Phòng họp số một Tập đoàn Á Châu. Trang Hạo Nhiên dẫn lãnh đạo cấp cao cùng đi đến Phòng họp số một, nói chuyện cười đùa liếc nhìn bóng nhàn nhạt ở phía trước một cái, anh ngừng bước chân, nhìn cô.
Đường Khả Hinh giống như chỉ là một chiếc bóng dịu dàng, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh cửa chính phòng họp, hơi cúi đầu xuống.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua nụ cười, rồi lại như không có việc gì bước đi. Bọn Tô Lạc Hoành đi theo, nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức nắm quả đấm, cười hưng phấn gọi: “Yeah! ! Nữ thần!”
Đường Khả Hinh nghe lời này, không nhịn được chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt bọn người Tô Lạc Hoành, cô không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên không để ý những người ở sau lưng, mà một mình hết sức tự nhiên và tao nhã đôi tay cắm túi quần, đẹp trai đi về phía trước, lúc muốn đi qua cạnh cửa, đi vào phòng họp thì ngừng lại, nhìn Đường Khả Hinh bên cạnh, thở nhẹ một hơi, cố tỏ vẻ thoải mái hỏi: “Lúc nảy nghe điện thoại chưa?”
Đường Khả Hinh nghe hỏi vậy, đáp nhẹ: “Nghe rồi.”
Trang Hạo Nhiên hơi híp mắt, hỏi: “Ai gọi tới?”
“Nhã Tuệ. . . . . .” Đường Khả Hinh lại dịu dàng nói.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, bộ dáng tiếc nuối không kịp, mới có chút tức giận nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Gọi điện thoại cho em làm gì?”
“Chị ấy bảo hôm nay có liên hoan, sau đó nói có món cua xào chua cay em thích ăn. . . . . .” Đường Khả Hinh ngoan ngoãn trả lời.
“Em thích ăn cua xào chua cay hả?” Trang Hạo Nhiên hơi ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.
“Lần sau có thời gian, anh nấu cho em ăn. . . . . .” Giọng nói Trang Hạo Nhiên hơi trầm xuống.
Đường Khả Hinh nhàn nhạt mỉm cười.
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô thật lâu, mới hỏi: “Đóng điện thoại di động chưa?”
Đường Khả Hinh nhẹ nhàng lấy điện thoại di động ra, đặt trong lòng bàn tay, trạng thái màn hình đen thui.
Trên mặt Trang Hạo Nhiên thật sự không nhịn được hiện lên nụ cười vui vẻ, nói: “Nghe lời như vậy?”
Đường Khả Hinh chỉ mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên ho nhẹ mấy cái, cũng nhanh chóng từ trong túi móc điện thoại di động ra, ấn phím tắt máy ngay trước mặt Đường Khả Hinh, cho đến khi màn hình đen thui!
Đường Khả Hinh nhìn anh như vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, trái tim khẽ chấn động.
“Đi họp! !” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nói xong, liền cất điện thoại di động xong, nhanh chóng đi vào phòng họp, các lãnh đạo cấp cao cũng đi theo vào.
“Tiểu Đường! ! Nữ thần! ! Một chút nữa ra ngoài, chúng ta lại đi đánh bida điểm max nhé!” Bọn Tô Lạc Hoành hưng phấn nói xong, liền nhanh chóng đi vào phòng họp.
Tiêu Đồng cũng cho cô dấu tay cố gắng lên, mới hưng phấn ôm tài liệu đi vào phòng họp, nhìn tất cả mọi người đã tới, liền chuẩn bị đóng cửa lại. . . . . .
“Chờ một chút…!” Trang Hạo Nhiên ngồi ở ghế da Tổng Giám đốc, vừa mở tài liệu, vừa liếc về phía bóng dáng ngọt ngào của Khả Hinh nhàn nhạt đứng ở bên cửa, nói: “Không cần đóng!”
Tiêu Đồng sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên, khẽ kêu nhỏ: “Không cần đóng?”
