Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 254-2: Cảm giác an toàn (2)

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“Tốt!” Nhã Tuệ và Khả Hinh hai người rất thân mật ôm nhau, cười thật vui vẻ nói: “Cà tím!”

Đèn flash lóe lên!

Lại ra một tấm hình!

Người đàn ông đẹp trai giao hai tấm hình cho họ.

“Cám ơn anh!”.

“Không cần khách sáo” Người đàn ông đẹp trai nhìn thoáng qua các cô, liền mỉm cười đi khỏi.

Vừa đúng lúc, nhân viên Công ty chuyển phát nhanh đã tới, hai người bọn họ vui vẻ gửi đồ về quê, cùng nhau điền địa chỉ gởi, thậm chí ở trong quần áo nhét vào một tấm hình chụp rất ngọt ngào, sau đó mới hài lòng nở nụ cười, nhìn chiếc xe chuyển phát nhanh vừa đi, Nhã Tuệ mới nhìn Khả Hinh cười nói: “Làm xong những việc này, tôi cũng khát muốn chết, tôi đi mua nước uống…, sau đó đi ăn cơm!”

“Chờ một chút…! !” Đường Khả Hinh lập tức kéo Nhã Tuệ lại cười nói: “Chờ một chút rồi đi ăn cơm! Còn có người chưa tới!”

Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn về phía Khả Hinh hỏi: “Ai vậy?”

“Chẳng phải cô nhìn sẽ biết?” Đường Khả Hinh nhìn về phía trước.

Nhã Tuệ xoay người lại, nhìn thấy Trần Mạn Hồng mặc một bộ đồ công sở màu đỏ thẫm bó sát người, trang điểm tỉ mỉ, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đeo kính đen, mang túi xách “Dior” màu đen, vừa đi trong nắng, vừa nhìn Tiểu Nhu ở sau lưng tức giận nói: “Cô không có uống sữa à? Quạt không có một chút gió nào!”

“Vâng, vâng vâng!” Tiểu Nhu mặc váy ngắn cao bồi liền thân màu xanh dương, mang giày thể thao màu trắng, chải hai bím tóc đuôi sam, bên trên còn ghim hai cái nơ bướm màu trắng, không biết có bao nhiêu nịnh nọt cầm cây quạt, vừa quạt gió cho Trần Mạn Hồng, vừa đi tới, nhìn thấy Nhã Tuệ và Khả Hinh, con ngươi cô lập tức sáng lên, nhìn về phía họ ra sức ngoắc ngoắc tay!

“Họ. . . . . .” Nhã Tuệ kinh ngạc nhìn về phía Khả Hinh!

Đường Khả Hinh cười thật vui vẻ nói: “Ôi chao! Tôi vào Khách sạn Á Châu, khó được Quản lý Trần và Tiểu Nhu chăm sóc tôi như vậy, tôi nhất định phải mời các cô ăn cơm ! Hôm nay ăn cơm, hát karaoke, rồi đến ăn khuya, đều là của tôi!”

“A?” Nhã Tuệ kêu nhỏ!

“A cái gì a!” Trần Mạn Hồng đi tới thở hổn hển nói: “Nơi này lại không cho phép lái xe, biết rõ lão nương ở khách sạn, đi làm mệt mỏi, còn hẹn gặp mặt ở nơi này! Tìm mệt muốn chết !”

“Ôi chao! Tôi sai rồi!” Đường Khả Hinh lập tức cầm lấy cây quạt của Tiểu Nhu, quạt quạt gió cho Trần Mạn Hồng, lấy lòng nói: “Quản lý! Chúng tôi chọn một quán ăn Trung Quốc mà chị thích ăn, ở trên lầu Trung tâm thương mại này!”

“Hừ! Không có việc gì lấy lòng!” Trần Mạn Hồng có chút nghi ngờ nhìn về phía Khả Hinh nói: “Không phải cô sắp chết chứ?”

“Dĩ nhiên không phải! Thân thể tôi rất khoẻ mạnh!” Đường Khả Hinh lập tức nói.

Trần Mạn Hồng đột nhiên mỉm cười, hết sức phong tình vạn chủng mới vừa muốn gỡ mắt kính xuống, nhìn trung tâm thương mại này một chút, nhưng cũng đã bị ba cô gái kéo vào Trung tâm thương mại, dọc theo đường mua đồ, Khả Hinh mua cho Tiểu Nhu mấy bộ quần áo, còn thuận tiện giúp người ta mua cho chị gái và hai em gái ba bộ quần áo, lại chọn một bộ quần áo cho ba mẹ người ta, nhưng không dám mua cho Trần Mạn Hồng, bởi vì cô biết mua không nổi, chỉ cười ha ha cùng đi lên phòng ăn, bốn cô gái ngồi ở phòng ăn cao nhất, thưởng thức căn phòng độc lập xoay tròn, nhìn xuống phong cảnh khắp thành phố, thậm chí nhìn thấy được tầng lầu hội nghị của Khách sạn Á Châu, bọn họ ồ một tiếng, vừa vui vẻ vẫy tay về phía Khách sạn Á Châu, vừa vui vẻ ăn cơm! !

