Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Biển trời chạm vào nhau, đợt sóng tuôn trào, du thuyền màu trắng, bồng bềnh ở trên mặt biển, vô cùng hùng vĩ.

Trang Hạo Nhiên đỡ Đường Khả Hinh đi qua hành lang thật dài, từng bước đi về phía boong thuyền, gió biển mãnh liệt thổi tới, vén lên đuôi váy đỏ thẫm thật dài của Đường Khả Hinh, đùi đẹp thon dài hấp dẫn, lập tức lộ ra làm cho nam nhân viên phục vụ không nhịn được nhìn cô. . . . . 

Đường Khả Hinh có chút thẹn thùng vén nhẹ tóc trên trán, tay phải nắm váy dài, nhưng bởi vì gió thổi quá lớn, lại đi trên boong thuyền, áo lông thú chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn mê người xinh đẹp.

Trên boong thuyền nâng ly, đang khiêm tốn mỉm cười, tất cả công tử nho nhã, theo bản năng nhìn cô gái ở đầu kia, ánh mắt rơi vào vai thơm của cô và bộ ngực sữa như ẩn như hiện.

Trang Hạo Nhiên nhìn mọi người mỉm cười gật đầu, lại theo bản năng kéo nhẹ lông áo thú của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng che lấp bờ vai trắng như tuyết của cô, tay đặt nhẹ ở trên cặp mông, cúi xuống ở bên tai của cô, giống như rất mập mờ cảm tính nói: “Nhớ lại lúc tiếp nhận huấn luyện của Uyển Đình lần trước chứ?”

Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.

“Biết rõ làm sao kháng cự đàn ông có ý đồ bất chính đối với cô chứ?” Trang Hạo Nhiên cẩn thận hỏi.

“Biết. . . . . .” Đường Khả Hinh nói xong, theo bản năng tay đã hướng bắp thịt nơi bụng anh nhéo mạnh một cái.

“A!” Trang Hạo Nhiên nhăn mặt kêu nhỏ một tiếng, nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, nói: “Đầu tiên đề phòng là anh! Tay của anh còn để đó?”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn cô, cười nói: “Aiz! Nếu như tôi không thân mật với cô một chút, những người đàn ông đó đã ra tay rồi, cô không biết?”

“Tình huống kia không giống nhau?” Đường Khả Hinh lại nhìn anh chằm chằm, nói khẽ.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên dịu dàng chợt lóe, nhìn cô, đột nhiên trong tay xuất hiện một ly rượu đỏ Conti Laffey 2000, đưa về phía cô, nói: “Mời, nữ thần.”

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, nhẹ nhàng dùng tư thái hết sức chuyên nghiệp, bưng ly thủy tinh.

Trang Hạo Nhiên nâng lên một cái ly Laffey khác, nhìn tân khách xung quanh, có người quen và không quen, cũng nâng ly về phía bọn họ khẽ mỉm cười, liền dắt Đường Khả Hinh đi về phía trước, nói: “Một chút nữa, tôi sẽ nói cho cô biết, người nào là Đạt Khoa tiên sinh, cô đừng giả vờ như nhận biết từ ban đầu, mà như lơ đãng gặp qua. . . . . . Cô có thể làm rất tự nhiên không?”

Đường Khả Hinh nghe vậy, gật đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, không nhịn được cười nói: “Cô thật có thể làm sao?”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Dĩ nhiên có thể, tôi biểu diễn một chút kỹ xảo.”

“Ơ?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nhịn không được bật cười.

Hai người cùng nhau nâng ly rượu đỏ, chậm rãi đi về phía tân khách, đi qua đại sứ Pháp, Hầu Tước Anh, còn có con của Thủ tướng Nhật Bản, bọn họ mặc tây trang màu đen, đi cùng đối tác, nâng ly, đứng ở trên thuyền, hóng gió mát mẻ phương Nam, nâng ly mỉm cười, ngửi được một mùi thơm đếu rối rít ghé mắt, vừa vặn nhìn thấy Đường Khả Hinh, như thế một cô gái thuần khiết và hấp dẫn động lòng người, chảy tóc kiểu cổ điển, tay nâng ly rượu đỏ, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nhìn tân khách, hơi gật đầu mỉm cười, hai mắt mơ mộng, giống như búp bê, thần thái sáng ngời, hết sức mê người.

Mọi người không nhịn được nhìn cô.

Cám ơn Khúc Uyển Đình lần trước biết cách huấn luyện! !

Đường Khả Hinh đón ánh mắt mọi người phóng đến, hết sức lễ phép gật đầu mỉm cười, thấy mấy người đàn ông chăm chú nhìn mình tương đối lâu, cô lại nâng ly về phía người ta, tỏ vẻ lễ phép.

Mấy người đàn ông cũng rối rít nâng ly về phía cô.

Trang Hạo Nhiên vừa bước đi, vừa cúi đầu, giống như nói khẽ bên tai Đường Khả Hinh, cảm tính nói: “Không cần nhìn từng người cẩn thận như vậy.”

