Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 940: Ba người cùng nhau

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Một chiếc xe Ferrari có số lượng han chế, vèo một tiếng, như là mũi tên chạy thẳng tới phía trước, cuối cùng thắng gấp ở trước bệnh viện! !

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi kẻ ô màu lam, quần thường màu đen, ở nơi nghiêm nghiêm mùa hè này, phịch một tiếng, nặng nề đóng cửa xe nhanh chóng chạy lên lầu, Tiêu Đồng i đã đi ra ngoài đón, anh vừa bước nhanh đi vào trong, vừa khẩn trương hỏi: “Tình huống của Khả Hinh như thế nào rồi? Trong quá trình bị truy sát,em ấy có bị gì không?”

“Không có! !” Tiêu Đồng vừa đi vào trong, cũng vừa khẩn trương nói: “Chỉ là nghe tiểu Vi cùng tiểu Hà nói, đối phương vô cùng lợi hại, thậm chí chính là dùng thủ pháp thái cực, không phải loại võ công bình thường! ! Liên tục hai lần đuổi bắt! Thật may là thân thủ hai người rất giỏi, nếu như không phải vậy, hậu quả khó mà lường được! ! Trước mắt tạm thời cô ấy không biết tình huống này, trở lại trong phòng bệnh nghỉ ngơi, tổng giám đốc Tưởng nghe được tin tức này, cũng vừa đến rồi!”

“Ừ! !”Sắc mặt của Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, hai mắt lóe lên, cả người nhanh chóng bước nhanh dọc theo hành lang thật dài, hướng phòng bệnh khu Vip đi tới! !

Tưởng Thiên Lỗi cũng ở đây, dẫn theo bốn người Phó tổng, ở hành lang khác, bước nhanh đi tới, vừa lúc thấy Trang Hạo Nhiên, cũng không kịp cho anh ấy sắc mặt tốt, liền bước nhanh hướng phòng bệnh Vip đi tới ————

Phòng bệnh Vip! !

Hai người nhanh chóng đi qua công viên, đang muốn đi theo hành lang thẳng đi về phía trước, Trang Hạo Nhiên lại trước một bước thấy Đường Khả Hinh, đứng ở một bàn trong công viên, mặcáo bệnh nhân màu xanh dương, đi cùng cặp sinh đôi, cùng Tô Thụy Kỳ đang nói gì đó, vừa lúc ánh nắng mặt trời chiếu vào trên mặt của cô, sắc mặt của cô hồng hào, bình an vô sự ————

“Khả Hinh! ! !” Mặc dù Trang Hạo Nhiên yên tâm lại, nhưng vẫn là ngẩng đầu lên, không kịp chờ đợi kêu cô.

Đường Khả Hinh nghe có ai kêu, quay đầu, cư nhiên thấy Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi đồng thời xuất hiện, cô lập tức nhớ tới vừa rồi ở trong phòng nhìn thấy hai người ôm nhau nằm ở trên giường nói chuyện, cả người nổi da gà, liền bước nhanh xoay người, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng xoay người bước nhanh đi về phía trước! !

“A! !” Tô Thụy Kỳ không rõ liền để ý, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh đang tăng tốc độ đi nhanh về phía trước, mới kỳ quái hỏi chuyện gì xảy ra?

“Đường Khả Hinh! ! ! Em đứng lại đó cho anh!” Trang Hạo Nhiên biết Khả Hinh lần nữa bị truy sát, sợ đến trái tim cũng run rẩy, lập tức bước nhanh muốn đuổi theo, xác định cô có bình an vô sự hay không.

Nhưng bây giờ Đường Khả Hinh không cách nào đối mặt với anh cùng Tưởng Thiên Lỗi, thật sự ôm nhau, lập tức nhanh chóng trốn anh, đi đến đường nhỏ trong núi giả, nhanh chóng đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên mắt thấy cô gái nhỏ này muốn chạy trốn, trong nháy mắt anh chống tay lên rào chắn bên hành lang, tung người lên, rẽ đường nhỏ hướng phía trước chặn cô lại ———— Tô Thụy Kỳ cầm cuốn hồ sơ bệnh lý, cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên bước đi như bay, rồi lại nhảy lên, trong nháy mắt anh giật mình chức trách bác sĩ nổi lên có chút tức giận, nhìn về phía Hàn Văn Kiệt đang chậm rãi đi tới, nói: “Anh ấy không phải mới vừa giải phẫu không đến hai ngày? Anh ấy cho là chuyện giỡn hả ! ! Những bệnh nhân trong phòng này thật là kỳ quái! Mọi người cậy vào thân phận cao quý của mình, muốn đi thì đi, muốn trở về thì trở về! Bệnh viện là nơi nào hả, khách sạn sao? !”