“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại nhìn nửa khuôn mặt Đường Khả Hinh mấy ngày cũng không gặp, thật sự ngọt ngào cám dỗ, trong lòng cũng bất giác nhộn nhạo mấy phần nhẹ nhõm và ngọt ngào, nghiêng mặt nhìn bóng dáng cô, nói: “Mở ra một chút.”
“Lão đại!” Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên kêu nhỏ: “Hôm nay là cuộc họp cơ mật, anh muốn mở cửa ra.”
“Giới nghiêm tòa cao ốc này là được rồi!” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nhìn Đường Khả Hinh, trong mắt chỉ có Đường Khả Hinh.
Tiêu Đồng nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn anh, chỉ đành phải thở dài, xoay người đi ra phòng họp, nói với đội Trưởng đội bảo vệ: “Giới nghiêm cả tầng lầu !”
“Vâng!” Trưởng đội bảo vệ lập tức cầm máy điện đàm, thông báo cho tất cả nhân viên sẳn sàng đợi lệnh, giới nghiêm cả tầng lầu họp, bất kỳ nhân viên nào có lý do gì không được dừng lại ở tầng 21, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Đường Khả Hinh lắng nghe những lời này, sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn bảo vệ rất nghiêm túc đi về phía trước, suy nghĩ xem xảy ra chuyện gì?
Tiêu Đồng có lẽ hơi hiểu, khẽ xoay người nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười, bất đắc dĩ nói: “Khả Hinh . . . . . . Cô biết không? cả đời này lão đại của chúng ta coi trọng nhất là nguyên tắc, nhưng anh ấy vì cô bỏ qua bao nhiêu lần cũng không biết.”
Đường Khả Hinh sững sờ nhìn cô.
“Cố lên!” Tiêu Đồng vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô, liền cười đi vào phòng họp.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ rất tao nhã ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, nhìn Đường Khả Hinh ở ngoài cửa, vẻ mặt không nhịn được lộ ra nụ cười. . . . . .
Cả phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đang đợi Tổng Giám đốc ra lệnh, chuẩn bị họp, nhưng mọi người đã nhận tài liệu thư kí phân phát, mở ra xem cũng hơi lâu, cũng không có nghe được âm thanh, liền có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn tới trước.
Bọn người Tô Lạc Hoành cũng nghi ngờ ngẩng đầu lên. Trang Hạo Nhiên vẫn lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Tiêu Đồng ngồi ở phía dưới, nhìn thấy vẻ mặt tất cả mọi người đã lộ ra kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên, cô liền đứng lên, nhẹ nhàng nhanh chóng đi đến vị trí Tổng Giám đốc, cúi xuống ở bên tai anh nói nhỏ: “Tổng Giám đốc, họp đi!”
Lúc này Trang Hạo Nhiên mới hơi định thần lại, lập tức ho khan một tiếng, duỗi thẳng người, mở tài liệu nói: “Họp!”
Thư ký lập tức mở màn hình lớn họp liên tuyến quốc tế, trong màn hình lập tức xuất hiện lãnh đạo cấp cao ở Tổng Công ty tại Anh, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Trang Hạo Nhiên ho khan mấy tiếng, hơi duỗi thẳng người, cúi xuống nhìn tài liệu, tuyên bố cuộc họp bắt đầu, nói: “Begin.”
Mọi người nghe lệnh, rối rít mở tài liệu, xem kỹ nội dung.
Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên nói tiếng anh, ánh mắt cô hơi xoay tròn, bởi vì rất thích anh nói tiếng anh, âm thanh không quá trầm, ngược lại mang theo vài phần nhẹ nhàng giống như người đàn ông lịch lãm, lúc nói chuyện nở nụ cười nhiệt tình, càng lộ ra phong độ và hiền hòa. . . . Không nhịn được chậm rãi quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên bên trong phòng họp, anh đang tao nhã ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, hai mắt lộ ra ánh sáng chăm chú và chững chạc, xem tài liệu, thỉnh thoảng hơi ngưng lại, suy tư. . . . . . Rất đẹp trai. . . . . . Cô dịu dàng nhìn anh, trong lòng nhộn nhạo nở nụ cười. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nghe lãnh đạo cao cấp, đứng lên báo cáo tình hình, tay chống nhẹ cái cằm trí tuệ, ánh mắt hơi tập trung. . . . . . Đường Khả Hinh sững sờ, phát hiện hôm nay anh có chút bất đồng, cô khẽ chớp mắt, rốt cuộc phát hiện lúc anh giơ cánh tay, lộ ra một đoạn cổ tay, chỉ có một phần áo sơ mi trắng tay áo, đồng hồ đâu? Anh đeo đồng hồ rất đẹp rất đẹp. . . . . .
