Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Quang cảnh hôn lễ.

Tất cả khách mời, cũng đã lần lượt đến đông đủ, nâng ly nhộn nhịp, đứng ở bờ biển, thưởng thức phong cảnh của đám cưới tuyệt đẹp này. Thỉnh thoảng nhìn về phía vị trí người chứng hôn ở dưới khán đài, Tổng giám đốc của hai tập đòan lớn Hoàn Cầu, các vị trí thân thuộc vẫn như cũ rỗng tuếch, đều mỉm cười nghĩ, không biết khi nào người chứng hôn mới tới.

Tô Linh ngồi ở một bên, vẻ mặt có chút lo lắng lấy gương soi, trang điểm lại.

Tô Thụy Kỳ quay đầu, mỉm cười nhìn về phía chị gái mình bộ dáng có chút khẩn trương, liền khó hiểu nói: “Chị, chị đang làm gì vậy? Từ nãy tới giờ, thấy chị vẫn luôn lo lắng”.

Tô Linh hôm nay mặc váy dài màu trắng tao nhã, phía trước mang thắt lưng ngay eo, ngồi vào vị trí, lại có chút lo lắng, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ miễn cưỡng nói: “Em không biết, chị vừa nhìn thấy chị Trang đến, liền toàn thân không thoải mái, chị lần trước mặc một chiếc váy ngắn Chanel đi xem Catwalk, mặc dù cô ấy rất lễ phép nhìn chị, thế nhưng ánh mắt kia, chị một đời đều quên không được…”

Tô Thụy Kỳ hôm nay cả người mặc âu phục màu đen, không nói gì cười nói: “Vậy chị không cần để ý ánh mắt của chị ấy là được.”

Tô Linh nhìn hướng em trai, chân thành nói: “Em không hiểu trong thế giới của phụ nữ họ nghĩ gì đâu.”

“Em đương nhiên không rõ, em đâu phải phụ nữ…” Tô Thụy Kỳ quay đầu, nhìn về phía lễ đài không khí náo nhiệt,….Bên kia biển rộng mênh mông đang tuôn trào mãnh liệt.

“Hôm nay Khả Hinh có đến không?” Tô Linh tò mò nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, hỏi.

Tô Thụy Kỳ nghĩ nghĩ, liền lắc đầu, nói: “Không biết…”

Lời vừa mới dứt, cũng đã nghe thấy có người nói: “Tổng giám đốc Tưởng, người đến rồi…”

Các khách mời đám cưới đang ngồi trên bàn, nghe nói như thế, nhao nhao quay đầu, cuối cùng nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen,với áo sơ mi bên trong màu trắng, cổ áo mở ra, phía trước cách cổ áo mấy đề xi mét có cài trâm hoa, nhẹ nhàng phong độ, đẹp trai nghiêm nghị từ đại sảnh đi ra, đi theo phía sau là em gái của mình Tưởng Tuyết Nhi. Cô hôm nay mặc váy ngắn lụa mỏng màu trắng, ngoài khoác áo khoác Hàn Quốc nhỏ cùng màu, chải tóc cao. Vẻ mặt mơ màng giống như búp bê xinh đẹp, tươi cười, bên cạnh là Như Mạt ôn nhu trước sau như một, chỉ thấy cô nhẹ vén làn váy , vóc người dịu dàng theo ở bên người Tưởng Thiên Lỗi mộng ảo mê người như vậy…

Khách nam có lẽ biết được cô đã không còn là thị trưởng phu nhân, lại vẫn như trước say mê với vẻ đẹp của cô. Bốn tháng trước, cuộc hôn nhân của cô cùng với thị trưởng, rốt cuộc đi tới hồi kết, nên đã tổ chức cuộc họp báo, tuyên bố cuộc hôn nhân đã kết thúc, gây ra dư luận xôn xao. tất cả mọi người đều không đành lòng cho vị phu nhân thị trưởng thiện lương kia, cũng không có quá nhiều người nói trách phạt, nhất là khi biết được tình trạng bệnh trái tim của cô không lạc quan. Sau đó ba tháng, tổng giám đốc Tưởng cuối cùng cũng đứng ra, nắm lấy đôi bàn tay của cô ấy, nói muốn chăm sóc cho cô một đời một kiếp, dù không có ai biết nội tình ra sao, nhưng vẫn truyền nhau nói người đàn ông này có trách nhiệm, dù sao bọn họ từng là thanh mai trúc mã.