Hàn Văn Kiệt nghe, chỉ là nhàn nhạt xoay người, nhìn về phía bọn họ, mỉm cười. Đường Khả Hinh nhanh chóng vòng quanh núi giả, muốn vòng qua hồ xanh nuôi cá chép, bước đến hành lang đi tới phòng bệnh mình. . . . . .

Trong nháy mắt, một bóng người màu xanh lam lướt qua, nhanh chóng xuất hiện! ! Bước chân của cô dừng lại, nhìn Trang Hạo Nhiên trước mặt, hôm nay còn mặc áo sơ mi kẻ ô màu lam mát mẻ cùng quần tây dài đen, đầu đầy mồ hôi nhìn mình, cô ah một tiếng, rít lên, nhanh chóng đẩy anh ra, thật nhanh muốn hướng phòng bệnh đi tới ———— Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu, thậm chí còn có Tô Lạc Hành chờ mọi người rối rít tò mò đi ra, đứng ở đầu hành lang, nhìn phía trước mặt xảy ra chuyện gì!

“Khả Hinh, em chạy cái gì à? !” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cánh tay của Đường Khả Hinh, khẩn trương kêu lên: “Em nghe anh giải thích, đây là một hiểu lầm! !”

“Hiểu lầm?” Đường Khả Hinh vừa nóng vừa giận vừa xấu hổ ngẩng đầu lên, lặp lại lời nói của anh, mặt đỏ lên nói;”Một lần là hiểu lầm! Hai lần không lẽ còn là hiểu lầm? Hai người đàn ông lại ôm nhau, nằm ở trên giường! !Anh đừng nói với em, các ngươi đang nói chuyện lý tưởng cuộc sống! !”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người sợ ngây người, tất cả liền quay đầu, khiếp sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên kia! !

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, bây giờ cũng không có cách gì chỉ thở dài một hơi.

“Bà cô của anh ơi! !” Trang Hạo Nhiên nhất thời gấp gáp khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh, nắm chặt cổ tay của cô, bất đắc dĩ nói: “Tâm ý của anh đối với em, em còn không biết sao? Em biết mình nói gì không?”

“Em chính là bởi vì hiểu rõ, cho nên mới khiếp sợ! !” Đường Khả Hinh thật không chịu nổi, tức giận ngẩng đầu lên, nhìn về phía người yêu: “Lúc em và anh ta cùng một chỗ, nhìn hai ngươi ôm nhau! Em và anh đi chung với nhau, lại gặp hai người ôm nhau! ! Còn ôm không nỡ buông tay như vậy! Không bằng lấy nhau cho rồi, ba người chúng ta cùng ôm một chỗ! Để mọi người khỏi rối rắm như vậy!”

“Không nên nói giỡn như vậy! !Em chỉ có thể ôm anh! ! Làm sao có thể ôm anh ta?” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nói ra !

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền cười một tiếng khôi hài, tức giận nói: “Anh cũng cùng với anh ta ôm nhau, còn để ý em cùng anh ta ôm nhau sao? Nếu không phải vậy thì anh tính như thế nào! !Ba năm bảy của em hả, hai bốn sáu của hai người, chủ nhật mọi người cùng ngủ hả! ?”

“Anh không có vậy?” Trang Hạo Nhiên thật sự là gấp đến độ giơ chân, vội vàng giải thích: “Đều là anh ta nhào tới anh! !” Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này! Nhanh chóng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cau mày nói;”Cái gì tôi nhào tới cậu! ? Rõ ràng là cậu nhào tới tôi! Tôi không đỡ được mới ngã xuống giường! !”

“Này! !” Trang Hạo Nhiên quay đầu, gào lớn anh ta! !

