nhưng mà bản thân tấm sắt và ngón tay của nàng lại không hề tiếp xúc.

Ngoại trừ không khí, cái tấm sắt kia chưa hề tiếp túc với vật gì khác, nó bị điều khiển như một nô lệ có ý thức, trái với quy luật tự nhiên.

Đồng Tố Ngôn xuất thủ như điện, mỗi một kích đều cương mãnh vô cùng, giở tay nhấc chân đều có người phun máu rồi ngã xuống, Kelly thì lại có chút quỷ dị, bất cứ ai xông lại nàng thì đều bị đâm một đao ở sau lưng, cho dù thân thủ đối phương có nhanh nhẹn tới đâu.

Thế nhưng, những điều này còn nằm trong phạm vi nhân loại, còn Natalie thì lại khác, nàng đã biến thành một hiện tượng tự nhiên, Trát Lôi Đặc há to mồm, Liễu Sĩ Kiệt ngẩn ngơ, không người nào dám tiến lên.

Nhưng mà có thể do cực độ sợ hãi mà trở nên điên cuồng, khi Natalie tiến thêm một bước, có một người cầm xích sắt hét lớn một tiếng, tiếp tục xông lên, việc này làm cho hai gã đồng bạn ở bên cạnh cũng lao theo.

Cái tấm sắt xoay tròn trên không trung một vòng, Natalie cười nắm lấy tấm sắt, bước một bước dài.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối khó có thể tưởng tượng một cô gái mặc trang phục dạ hội ưu nhã lại có thể bước một bước như động tác bắn cung, nàng dùng tấm sắt ngăn cản mấy cái xích sắt to lớn đang lao tới.

Bang… bang… ầm..

Những âm thanh va chạm liên tiếp vang lên, những sợi xích sắt va chạm với tấm sắt đều vỡ thành những vụn nhỏ, thân hình của mấy người kia bay ra ngoài như đạn pháp, những người phía sau bị đập trúng, ngã chồng lên nhau như một ngọn núi.

Dường như có chút đắc ý với cảnh tượng này, Natalie mỉm cười thu tấm sắt lại, đưa mắt nhìn về phía Giản Tố Ngôn, hai người bên cạnh đã móc súng ra, chỉ là lúc này đám người đang hỗn loạn, sợ bắn trúng quân mình nên không dám bắn.

“Này, Giản Tố Ngôn, đón!”

Cố sức vung tấm sắt, sau đó cái tấm sắt nặng nề kia bị ném như một chiếc đĩa bay tới cô gái áo trắng.

Cái tấm sắt vẽ trên không trung thành một hình vòng cung, hai gã đàn ông cầm súng hùng hổ lao ra, lúc này giống như xe lửa bị đánh bay ra ngoài, đập vào những người ở sau, đầu một người bị tấm sắt ném trúng, nhất thời não óc văng tung tóe khắp nơi. Gia Minh quay đầu lại, cũng hoảng sợ vì trông tấm sắt kia đang như sao xẹt bay tới.

Dị năng giả khác người chỉ ở một điểm, nhưng lại có rất nhiều điểm hạn chế, Bùi La Gia huấn luyện sát thủ luôn coi dị năng là một vũ khí lợi hại nhất, Dị năng giả cũng không phải vạn năng, dị năng của bọn họ cũng có những lúc hạn chế, lúc này độ mạnh không cao.

Giống như là Chư Thần Vô Niệm đã phát huy dị năng tới mức cực hạn, khiến cho thân hình hắn không thể nào chịu nổi, rơi từ trên cao xuống mà chết.

Đương nhiên cũng có một số người ngoại lệ, đó là những người có trình độ siêu việt, trước kia hắn đã từng dựa vào dị năng của mình thoát khỏi truy sát của sát thủ người lùn và giết ngược lại.

Nhưng mà trong khi hắn liên thủ với Nguyên Lại Triêu Sang, hắn cũng mấy lần cửu tử nhất sinh, ở những giây phút cuối cùng phải nhờ vào vận may mới giữ được mạng.

Có khi chỉ có ngoại tộc Hấp Huyết Quỷ, cùng với Natalie đã trải qua hai lần tỉnh lại, mới có được loại dị năng điều khiển mọi vật như vậy, hiệu quả đúng là kinh người.

Cái tấm sắt xoay tròn bay tới, lực như thiên quân, cô gái áo trắng hai tay xoay tròn, sau đó tóm lấy sườn tấm sắt, kình phong bắn ra, hai người đứng gần lập tức đứt mất một cánh tay.

Cô gái áo trắng xoay tròn một vòng, sau đó quát lớn:

“Kelly!”

“Uy uy uy, đùa cái gì vậy, hai con quái vật các ngươi cứ đùa tiếp là được rồi, ta ta ta ta… Đừng cản ta a…”

Mắt thấy tấm sắt xoay tròn bay tới, Kelly quay đầu bỏ chạy, một đám người phía trước vung đao chém tới, nàng vung tay, chớp mắt một cái nàng đã xuất hiện ở sau đối phương, trở tay đâm một cái vào gáy đối phương, sau đó quay đầu lại nhìn thì tấm sắt đã tới trước mặt.

Nàng bất đắc dĩ vung tay, một cây gậy giống như trúc màu vàng xuất hiện trong tay nàng, binh một cái cắm vào tâm điểm xoay tròn của tấm sắt, trong nháy mắt tia lửa bắn ra bốn phía, những thanh âm bén nhọn vang lên chói tai.

“Nha ——”

Quát to một tiếng, nàng trực tiếp tung cái tấm sắt đang xoay tròn lên không trung, sau một khắc, tấm sắt lao đi vùn vụt, đập thẳng vào cửa sổ lầu hai của một căn nhà, không biết là bên trong vỡ những cái gì, nhưng mà tia lửa bắn ra tứ phía.