“Học theo anh, lúc thấy mỹ nữ, ánh mắt anh chợt lóe sáng lấp lánh.” Đường Khả Hinh tựa vào bên cạnh anh, nhẹ nhàng cười nói.

Trang Hạo Nhiên ho khan một tiếng, lại dìu cô đi về phía trước, ánh mắt chậm rãi nhìn vào giữa boong thuyền, rốt cuộc nhìn thấy người của mấy công ty và bạn bè quen biết, anh lập tức ôm lấy Đường Khả Hinh đi về phía đám người kia, mỉm cười gọi: “Jake! ?”

Jack mặc tây trang màu đen, ở trong đám bạn bè, xoay người, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên từ Anh quốc trở lại, lập tức vui mừng cười gọi: “Hạo Nhiên?”

Trang Hạo Nhiên lập tức cười to sảng lãng, ôm Đường Khả Hinh, nâng ly đi về phía bọn họ nói: “Vài ngày không gặp!”

“Không phải anh ở nước Anh sao? Chiều hôm qua tôi còn thấy báo chí nói anh. . . . . .” Jack lập tức nhìn Đường Khả Hinh bên cạnh, vẻ mặt tươi đẹp đang tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, ngượng ngùng mỉm cười, anh nhất thời không rõ thân phận, không dám nói lung tung, ngược lại vài người bạn bên cạnh biết Trang Hạo Nhiên, đầy thâm ý nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Hạo Nhiên! Không tệ nhỉ! ? Trở về nước lập tức có giai nhân làm bạn, vị này là?”

Trang Hạo Nhiên ôm nhẹ Khả Hinh vào trong ngực, mỉm cười nâng ly nói: “Chê cười. Rất nhanh sẽ là của tôi vợ rồi.”

Đường Khả Hinh liếc anh một cái.

“Trời ạ!” Mấy người đàn ông đồng thời kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh, lập tức lộ ra vẻ mặt hết sức cung kính và vui vẻ, nói: “Tên nhóc anh cũng thật biết chọn! Cô gái phương Đông rất đẹp, người đẹp này làm ở đâu?”

“Nữ thư ký của tôi !” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười ở bên tai Đường Khả Hinh,  hôn nhẹ.

Mặt của Đường Khả Hinh lập tức ửng hồng, đành phải miễn cưỡng nở nụ cười xấu hổ.

“Ồ . . . . . .” Mấy người đàn ông nâng ly cười to.

Trang Hạo Nhiên cười, nâng ly về phía bọn họ, đúng lúc này, trong chớp mắt nâng chén nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông mặc tây trang màu đen, tựa vào lan can du thuyền, ở đầu kia nhìn trời cao biển rộng, vóc người hết sức khôi ngô, da hơi ngăm đen, đôi tay nắm chặt lan can, nhẫn cưới trên ngón vô danh chiếu lấp lánh, giống như đang nhớ lại một chút chuyện, theo bản năng anh liền nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cũng nâng ly, nhìn người kia đứng ở lan can boong thuyền, có chút hiểu ý.

Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn Jack, cười nói: “Người đẹp Nhật Bản khêu gợi lần trước đâu rồi?”

“Đừng nói nữa! Cha cô ấy là Nội Các đại thần, gặp mặt tôi, tôi nói ra một chút quan điểm chính trị bất đồng, thiếu chút nữa ông ta rút kiếm! Sau đó cắt đứt đường lui tới của con gái và tôi!” Jack bất đắc dĩ cười nói.

Đường Khả Hinh dựa theo phương pháp Khúc Uyển Đình dạy mình, lúc muốn đi khỏi, nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi, không quấy rầy đối phương nói chuyện, liền chậm rãi lui ra, nâng ly, nhìn bóng dáng màu đen nơi boong thuyền đầu kia, mang giày cao gót 1 tất 2, từng bước từng bước đi tới. . . . . .

Gió biển mãnh liệt thổi tới.

Đường Khả Hinh đột nhiên ngừng lại, phát hiện gió biển nơi này có vị mặn nghiêm trọng, hoàn toàn lấn át mùi hương tản ra từ thân thể mình, cô nhớ cha đã từng nói với mình, nếu muốn mùi thơm tiến vào khứu giác, ảnh hưởng thần kinh não, để điều khiển ý thức người khác phải có đầy đủ phân lượng, cô im lặng nhìn cái bóng lưng kia hết sức cô đơn, giống như đang nhớ lại kí ức, hai mắt xoay tròn, nghĩ tới một chút nữa Trang Hạo Nhiên hành động, trên mặt hiện lên vẻ kiên định, đột nhiên tay cầm ly rượu, nhẹ ngăn nhân viên phục vụ sắp trải qua bên cạnh mình. . . . . .

Nhân viên phục vụ quay đầu, nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh ta, khẽ mỉm cười, đem ly rượu cầm trong tay, đặt nhẹ trên khay.

Nhân viên phục vụ nhìn ánh mắt cô giống như có ma lực, có chút sững sờ, lúc này mới phản ứngy, nhìn cô cung kính gật đầu, mới cầm ly rượu, đi khỏi.

