Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 311: Chuyện trái lương tâm

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Trang Hạo Nhiên im lặng đứng ở trước phòng bệnh, nhìn về phía người nhà họ Tần và bộ dáng im lặng của Tưởng Thiên Lỗi, cũng biết cho dù là ai, bọn họ cũng có thể nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng chỉ có Tô Thụy Kỳ, bọn họ không dám thỉnh cầu, nhất là người nhà họ Tần, chỉ có Thủ tướng là Trời, cũng biết Thủ tướng quý trọng Cháu trai, chuyện không có quá mức, sẽ không dễ dàng làm khó cháu trai, bọn họ làm sao dám đưa ra lời thỉnh cầu này?

Tần Vĩ Nghiệp trầm trọng suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Mặc kệ như thế nào, vì Như Mạt, tôi cuối cùng phải thử một chút!”

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng nghiêm túc, còn nghĩ biện pháp.

Trang Hạo Nhiên nhìn bọn họ trầm trọng như thế, hai mắt anh nhanh chóng xoay chuyển, liền im lặng xoay người, từng bước từng bước đi trở về phòng bệnh, mới vừa đứng ở bên cửa, liền thấy bác sĩ đã kiểm tra cho Khả Hinh xong, cô cũng bình tĩnh lại, nằm ở trên giường, chỉ lặng lẽ rơi lệ, Nhã Tuệ và Lâm Sở Nhai yên lặng nhìn cô, anh lập tức đi vào, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, tại sao trái tim cô ấy đột nhiên đau?”

Bác sĩ để ống nghe bệnh xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Trái tim đau có rất nhiều nguyên nhân tạo thành, mà mọi người trực tiếp biết, chính là bệnh tim. . . . . .”

Nhã Tuệ lập tức căng thẳng nhìn về phía bác sĩ!

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên nhìn về phía bác sĩ!

“Đừng căng thẳng. . . . . .” Bác sĩ mỉm cười nói: “Lúc nảy làm kiểm tra bước đầu cho Đường tiểu thư, loại bỏ tình huống này, có thể hai ngày nay bởi vì thân thể của cô ấy không khỏe, tiêm quá nhiều thuốc kháng sinh làm ảnh hưởng đến việc ăn uống và tất cả bộ phận khỏe mạnh trong thân thể của cô ấy, mà đau tim có rất nhiều loại, viêm dạ dày cũng có biểu hiện giống như đau tim, triệu chứng loạn tim thần kinh. . . . . . Loại triệu chứng này sẽ xảy ra ở trên than những người trẻ tuổi, mặc dù tỷ lệ phát bệnh thấp, nhưng so phái nam, tỉ lệ phái nữ phát bệnh khá cao. . . . . .”

“Trường hợp này, có phải cảm xúc căng thẳng, sẽ xảy ra hay không?” Nhã Tuệ nhớ tới Khả Hinh đã có rất nhiều lần như thế rồi.

“Đúng vậy, nhất là cảm xúc căng thẳng quá độ thì tỷ lệ phát bệnh khá cao, cho nên. . . . . . Thật sự có tình trạng như vậy thì phải tự điều chỉnh bản thân. . . . . .” Bác sĩ nói.

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn về phía Khả Hinh ở trên giường vẫn yên lặng rơi lệ.

“Nhưng đây chỉ là chẩn đoán bước đầu của tôi, vẫn phải đi làm kiểm tra thân thể chi tiết, mới có thể kết luận cuối cùng, nhưng mọi người đừng quá lo lắng, bệnh nhân đã bình tĩnh. . . . . .” Bác sĩ nói xong, liền bảo y tá trưởng lập tức lấy mẫu máu của Khả Hinh để thử máu.

Y tá nhận lời, lập tức cầm ống tiêm không, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé tái nhợt của cô, cầm băng cao su, buộc chặt vị trí cổ tay của cô, nhìn cô một cái, mới nhẹ nhàng nói: “Cô nhịn đau, bây giờ tôi rút máu . . . . . .”

Đường Khả Hinh giống như đã chết, nằm ở trên giường, tay rũ xuống một bên, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Nhã Tuệ nhìn sắc mặt cô như tro tàn, trong lòng đau nhói, liền im lặng lau nước mắt, ngồi xuống vịn nhẹ cánh tay cô.

Khả Hinh vẫn yên lặng. Y tá trưởng nhìn cô một cái, liền cầm ống kim lên, chăm chú cắm vào trong làn da cô, kéo lên, máu đỏ tươi dần dần tràn ra, cô có chút lo lắng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn không nhận nhận đau đớn gì, nhìn về phía rừng trúc kia, nước mắt run rẩy, tạo thành nước mắt khổ sở.

Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh chăm chú, thở dài một hơi.

Lấy mẫu máu xong, bác sĩ lập tức sắp xếp cho Đường Khả Hinh đi kiểm tra CT. . . . . .

Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, muốn ôm Khả Hinh, không ngờ cổ tay bị người nhẹ nhàng nắm lấy, anh cúi xuống, nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm cổ tay của mình, lạnh lẽo mà mềm mại, lộ ra tuyệt vọng và chết tâm, anh ngẩng đầu lên cô.

“Tôi muốn đi khỏi nơi này. . . . . .” Cô nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía bóng trúc, rưng rưng nói nhỏ.

“Nhưng thân thể của cô còn chưa khỏe ?” Nhã Tuệ đau lòng nói với cô.

“Tốt. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại lạnh nhạt nói: “Kiểm tra xong rồi, đi ngay, được không?”

Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng để xuống, rũ xuống một bên.

Trang Hạo Nhiên im lặng ôm thân thể lạnh lẽo của cô, cẩn thận đặt ở trên giường di động, lấy thêm chăn phủ nhẹ lên người cô, ngẩng đầu lên bảo y tá đẩy nhẹ cô đi ra ngoài.

Chiếc giường di động chậm rãi di chuyển về phía trước, đi ngang qua một chiếc, hai chiếc, ba chiếc đèn huỳnh quang.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía chỗ đó, nước mắt nóng hổi lại lăn xuống.

Mọi người cũng im lặng đi theo cô, đi khỏi.

Người kia cách người này càng ngày càng xa, giống như chiếc giường nhỏ lạnh lẽo, bánh xe sắt thật nhỏ chuyển động, giống như sinh mạng luân hồi.

Bầu trời rất tối tăm, chuyện thế giới kia tạm thời không nghĩ tới, cũng không nhớ nổi rồi.

Khả Hinh làm xong kiểm tra, chưa có kết quả ngay, Trang Hạo Nhiên im lặng ôm cô, đi khỏi bệnh viện, lại tự mình lái xe đưa cô và Nhã Tuệ về, được Lâm Sở Nhai và cả đám vệ sĩ hộ tống, chậm rãi chạy nhanh trên con đường lớn Mộc Lan về nhà mình. . . . . . Khả Hinh mặc áo sơ mi dài tay màu trắng, váy dài màu xanh đậm, mặt dính vào bên cửa sổ, hai mắt trống rỗng nhìn bóng cây xanh đậm rậm rạp phía ngoài cửa sổ, cô vẫn im lặng.

Trang Hạo Nhiên vừa chậm rãi lái xe, vừa quay đầu nhìn Khả Hinh một cái, cô vẫn im lặng tiều tụy đáng sợ, anh thở dài một hơi.

Một làm gió mát thổi tới, mang đến một mùi thơm.

Đường Khả Hinh nghe mùi thơm này, hai mắt trống rỗng chuyển động, hơi ngẩng đầu muốn tìm kiếm mùi thơm này, vào lúc này, trên bầu trời rơi xuống đầy hoa nhỏ màu vàng như nhung, có một ít tung bay trong lá màu xanh biếc, có một ít tung bay ở trước tòa lầu cũ kỹ, có một ít rơi trên mặt đất, mặc cho bánh xe đè ép. . . . . . Có chút đã tránh được vận rủi, nhẹ nhàng tung bay ở trước kính xe, bay vào bên trong buồng xe. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không nhịn được thả chậm tốc độ xe, theo bản năng hít một cái, liền lộ ra nụ cười, nói: “Thơm quá . . . . . . Đây là hoa gì?”

Đường Khả Hinh hơi ngẩng đầu lên nhìn hoa bay đầy trời, giống như tuyết, bồng bềnh trong không trung, dịu dàng giống như một chút suy tư trong tình yêu, cô sâu kín đưa tay ngọc thon dài ra ngoài cửa sổ, nắm lấy một chút cánh hoa nhỏ rơi xuống như tuyết trong lòng bàn tay, nhìn nó dừng lại, liền theo gió bay đi, rốt cuộc dịu dàng nói: “Hoa tương tư. . . . . .”

Nói xong, hai mắt nhanh chóng đỏ bừng.

Hai mắt của cô lập lòe, nuốt nước mắt vào lòng, rốt cuộc nhìn thấy ngôi lầu nhỏ của mình, nửa khuất ở sau cây ngọc lan . . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng lái xe, chậm rãi dừng ở ngôi lầu nhỏ, bọn Lâm Sở Nhai cũng lái xe đưa Nhã Tuệ đến dưới lầu.

Cả người Đường Khả Hinh hư mềm không còn hơi sức đi xuống xe, đứng ở hoa tương tư bay trong gió, liếc mắt nhìn cánh hoa nhỏ màu vàng bay đầy trời, giống như đoàn bươm bướm nhấp nháy, đôi cánh lượn quanh trong thế giới của mình, hai mắt của cô mờ đi, liền một mình xoay người đi về phía trước, Nhã Tuệ vội vàng đỡ cô, cũng im lặng đi về phía trước, Lâm Sở Nhai muốn tiến lên, Trang Hạo Nhiên lại dùng tay kéo lại. . . . . .