Tóm lấy cây gậy sắt , Kelly vỗ hai tay:

“Hai người các ngươi muốn giết người hay sao!”

Mắt thấy có người xông lại, thân hình nàng nhoáng lên một cái, xuất hiện ở sau đối phương, cứ mỗi lần ra tay là giết chết một người. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tới lúc này, bốn gã nam tử mặc tây trang ở trong chiếc xe có rèm đi ra, bọn họ đứng ở cạnh cửa, chỉ cần người nào cầm súng là họ tia cho một phát đạn, người có thể đi theo Natalie tới đây, đương nhiên phải là những người có vị trí cao ở U Ám Thiên Cầm, sắc mặt họ lạnh lùng, cứ một lần vung tay là súng đối phương lại bay ra ngoài, thỉnh thoảng có một số lính đánh thuê có kinh nghiệm, hỏa lực mạnh xuất hiện, nhưng cũng không thể nào áp chế được họ.

Cầm chiếc ống nhòm trong một gian phòng của khách sạn, Đông Phương Uyển trợn mắt há mồm, hầu như ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, nàng là người đứng ở trên cao lên có thể quan sát rõ nhất, một đội ngũ hơn 200 người bị 3 cô gái giống như 3 cơn lốc quét qua, Kelly động tác quỷ dị, cô gái áo tím lực lượng siêu nhiên, Giản Tố Ngôn thẳng thắn lưu loát.

Nàng nhìn thấy có 3 người khác lại xông lên, nhưng lại bị Giản Tố Ngôn đồng thời chế trụ cánh tay, cây gậy sắt đập nát đầu từng người một, thân hình họ bị đạp bay, cứ tiến lên một bước là đầu một người lại bị đập nát giống như dưa hấu, vậy mà nàng chẳng thèm nhìn tới.

Trước đây, Đông Phương Uyển đã chứng kiến sự lợi hại của Giản Tố Ngôn, thường cho rằng Giản Tố Ngôn hay tham dự những chuyện nguy hiểm, nhưng mà toàn bộ sự tưởng tượng của nàng cũng không thể so sánh với cảnh tượng trước mắt.

Trong tưởng tượng của nàng không có máu tanh và cuồng bạo, nhưng mà sự thực lúc này đã phá vỡ toàn bộ sự tưởng tượng ấu trĩ trước kia, nàng đã đánh giá thấp năng lực của người ta rồi.

Một người mà đối mặt với hơn 200 người cũng không hề sợ hãi… cho dù là 3 người, nhưng cũng chẳng khác nhau là bao.

Hiện giờ đối phương còn có súng, vậy mà họ vẫn tiến lên, giết người như giết nhái, mấy giây trước nàng còn nhìn thấy một người cầm súng, lẫn trong đám sông, vậy mà hắn đã bị khảm đao chém chết.

Thảo nào Gia Minh không muốn cho nàng biết chuyện này, nếu không phải thực té nhìn thấy, thì dù hắn có kể ra, nàng cũng chỉ nghĩ đó là dọa người.

Ừng ực một tiếng, cũng không biết là nuốt bao nhiêu nước bọt, đột nhiên, một đạo thân ảnh có một bóng người nào đó xoẹt qua ống nhòm, nàng ngẩng đầu lên, hình như có người ngã từ trên lầu xuống, hình như là…

Thò cổ ra ngoài cửa sổ, thấy một người đã nằm chết ở con đường bên dưới, còn chưa kịp xác định kỹ xem đối phương chết thật hay chưa, thì một cửa sổ của gian phòng khác đã vỡ tan, nàng nhìn rõ có một bóng người rơi xuống, bẹp một tiếng chết ngay tức khắc, cùng lúc đó, ở trên tòa nhà đối diện cũng có một người rơi xuống.

“Đùa… Đùa cái gì vậy…, tự sát tập thể hay sao…”

Đông Phương Uyển đứng trước cửa sổ suy nghĩ, đột nhiên nàng nghe thấy trong phòng mình có tiếng động, nàng rón rén đi tới cửa, giật ổ khóa một cái, nhìn ra ngoài với ánh mắt thăm dò thì trong tai lại vang lên tiếng một người ngã, một thân hình ngã xuống thảm của hành lang cách đó không xa, máu tươi nhuộm đỏ.

“Đấu súng….”

Có mấy người đi tới, kéo thi thể kia đi, trông như một đội hình như làm vệ sinh, tên đầu lĩnh nhìn lại mấy cái, sau đó còn cười rộ lên, gật đầu nhìn nàng cười.

Đứng ở cửa sững người trong một lúc, nàng mới nhớ ra người đàn ông trước mặt này chính là nam nhân theo Kelly Denimes đến Giang Hải, tên là Charles, không biết là vệ sĩ hay là bạn trai…

Tới lúc này, trong lòng Đông Phương Uyển đã hiểu, ba người kia nhìn thì giống như tàn sát, nhưng mà thực tế thì ở xung quanh chỗ này đã bị một số lượng lớn người bao vây, khống chế cục diện.

Nàng nhìn đống máu mấy lần, cảm giác buồn nôn xông lên, vội vã đóng cửa phòng, bây giờ nàng mới hiểu, vì sao Gia Minh lại để lại một tờ giấy nói nàng không nên sợ hãi.

Cầm ống nhòm tiếp tục quan sát cảnh tượng bên dưới, có lẽ đã qua một khoảng thời gian, cho nên số người tử thương nằm trên mặt đất không ngừng tăng lên, máu tươi chảy thành dòng, dọc theo rãnh đường y như một con sông máu.

Chọn tập
Bình luận