“Các ngươi thật sự đáng ghét! !” Đường Khả Hinh phát điên tức giận nắm chặt quả đấm, đau lòng kêu to lên: “Ngay cả chút cảm giác an toàn anh cũng không có cho em! Vừa rồi đã trải qua ranh giới sống chết, thật vất vả còn sống, nhưng mọi người lại rối vì chuyệ này,là sao hả? ! Chuyện này không có giải quyết, chuyện khác đã tới rồi! ! Chúng ta mới quen biết nhau nhau là ba năm trước đây, nhưng nhân tài từ trong biển được vớt lên, liên tiếp nhiều chuyện xảy ra như vậy, ngay cả thời gian nói chuyện với anh cũng không có! ! Em nóng lòng, lo lắng cái này, lo lắng cái đó, cuối cùng sáng nay nhìn anh đi ra ngoài, tâm sự nặng nề như vậy, em lo lắng không biết anh đã gặp phải chuyện gì, chịu đựng đau đớn đi thăm anh…anh tốt rồi! ! Xem ra lo lắng của em là dư thừa, hai ngươi ôm nhau một chỗ, ân ái như vậy! Nếu như mà biết rõ là như thế này, còn không bằng em mở ra bình rượu đỏ kí, tự mình một người uống cạn chết đi coi như xong chuyệnrồi ! !”

Trong đầu của Tưởng Thiên Lỗi như bị người dùng tảng đá đập mạnh lên! !

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc, nhìn về phía Đường Khả Hinh. Có lẽ trong lòng của Đường Khả Hinh áp lực nặng nề, mắt thấy tranh tài sắp tới, tay mình lại bị thương, làm cho Lão sư đau lòng như vậy, mình cũng vô cùng áy náy, hơn bởi vì chuyện của Uyển Thanh, cô cảm thấy tất cả đều là bởi vì mình, nếu như không phải là bởi vì mình, tất cả mọi người sẽ không có việc gì! !

“Nhắc tới chuyện này, anh lại muốn hỏi em . . . . .” Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên nghiêm túc hẳn lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh!Ngay sau đó Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nặng nề thở gấp, nhìn về phía anh.

Đôi mắt của Trang Hạo Nhiên đảo vòng , nhìn về phía Đường Khả Hinh, mang theo một chút lành lạnh hỏi: “Làm sao em biết bình rượu đỏ kia có độc?”

“. . . . . . . . . . . .” Đôi mắt của Đường Khả Hinh nháy nháy, nhất thời có chút bối rối lóe lên nhìn về phía anh. Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, hơn nữa giọng nói chút nặng nề hỏi: “Ai nói cho em biết? Có phải là em đã cùng ai thỏa thuận gì không hả?”

“Không có. . . . . . Không có! !” Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.

Trang Hạo Nhiên híp mắt, không tin nói: “Không có? Em vì một người không có liên quan, tự mình làm chủ tính uống hết bình rượu đỏkia, sau đó bỏ lại một mình anh! Có đúng hay không! ?” Anh có chút tức giận.

Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh nói: “Anh có ý gì? Bây giờ anh đã làm chuyện như vậy rồi, bây giờ lại quát em?” Hai mắt của cô đỏ bừng! !

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên trầm mặc dừng lại một lát, nhìn bộ dáng đau lòng của cô, nhưng giọng nói vẫn nhẹ lại, bất đắc dĩ nhìn về phía cô,nói;”Vậy em nói cho anh biết, ai nói cho em biết bình rượu đỏ này có độc?”

“Tự em đoán ra!” Đường Khả Hinh nhanh chóng nói.

Trang Hạo Nhiên híp mắt về phía cô.

“Không tin thì thôi! !” Đường Khả Hinh lần nữa gạt tay anh ra, tức giận nói: “Em lười phải với nói anh! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng kéo cổ tay của cô lại. . . . . .

“Làm gì hả! ?”Cổ tay của Đường Khả Hinh bị kéo tới đau đớn, nhất thời ngẩng đầu lên, tức giận nhìn về phía anh nói;”Anh kéo tay em đau!”

Trang Hạo Nhiên nghe, vội vàng tay lỏng một chút, đau lòng nhìn về phía cô, nói: “Khả Hinh, chuyện này rất quan trọng! Nói cho anh biết! Ai nói cho em biết chai rượu đỏ có độc? Rốt cuộc em cùng ai đã có hiệp nghị đáng sợ như vậy? Em cư nhiên đồng ý lời của hắn ta đi tìm chết?”

“Em nhìn thấy các ngươi ôm nhau, em lại muốn đi tìm chết !”Hai măt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, sợ hãi nói ra này câu, liền làm bộ đẩy anh ra, bước nhanh hướng bên trong bệnh viện đi! !