Ngay sau đó Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng tĩnh mịch đó, hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ, đôi bàn tay đeo kim cương lấp lánh nhẹ nhàng buông áo lông thú trắng tinh trên người, lộ ra bả vai trắng như tuyết cùng phần lưng gợi cảm rồi tới khe cổ hấp dẫn. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đang nói chuyện, nâng ly rượu uống một hớp nhìn Đường Khả Hinh cởi áo khoác xuống, anh phụt một tiếng, phun rượu ra ngoài.

“Này! ! Anh làm gì thế! ?” Mấy người đàn ông kinh ngạc cười nhìn anh.

“Khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên vừa ho khan, ánh mắt vừa liếc về phía Đường Khả Hinh, khiếp sợ suy nghĩ, cô muốn làm gì?

Đường Khả Hinh giao áo lông thú cho nhân viên phục vụ đi tới hầu hạ, mình nhìn về phía bóng lưng cô đơn của người kia, cảm thấy mùi thơm từ trong thân thể của mình đã tản ra, liền di chuyển bước chân hấp dẫn, nhẹ nhàng đi về phía đầu kia boong thuyền, đôi tay nắm nhẹ lan can, đón tàu biển trên du thuyền, nhắm mắt lại, gió biển mãnh liệt thổi tới, váy dài màu đỏ thẫm tung bay, lộ ra đôi chân dài hết sức mê người, ngọn lửa đỏ thẫm trên bả vai của cô cháy hừng hực, giống như ngọn lửa thiêu đốt dục vọng! !

Một mùi thơm Bluelover như mộng như ảo, từ trên thân thể của cô gái bay ra! !

Bên cạnh, người đàn ông mặc tây trang màu đen, tuổi gần bốn mươi, thân cao 1m80, ngũ quan thâm thúy, nét mặt ngoại quốc, rốt cuộc quay đầu, nghi ngờ nhìn cô gái phương Đông xinh đẹp hấp dẫn ở bên cạnh, ánh mắt nhanh chóng rơi vào nửa khuôn mặt hoàn mỹ của cô, cái cổ trắng nõn, bờ vai thơm, mang theo hương hoa hồng xanh quyến rũ quá quen thuộc làm cho hai mắt anh ta lập tức sáng lên.

Đường Khả Hinh nhìn bầu trời xanh thẳm, biển rộng vô tận, sóng lớn tuôn trào, cô khẽ mỉm cười, nhẹ vén tóc trước trán cố định bên mặt, rất hưởng thụ xoay người, lại thấy trước mặt có một người đàn ông trung niên, hết sức trí tuệ nhìn mình, cô khẽ mỉm cười, nhìn anh, lễ phép gật đầu một cái.

“Hi!” Đạt Khoa không nhịn được nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, theo bản năng hít lấy mùi thơm tản ra từ thân thể cô, nói nhỏ.

“Hi. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh nhẹ nhàng chuyển động nhìn về phía anh ta, lộ ra nụ cười dịu dàng.

Đạt Khoa vẫn nhìn cô thật sâu nhưng Đường Khả Hinh không có nhìn anh ta, mà nhìn đám người xung quanh, ánh mắt lộ ra một chút yêu cầu. . . . . .

(Khúc Uyển Đình rất có phương pháp dạy dỗ.)

“Cần một chút rượu?” Đạt Khoa đã nhìn ra, dùng tiếng trung không quá lưu loát, hỏi.

“Vâng. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

Đạt Khoa không lên tiếng, chỉ búng ngón tay. Nhân viên phục vụ ở đầu kia lập tức đi tới, đang cầm các loại Whisky và rượu đỏ, còn có cocktail. . . . . .

“Tiểu thư muốn loại rượu nào?” Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, hết sức thân sĩ, hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn tất cả loại rượu ngon trong tay nhân viên phục vụ, đôi mắt đẹp nhấp nháy, mới mỉm cười nói: “Camino đi. . . . . .”

Đạt Khoa vừa nghe xong, tay đã chuẩn xác bưng qua một ly rượu màu hồng, đưa về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh nhìn cách anh ta nâng ly, còn có mức độ nhìn rượu chính xác, khẽ mỉm cười, vươn tay nắm nhẹ chân ly, lướt qua ngón tay thô ráp của anh, cô tỏ vẻ không ngại, mỉm cười một cái.

“Thank, you!” Đạt Khoa hết sức hợp ý cô tinh tế dịu dàng và quan tâm.

Đường Khả Hinh nhếch miệng mỉm cười, nhưng cũng không hết sức nhiệt tình.

(Vẫn là Khúc Uyển Đình dạy dỗ tốt)

Quả nhiên. . . . . . .

Ánh mắt Đạt Khoa nhìn cô thật chặt, nói: “Tiểu thư, xin hỏi cô họ gì?”

Trang Hạo Nhiên ở đầu kia nâng ly, nhìn chằm chằm! !

Chọn tập
Bình luận