Lúc này, màn ảnh lớn trong phòng KTV đã sáng lên! !

Trần Mạn Hồng đột nhiên cầm Microphone, nhấn ca khúc mình thích, cởi áo khoác của mình xuống, lộ ra một áo chẽn màu đen bó sát người, kéo búi tóc, tóc xõa quyến rũ xuống, âm nhạc điên cuồng vang lên, cô đột nhiên một mỉm cười, hấp dẫn quyến rũ quay đầu lại, nhìn về phía mọi người! !

Ba người Đường Khả Hinh cùng cầm đũa lên, kinh ngạc nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng rất phóng túng, đều có chút hoảng hốt.

Âm nhạc kích động lại vang lên! !

Trần Mạn Hồng đột nhiên cầm Microphone, nhìn về phía Khách sạn Á Châu xúc động biểu diễn: “Trong tim của em chỉ có anh, không có anh ấy! Anh phải tin tình em không lừa dối! Chỉ có anh mới là giấc mộng của em, chỉ có anh mới làm em thương nhớ! Trong tim của em chỉ có anh, không có anh ấy . . . . . .. . . . . . “

Một viên sủi cảo, rớt trong nước tương!

Tiểu Nhu cầm đôi đũa trống không, nhìn quản lý phóng túng vừa khàn giọng hát bài này, vừa sexy và nhảy điên cuồng, bộ dáng kia rất shock, cô đột nhiên oa một tiếng, vội vàng vỗ tay!

Nhã Tuệ và Khả Hinh cũng chỉ ngây ngốc giơ tay, vỗ vỗ tay.

“Trong lòng của em chỉ có anh, không có anh ấy! !” Trần Mạn Hồng lại điên cuồng đưa chân dài khêu gợi, đạp ở trên ghế ngồi, cầm Microphone, lại kích động hát: ” Anh phải tin tình em không lừa dối! đôi mắt của em chỉ nhìn anh, lông mày em chỉ vẽ vì anh, chưa bao giờ vì anh ấy. . . . . .”

Cô vừa hát, vừa xúc động, giống như muốn khóc rồi !

“Chị ấy hát ngược rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc nhìn bộ dạng điên cuồng của Trần Mạn Hồng, nói.

“Đừng nhắc nhỡ cô ấy. . . . . .” Nhã Tuệ cũng nhìn Trần Mạn Hồng, ngơ ngác nói.

Trần Mạn Hồng vẫn nhìn về phía Khách sạn Á Châu, say sưa hát ca khúc thích nhất nhiều năm qua, nhớ tới khuôn mặt đẹp trai của Tào Anh Kiệt, cô đột nhiên cầm một ly rượu trắng trước mặt, uống ừng ực vào bụng, rồi hát: “Chỉ có anh mới làm em nhớ thương, trong tim của em không có anh ấy. . . . . . . . . . . .”

Bản nhạc nhanh chóng kết thúc!

Ly rượu trắng bộp một tiếng, nện ở trên bàn ăn! !

Nhã Tuệ giật mình ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Mạn Hồng đã ngồi xuống, thở mạnh một hơi, nhìn về phía ba cô gái, hơi say chỉ vào Lưu Nhã Tuệ nói: “Cô! ! Năm nay bao nhiêu tuổi! ?”

“Tôi . . . . . 26. . . . . .” Lưu Nhã Tuệ nhìn cô, vẫn ngoan ngoãn trả lời!

“Hắc…! 26!” Trần Mạn Hồng cúi đầu, đọc chữ này, có chút bi thương nói: “Nếu cho tôi quay lại ba năm! Chị nhất định không cần sự nghiệp! Chị nhất định phải nắm giữ tuổi thanh xuân, tìm đàn ông gả đi! !”

Ba cô gái ngơ ngác nhìn về phía cô.

Trần Mạn Hồng vừa nhắc tới Ex. Boyfriend, cô đã tức giận nói: “Nhưng tìm đàn ông gả có ích lợi gì? Tất cả đàn ông đều không phải là thứ tốt! ! Không kiếm được tiền thì coi thường cô! ! Kiếm quá nhiều tiền, mẹ nó, lòng tự ái bị tổn thương! Chị đây làm sao sống? Các người nói đi? Điều này công bằng với tôi sao? Làm cho tôi thất vọng đối với tình yêu đến bây giờ, hoa tàn ít bướm! Cái gì mà vĩnh viễn sánh cùng trời đất? Phát đi lời thề vĩnh viễn sánh cùng trời đất giống như gã đàn ông xấu xa ăn Hamburger ợ một tiếng ! ! Bọn họ đều là thứ không biết xấu hổ! ! Chị không có bọn họ vẫn sống được! Bây giờ không phải tôi sống rất tốt sao? Muốn ăn thì ăn, muốn ngủ đi ngủ, muốn tìm người thì tùy tiện! ! Muốn tìm đàn ông, tôi không gọi được một con vịt à?”