“Tại sao? Không đưa lên sao?” Lâm Sở Nhai quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hỏi.

Trang Hạo Nhiên nhìn bước chân Khả Hinh bồng bềnh không còn hơi sức, từng bước từng bước dời về phía ngôi lầu nhỏ, anh sâu kín nói: “Cô ấy có thói quen tự mình liếm vết thương, để cho cô ấy từ từ bình phục lại.”

Bọn Lâm Sở Nhai nghe vậy, chỉ đành im lặng đứng ở một bên, nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Hoa nhỏ tương tư vẫn bồng bềnh lẻ loi.

Đường Khả Hinh im lặng đi vào trong nhà, ngẩng đầu lên nhìn mọi thứ xung quanh một cái, không còn hơi sức hỏi: “Hôm nay thứ mấy?”

Nhã Tuệ lo lắng nhìn Khả Hinh nói: “Thứ sáu. . . . . .”

Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, không lên tiếng, người giống như tro tàn, im lặng đi vào phòng, nhẹ nhàng cởi áo ngủ, đi vào phòng tắm.

Nhã Tuệ có chút ngạc nhiên nhìn về phía cô bình tĩnh rất đáng sợ, hoảng sợ suy nghĩ, cô không làm việc ngốc chứ?

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, bay ra một đám sương mù, không đến bao lâu, cả người Đường Khả Hinh hơi ướt đẫm, không sấy tóc, mặc đồ ngủ đi ra, cô không nói gì, chỉ nhàn nhạt đi vào gian phòng, thật bình tĩnh nằm ở trên giường mình, kéo chăn đắp lên người của mình, nhắm mắt lại. . . . . .

Nhã Tuệ đi theo vào, nhìn cô như vậy, cũng không nói nên lời, chỉ tựa vào cạnh cửa, bất đắc dĩ nhìn về phía cô.

Hai ngày kế tiếp, Khả Hinh nằm ở trên giường giống như chết, không ăn không uống ngủ thiếp đi, vô luận Nhã Tuệ gọi cô như thế nào, cô cũng không đáp lại, cứ ngủ thật say như vậy, thỉnh thoảng nằm ngữa, thỉnh thoảng lật sang trái, thỉnh thoảng mệt mỏi co lại, ngủ rất say, thân thể liên tục lộ ra một chút mùi hoa, lông mi nhẹ nhàng nhắm lại, chóp mũi màu hồng dán lên chiếc gối đầu nhỏ, đôi môi khẽ mở, thở mạnh, ngủ rất say. . . . . .

Nhã Tuệ ngạc nhiên nhìn về phía cô.

Tối thứ sáu vẫn ngủ thẳng thứ bảy, rồi đến rạng sáng chủ nhật, ánh sáng mặt trời chiếu sáng lên bệ cửa sổ phòng ngủ nhỏ, rồi đến gió lạnh buổi trưa quét vào, ánh hoàng hôn lập lòe ở trước cửa sổ, cô vẫn cuộn tròn thân thể, trầm trầm ngủ say, tóc ngắn phủ xuống ở bên mặt, lộ ra một chút da trắng nõn mềm mại.

Nhã Tuệ bất đắc dĩ ngồi ở bên giường, cảm giác này hai ngày nay hơi lạnh, phủ thêm chăn cho cô, nhìn cô chằm chằm.

Cô vẫn ngủ say, giống như tỉnh một ngàn năm, phải ngủ một ngàn năm.

Chủ nhật, trên bầu trời sao lưa thưa, không đến bao lâu, lúc nửa đêm, một vùng mây đen áp xuống, một trận mưa rơi xuống róc rách, lại mang tới luồng khí lạnh, cho đến sáng sớm, nước mưa rút đi, gió rất lạnh. . . . . .

Rốt cuộc Đường Khả Hinh chậm rãi mở mắt, tiếp xúc một mảnh màu trắng hoàn toàn mông lung, cô thở nhẹ một hơi, mới vừa muốn nhắm mắt lại, lại cảm giác có một bóng đen, lơ lửng lay động tại bức rèm che, theo bản năng cô cảm thấy lạnh lẽo co lại, hơi lạnh này kích thích thần kinh của mình, cô lại chậm rãi mở mắt, cái bóng đen này dần dần rõ ràng, Nhậm Tử Hiền mặc váy dài màu đen, đầu tóc xoăn, đang lạnh lùng giống như thần chết nhìn mình chòng chọc.

Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên !

Đường Khả Hinh lập tức ngồi dậy giường, đề phòng nhìn về phía cô, theo bản năng suy nghĩ, Nhã Tuệ đã đi đâu?

Nhậm Tử Hiền nở nụ cười, chậm rãi đi về phía Đường Khả Hinh, ném túi xách đen bóng của mình lên giường, mới nhìn cô nói: “Sợ cái gì? Làm việc trái với lương tâm à ?”

Đường Khả Hinh lập tức nín thở nhìn về phía cô!

Chọn tập
Bình luận