Trang Hạo Nhiên vừa nghe báo cáo, bên cảm nhận có ánh mắt dịu dàng nhìn mình, anh hơi sững sờ, hơi nghiêng mặt, nhìn ngoài cửa. . . . . . Đúng lúc nhìn thấy Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn mình, hai mắt anh lóe lên, hơi nở nụ cười. . . . . . mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, quay đầu đi, thở nhẹ một hơi, nhìn tới trước.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi chăm chú nhìn nửa khuôn mặt Đường Khả Hinh, suy nghĩ dần dần lơ đãng. . . . . . Nhóc. . . . . . Em đối với anh vẫn có chút cảm giác, đúng không. . . . . .
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, suy nghĩ một lúc, lại không nhịn được ngẩng đầu lên, chậm rãi quay mặt sang nhìn bên trong phòng họp, ánh mắt dịu dàng lưu luyến. . . . . . Lại thấy Trang Hạo Nhiên còn đang nhìn mình, cô đột nhiên sững sờ, mặt đỏ bừng, lập tức cúi xuống, có chút mất mặt và xấu hổ. . . . . . Trang Hạo Nhiên đột nhiên không nén được, khẽ cúi đầu cười ra tiếng.
Cả phòng họp đều ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn anh.
“Khụ khụ khụ. . . . . . sor¬ry.” Trang Hạo Nhiên có chút không không biết xấu hổ, lại điều chỉnh thái độ, ngồi thẳng lên, mở một tờ tài liệu, nói: “Tiếp tục. . . . . .”
Cuộc họp tiếp tục tiến hành căng thẳng. Bọn người Tô Lạc Hoành nhìn thấy hết, tất cả đều không nhịn được bật cười.
“Tôi nói. . . . . .” Lâm Sở Nhai ngồi tại chỗ, hơi nghiêng về phía Tô Lạc Hoành nói khẽ: “Nhìn lão đại và Khả Hinh thật sự gấp chết người, hay là nghĩ cách giúp bọn họ một chút.”
“Giúp thế nào?” Tô Lạc Hoành cúi đầu đáp nhẹ.
“Để cho hai người bọn họ uống say ném trong phòng, là chuẩn nhất!” Lâm Sở Nhai là cầm thú, nói ra lời cầm thú.
Tô Lạc Hoành nghe xong, rất nghiêm trang gật đầu, nói: “Được, tốt nhất mở một phòng ở Khách sạn Á Châu, để cho Tổng Giám đốc Tưởng biết, lúc anh ấy chặt anh thành hai khúc, tôi nhặt xác cho anh!”
Lâm Sở Nhai sửng sốt. “Anh có bệnh hả! !”
Tô Lạc Hoành nói nhỏ: “Hiện giờ còn không rõ tâm ý của Tiểu Đường, cho nên chuyện này không phải bế tắc sao? Nếu tâm ý của Khả Hinh nghiêng về lão đại rõ ràng, chỉ bằng nửa người dưới mạnh mẽ của lão đại, còn sợ không giải quyết được Tiểu Đường? Phải chờ tới anh ra tay! ! Thần kinh!”
“Anh có bản lãnh, anh có bản lãnh, mỗi lần anh làm minh tinh đều không cho cô ấy nói chuyện, liền trực tiếp ném cô ấy lên giường, còn làm đến chết đi sống lại! ! Đối mặt với phụ nữ, có lúc chúng ta phải bá đạo một chút !” Lâm Sở Nhai tiếp tục cầm thú!