“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên trong lúc nhất thời, đứng ở đường nhỏ, đón ánh mặt trời, khẩn trương cùng gấp gáp nhìn về phía bóng lưng của cô, đau lòng nói: “Cả đời này, khát vọng duy nhất, là có một ngày, có thể nói với toàn thế giới anh yêu em. . . . . . Anh nguyện ý vì giấc mộng này, vượt qua tất cả khó khăn!”

Đường Khả Hinh sửng sốt đứng dừng tại chỗ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía chậu hoa tươi treo ngược phía trước, bươm bướm đang vây quanh phấn hoa. Mọi người ở đây đều trầm mặc, nhìn anh.

Đôi mắt của Trang Hạo Nhiên ướt át, nhìn về phía cô sâu kín nói;”Anh nguyện ý vì cuộc đời này cơ thể em được khỏe mạnh, an toàn vui vẻ, mà bỏ ra tất cả cố gắng! Lúc em rơi xuống biển được cứu lên đến bây giờ, còn chưa tới 48 tiếng, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy! Em có biết bay giờ trong lòng anh nóng như lửa đốt. Quả thật chúng ta rất may mắn biết ah ta ba năm trước, nhưng anh chỉ đè nén đau đớn cùng cảm ơn, càng không ngừng bận rộn xử lý chuyện quan trọng! Nhưng mỗi khi phát hiện cách chân tướng một bước, em liền nguy hiểm hơn, em có biết anh đau lòng và gấp gáp ra sao không?”

Đường Khả Hinh nghe lời này, trong lòng ấm áp, chậm chạp xoay người, hai mắt tràn đầy nước mắt, dịu dàng nhìn về phía anh.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng dừng lại một lúc lâu, mới nhìn Đường Khả Hinh,đè nén đau lòng nói;”Vừa rồi anh cho là em đã xảy ra chuyện, lập tức lái xe chạy tới, nhìn em đứng ở dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt đỏ bừng, dịu dàng đáng yêu, anh mới thả lỏng! ! Hai ngày nay anh mệt mỏi ngay cả ôm em một cái cũng không có cơ hội! ! Nhưng chỉ cần anh muốn đến, lại có người muốn em đi chết, troong lòng anh liền sợ, chẳng lẽ lúc đó,em không nghĩ tới anh sao? Không có chút nào tới anh sao? Không có em, anh thật sự không muốn sống. . . . . . Anh sống không nổi đâu. . . . . .”

Đôi mắt của Đường Khả Hinh lại loé lên nước mắt trong suốt, thâm tình nhìn về phía anh. Trang Hạo Nhiên cũng yêu thương nhìn cô, dừng lại một lúc lâu, mới bước lên cỏ xanh mềm mại kia, đi tới trước mặt cô, dịu dàng đưa hai tay ra, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan của cô, hai mắt lưu chuyển, nghĩ vừa rồi mới xảy ra chuyện giật thót tim như vậy, có ảnh hưởng cơ thể của cô hay không, liền cúi đầu xuống, nhẹ đụng cái trán của cô, cưng chiều cùng yêu thương mà đau lòng hỏi: “Từ khi đi khỏi nhà anh tới bây giờ vẫn ổn chứ?”

Nước mắt của Đường Khả Hinh chảy xuống, lại khéo léo dịu dàng gật đầu một cái.

“Có cảm thấy cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay không?” Trang Hạo Nhiên vẫn là không yên lòng hỏi. Đường Khả Hinh lắc đầu một cái. Trang Hạo Nhiên nghe lời này, liền yên lòng gật đầu một cái, lại chợt cảm giác lồng ngực của mình một trận đau đớn mãnh liệt, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, trên trán mồ hôi tràn ra ngoài, lại biết hai ngày bởi vì mình sơ sót mà để cho cô bị uất ức, liền cảm thấy cổ họng khô khan, ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán của cô một cái, lúc này mới có chút bất đắc dĩ nói;”Rốt cuộc là không có cảm giác an toàn cỡ nài, để cho em cảm thấy anh sẽ cùng một người đàn ông ở chung một chỗ? Đứa ngốc!”

Đường Khả Hinh nhất thời im lăngk cúi đầu, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, không dám lên tiếng.

“Trở về phòng bệnh an ủi em. . . . . . ?” Trang Hạo Nhiên cúi đầu xuống, liên tục hôn cái mũi của cô, nói ra những lời này, đầy quyến rũ mà cười rồi. Đường Khả Hinh cũng không nhịn được ngọt ngào ôm cổ của anh, vẻ mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Chọn tập
Bình luận