Sự việc cứ như vậy kết thúc, dù vậy có người vẫn dở thủ đoạn nói, Tưởng Thiên Lỗi là một nhân vật lớn như vậy, lại cùng thị trưởng phu nhân ở cùng một chỗ. Còn có người lại nói đoạn thời gian gần đây bọn họ ở cùng một chỗ, đã vậy còn công khai tham dự rất nhiều buổi tiệc, cùng các buổi từ thiện. Ở những nơi công cộng, còn quan tâm yêu thương trước mặt nhiều người. Mọi người cũng dần dần chấp nhận,

nhưng nghe nói Hàn lão gia vẫn không bày tỏ thái độ gì, tóm lại là cảm thấy Như Mạt muốn bước chân vào cánh cửa hào môn này, vẫn là không biết được sẽ như thế nào.

Toàn bộ tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Tưởng Thiên Lỗi dẫn hai người con gái anh yêu mến, cùng tiến tới Hoàn Á hướng mọi người mỉm cười thăm hỏi, cảm ơn bọn họ hôm nay tới tham dự hôn lễ của Mạn Hồng. Sau đó nâng lên sâm panh, hướng tới khách mời tham gia hôn lễ, cảm ơn.

Tất cả các khách mời cũng đứng lên, hướng về Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nâng ly, chúc mừng khách sạn Á Châu đã có năng lực mạnh như vậy mà lại còn rước được mỹ nhân xinh đẹp động lòng người về.

Tưởng Thiên Lỗi cùng các giám đốc điều hành nâng ly, cảm ơn mọi người đã đến. Đọc truyện nhanh nhất tại t h ich☺ do☺ctr☺uyen☺com

Thế nhưng…

Tưởng Thiên Lỗi nâng ly bên cạnh hướng về các vị quan khách, mắt nhẹ nhàng đảo qua một lượt, nhìn về phía xung quanh khách mời, nhàn nhạt hỏi: “Tổng giám đốc Trang đâu?”

Đông Anh đứng ở phía sau, lập tức nói: “Hình như còn chưa tới, có cần hối thúc không ạ?”

“Hôn lễ khi nào bắt đầu?” Tưởng Thiên Lỗi nói chậm hỏi.

“Ước chừng 45 phút sau.” Đông Anh lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi cũng không hề lên tiếng nữa, nâng ly nhấm nháp chút rượu đỏ.

Gió nhẹ nhàng thổi.

Nơi xa đó có tòa kiến trúc nằm bên bờ biển, cao chót vót, vô cùng bí ẩn.

Một bóng dáng dịu dàng, theo ánh sáng lờ mờ, chỉ nhìn thấy một màu đen, tay cầm ly rượu đá, nhìn chằm chằm vào cảnh hôn lễ ở phía dưới, hai tròng mắt như những viên đá quý, vào lúc này, nhấp nháy, lóe ra ánh sáng.

Trang Ngải Lâm mặc chiếc váy dài gợi cảm thấp ngực, màu đen, phía trước đeo thắt lưng ngang eo, áo khoác cánh dơi màu trắng, nhẹ phủ lên trên đôi vai gầy. Búi tóc cao, trang điểm nhẹ nhàng, thoang thoảng hương thơm của cỏ, đi vào không gian trang nhã, nhìn về phía bên cửa sổ một bóng lưng ôn nhu, ngửa mặt nở cười chế giễu, nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Cô im lặng không lên tiếng, hai tròng mắt ảm đạm, nhưng có chút ánh sáng đang từ từ ngưng tụ.

“Tôi đã nghe nói về chuyện của cô…” Trang Ngải Lâm bước chậm chạp, giống như linh hồn thần bí, đi tới bên cửa sổ, cũng nhìn về phía cảnh hôn lễ ngoài cửa sổ, nói: “Thông thường trong những trường hợp như vậy, tôi sẽ khuyên cô đi tìm cái chết.”

Cô hơi nghiêng mặt.

Trang Ngải Lâm nhẹ nở một nụ cười chế giễu, lại nói: “Nếu như cô còn yêu cậu ta, cô muốn thể hiện tình yêu trung thành nhất của mình với cậu ta, vậy, cô đi chết đi!”