Tiểu Nhu trừng con ngươi, há to mồm nhìn về phía cô.

“Cô nhìn cái gì?” Trần Mạn Hồng chỉ về phía Tiểu Nhu, nổi giận nói: “Cô đừng cho rằng cô trẻ tuổi thì cô rất giỏi! Chị cũng có lúc như thế, khi đó, hồn nhiên ngây thơ, Valentine tặng hoa cúc cho tôi, tôi cũng vui vẻ! ! Hừ! ! Ai không già? Các người không à! Các người ai cũng sẽ có ba mươi tuổi đấy! ! Một độ tuổi đẹp như vậy, rốt cuộc nên hiến tặng cho sự nghiệp, hay hiến tặng cho tình yêu? Các người đã nghĩ tốt chưa?”

“Không thể cùng nghĩ cùng lúc sao?” Nhã Tuệ muốn nói chuyện. . . . . .

“Nghĩ cùng lúc?” Trần Mạn Hồng trừng nhìn về phía Nhã Tuệ, tức giận nói: “Cô nói cho tôi biết, bây giờ cô 26 tuổi rồi, bên cạnh cô có con ruồi đực nào chưa?”

“Không có. . . . . . Không có. . . . . .” Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn về phía cô.

“Đúng vậy!” Trần Mạn Hồng tức giận nói: “Nếu cô bớt một nửa thời gian làm việc, lang thang trên đường phố, sẽ tìm được đàn ông không?”

Nhã Tuệ không nói nên lời nhìn bộ dáng say rượu của Trần Mạn Hồng, bật cười nói: “Có khoa trương như vậy sao?”

“Trên thế giới này, kiểu phụ nữ gì thua thiệt nhất, mọi người biết không?” Trần Mạn Hồng tuyệt vọng nhìn về phía họ.

Ba người Khả Hinh cùng ngây ngốc nhìn về phía cô!

“Chính là người giống như chúng ta, đem toàn bộ tinh thần và thể xác giao cho công việc, thua thiệt nhất! !” Trần Mạn Hồng vỗ lồng ngực của mình, lại tức giận nói: “Lúc cô còn trẻ, có thành tựu, người khác sẽ hâm mộ cô…cô già rồi, có thành tích, người khác sẽ châm biếm cô! ! Tào Ngọc Tinh chết tiệt kia, cô ấy rất hả hê như vậy không phải bởi vì hơn tôi một ông chồng sao? Hàng ngày bản tiểu thư bị người ta gọi là bà cô ế chồng! ! Phi! Xem thường tôi không tìm được đàn ông tốt hả ? Nếu không phải tôi dồn hết tâm trí vào công việc, cuộc đời của tôi có thảm đạm như vậy sao? Chồng cô ấy. . . . . . rất lùn, rất xấu xí như thế, cô ấy lại dám dắt tới cho bản tiểu thư nhìn! ! Còn dương dương đắc ý với tôi?”

“Nhưng không phải Quản lý Tào thích chị sao?” Tiểu Nhu vội vàng nói.

“Bản tiểu thư lớn tuổi, không có sức chơi với em trai nhỏ! Tôi muốn kết hôn! Hiểu chưa? Tôi muốn có một gia đình! Tào Anh Kiệt kia là loại đàn ông trao gửi thân suốt đời được sao? lông cậu ta còn chưa mọc dài, theo đuổi bản tiểu thư? Lúc tôi bốn mươi tuổi, cậu ta mới 38! Tôi làm sao có thể lấy loại đàn ông này làm chồng, ngộ nhỡ bị người mắng tôi trâu già ăn cỏ non thì làm thế nào? Tôi cũng đâu có thua kém cô gái cái gì? Chỉ thiếu cảm giác an toàn!” Trần Mạn Hồng say rượu gào lên! !

“Mạn Hồng. . . . . . cô say rồi. . . . . .” Nhã Tuệ vội vàng nhìn về phía Trần Mạn Hồng nói.

“Bây giờ cô chớ đắc ý! Chưa tới hai năm, người say là cô đấy !” Ánh mắt Trần Mạn Hồng nóng lên, nhìn về phía Nhã Tuệ, gào xong những lời này, đột nhiên gục đầu xuống đập trên bàn cơm, nín thinh!

“Quản lý! !” Tiểu Nhu và Nhã Tuệ cùng căng thẳng chạy về phía cô.

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nghe xong, ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên! !

Chọn tập
Bình luận