“Vậy sao anh không ném Nhã Tuệ lên giường? Trực tiếp cởi quần áo cô ấy?” Tô Lạc Hoành lại khinh bỉ nói.
“Đi! ! Bây giờ chúng tôi không chơi trò này, chúng tôi là trí thức!” Lâm Sở Nhai nhắc tới lần trước cùng Nhã Tuệ đi ăn cơm, nhìn cô cười đỏ mặt ngượng ngùng bởi vì mình kể chuyện tiếu lâm, trên mặt anh liền không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.
Tô Lạc Hoành híp mắt nhìn anh, chắt lưỡi một tiếng, khinh bỉ quay đầu đi.
Trang Hạo Nhiên vừa nhìn tài liệu, vừa nhắc nhở hai cầm thú bên dưới khán đài nói: “Hai Phó tổng, nếu như các người cảm thấy đi họp, giống ở nhà ăn cơm, không bằng tôi cho hai người một đề nghị, đi Châu Phi tìm hai căn nhà, để cho các người ăn ở cạnh nhau, ngồi cạnh nhau tán gẫu!”
Cả phòng họp cũng phì cười.
Mặt của Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đỏ bừng, nhanh chóng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, ngẩng đầu lên họp.
Cuộc họp kéo dài đến sáu giờ chiều, cuối cùng kết thúc. Đường Khả Hinh cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm, mang giày cao gót đứng trên sàn, chân lập tức tê dại, cô muốn nhấc chân lên cũng cảm thấy khó khăn, đau đớn. . . . . .
“Tiêu Đồng!” Trang Hạo Nhiên cùng mấy lãnh đạo cấp cao vừa đi vừa tán gẫu, đi ra phòng họp, căn dặn: “Một chút nữa, mang phương án dự toán ngân sách khách sạn dưới nước hôm nay, đưa cho tôi xem một chút!”
“Vâng!” Tiêu Đồng gật đầu. Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng dừng ở cạnh cửa, nhìn Đường Khả Hinh tựa vào trên tường, mặt lộ ra khó chịu, mày nhíu chặt, muốn giơ nhẹ mủi chân. . . . . . Nhất thời một trận tê dại làm cho mình lập tức mềm nhũn. . . . . .
“Làm sao vậy?” Trang Hạo Nhiên giống như rất kinh ngạc đứng ở trước mặt của cô, giống như Tổng Giám đốc rất quan tâm nhân viên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, cố ý trừng mắt về phía Trang Hạo Nhiên, có chút tức giận nói: “Đứng quá lâu, chân bị tê. . . . . . Đau đến không chịu nổi. . . . . .”
“Cho nên nói. . . . . .” Trang Hạo Nhiên khinh bỉ nhìn cô cười cười nói: “Mang giày cao gót làm gì?”
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, cúi đầu, không muốn để ý tới người này. Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, hai mắt hiện ra nụ cười, đột nhiên giao tài liệu cầm trong tay giao cho Tiêu Đồng, tiến lên một bước, khom người xuống, lúc Đường Khả Hinh không chút đề phòng, lập tức bế ngang cô lên, ôm vào trong ngực! !
“Ôi! !” Đường Khả Hinh lập tức rất cố kỵ ôm cổ Trang Hạo Nhiên, mặt đỏ bừng nhìn đám người xung quanh kinh ngạc, trái tim cô đập thình thịch, hoảng sợ nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Tổng Giám đốc! Anh làm gì !”
“Không phải em bị đau chân sao?” Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô, nở nụ cười tự nhiên, lại ôm chặt cả người cô, mới nói: “Anh ôm em đi !”
Anh nói xong, ở trước mặt mọi người, cũng đã ôm Đường Khả Hinh cất bước đi về phía trước. Đám người xung quanh rối rít tránh ra một lối, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Đường Khả Hinh cũng ôm nhẹ cổ của anh, ở khoảng cách thật gần nhìn nửa khuôn mặt của anh, trái tim mềm nhũn. . . .