Cô sửng sốt.

“Nếu như cô không muốn chết, chứng tỏ cô cũng không yêu cậu ta sâu nặng lắm! ! Như vậy, cô dựa vào cái gì đi oán hận cậu ta?” Trang Ngải Lâm tiếp tục nói.

Cô đang suy nghĩ…

“Nếu như cô vẫn còn yêu cậu ta, liền đi cướp về! Nếu như cô cảm thấy cậu ta không đáng, như vậy liền dứt khoát ra đi một cách xinh đẹp để cậu ta có thể thông suốt! ! Đây là hai sự lựa chọn của người thông minh! Thông thường tôi chỉ đánh giá cao hai loại người này!Ở giữa cái loại hối hận này, đó là chính mình muốn tìm chết! Và cũng không có trường hợp đặc biệt nào cả! Cô muốn trở thành một người thông minh hay là kẻ ngu dốt! Tự mình lựa chọn đi! Cô có thể không đi! Không ai ép buộc cô!” Trang Ngải Lâm nói xong, liền ôm vai xoay người, không chút miễn cưỡng đi ra ngoài.

Cô vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích, hai tròng mắt bắt đầu lóe sáng.

Bên ngoài phòng khách.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha, im lặng không lên tiếng, dường như đang chờ đợi cái gì, mặt không biểu lộ tình cảm.

Cửa mở ra .

Anh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía chị gái đang lạnh lùng đi ra, anh đã có câu trả lời, liền đứng lên, chuẩn bị cùng chị gái đi ra ngoài. Ai biết khi sắp sửa ra ngoài trong nháy mắt, cánh cửa nhẹ nhàng mở, bước ra một chiếc giày cao gót màu bạc…

Hai người bọn họ cùng xoay người, nhìn về phía cô.

Cô cũng mỉm cười, nhìn về phía bọn họ.

Trang Ngải Lâm nhìn vào thái độ của cô, đột nhiên mỉm cười với sự hài lòng.

Hiện trường hôn lễ, vẫn như cũ náo nhiệt sôi trào.

Tất cả mọi người tay nâng ly sâm panh, nhao nhao mỉm cười bàn về hôn lễ hôm nay, như trong mơ vậy.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhẹ ôm bên hông Như Mạt, cùng các khách quý mỉm cười.

Một tiếng, Tổng giám đốc Trang tới.

Mọi người lập tức nhìn ra xa mà đi.

Tưởng Thiên Lỗi hai tròng mắt ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn về phía đầu kia thảm đỏ, quả nhiên, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc âu phục màu đen sọc, bên trong với áo sơ mi màu xanh nhạt. Phía trước ngực cài trâm hoa màu xanh. Theo thói quen anh nhiệt tình nở nụ cười ấm áp, theo sau là các giám đốc điều hành của Hoàn Á, ai cũng cao to, đẹp trai đi lên thảm đỏ, lấy thân phận là chủ khách quý của hôn lễ hôm nay, hướng về các quan khách mỉm cười, giơ tay, gật đầu.

Tất cả mọi người vội vã hướng về anh nâng ly.

Trang Hạo Nhiên cũng giơ tay, tươi cười, tiêu sái nâng lên một ly Lafite 2000, hướng các quan khách mời rượu, cười nói: “Cảm ơn các vị tới Hoàn Cầu tham gia hôn lễ của hai nhân viên tâm đắc nhất của chúng tôi.”

Tất cả khách mời đều mỉm cười nhìn về phía anh nâng ly.

Trang Hạo Nhiên nhấp một ngụm rượu, vừa nhìn đến Tô Linh đứng ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, anh lập tức cười đi qua, ôm lấy hai má cô, chơi xấu nói: “Tô đại tiểu thư, nhìn không thấy chị gái của tôi, cô nhất định thở phào nhẹ nhõm đi.”

“Nói bậy!” Tô Linh cố ý trừng anh.

Trang Hạo Nhiên ngửa mặt cười to, hiện trường bầu không khí thoáng cái càng sống động. Anh đầu tiên là cùng Tô Thụy Kỳ cụng ly, cảm ơn anh đã nể mặt, lại nhìn xung quanh toàn cảnh hôn lễ như mơ, rốt cuộc nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi…

Tưởng Thiên Lỗi ánh mắt lãnh đạm, vẫn như cũ mang theo vài tia tức giận, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên cũng mỉm cười nhìn về phía hắn, ánh mắt lợi hại chợt lóe, vẫn còn chưa quên cách đây không lâu, hắn từng muốn đâm sau lưng mình!

Mọi người nhao nhao đang bàn tán, hôn lễ sắp bắt đầu, xin mời các vị ổn định chỗ ngồi, lại nghe thấy có người hô lớn: “Trang gia đại tiểu thư tới! !”

Mọi người sửng sốt, đây là nhân vật trong huyền thoại, vẫn luôn làm cho người ta hết sức tò mò.

Tưởng Thiên Lỗi đang nâng ly cũng ngưng lại, Như Mạt không hiểu nắm chắc cánh tay anh.

Mọi người cùng nhau xoay người, nhìn về phía đầu kia thảm đỏ…

Một trận gió mạnh thổi từ đâu đến, nhằm phía hai bóng hình xinh đẹp ở đầu kia thảm đỏ! !

Trang Ngải Lâm mặc váy dài màu đen, vẫn như cũ khoác áo khoác màu trắng, tay cầm túi xách da thật màu đen, bên ngoài túi xách đính các viên đá quý màu đen, chiếu sáng lấp lánh, giày cao gót màu đen, bước đi hướng bờ biển, gió thổi bay tà váy dài, cô xinh đẹp, ma mị , giống như nữ vương thống lĩnh thế giới hắc ám !

Mọi người trong nháy mắt đều bị cô hấp dẫn! !

Còn có vài người đẹp, lại kìm lòng không được nhìn về người con gái kỳ lạ phía sau Trang Ngải Lâm, có chút giật mình vì vẻ đẹp của cô ấy…

Cô… một váy dài màu vàng ôm ngực, trên váy dùng những sợi kim tuyến cắt may khéo léo tạo thành những họa tiết hoa văn phức tạp, ở trong gió tung bay. Váy dài vòng cung mở, cư nhiên có thể thấy được, trên váy là họa tiết hoa văn thành cổ độc đáo, đây không phải là người bình thường có thể có được, mọi người lại sôi nổi kinh ngạc nhìn về phía cô gái kia..

Chỉ thấy cô tóc quăn thời thượng màu rám nắng, ở phía sau đầu búi cao, khuôn mặt trang điểm thanh nhã, lộ ra cái cần cổ khêu gợi, vòng cổ làm bằng ba viên bảo thạch màu đen dài ngắn không đồng nhất, tay nắm túi xách , chân đi đôi giày cao gót màu bạc, vẻ mặt bình tĩnh tươi cười nhìn về phía mọi người , dường như đó vốn là vẻ đẹp cao quý trời sinh.

“Đẹp quá…”

Có người kêu nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, nâng ly nghe những lời này, liền chậm chạp xoay người, nhìn về phía đầu bên kia thảm đỏ, nhìn thấy một cô gái, váy dài màu trắng bạc, khí phách mười phần, tóc búi cao, mắt to linh động, sống mũi nhọn, bờ môi đỏ mọng như lửa, đều toát ra một loại khí chất thâm trầm mà đặc biệt xinh đẹp… Hai mắt của anh bỗng chốc thất thần, tay cầm chén rượu, nhìn về phía cô đã cùng Trang Ngải Lâm cùng đi vào hiện trường hôn lễ, cùng mọi người lễ phép mỉm cười gật đầu, từng khuôn mặt quen thuộc. Cô hôm nay vẻ xinh đẹp đã không còn sót lại chút gì… Ký ức trong quá khứ, nháy mắt tan vỡ !

Trang Ngải Lâm hơi kéo váy áo, luôn luôn không có thói quen cùng mọi người chào hỏi, cùng Đường Khả Hinh ưu nhã bước đến, bỏ qua

ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tư thái nữ vương, đi về phía Tưởng Thiên Lỗi…

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên này thảm đỏ , chăm chú nhìn về phía cô.

Như Mạt xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh sắc bén , xinh đẹp như thế, khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Chọn tập
Bình luận