Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.
Chọn tập

Tào Anh Kiệt cùng Trần Mạn Hồng sau khi trao đổi nhẫn kết hôn , liền ở trong bầu không khí tràn đầy tiếng cười vui mừng, dẫn nhau đi đến, đầu tiên là cùng cảm ơn hai vị tổng giám đốc, đã vì hôn lễ lần này mà hao tổn sức lực.

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời mỉm cười gật đầu.

Tào Anh Kiệt càng kích động nắm lấy tay Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng bắt lấy tay hắn, lần nữa hướng Trần Mạn Hồng nhìn rồi mỉm cười nói: “Chúc mừng “

“Cảm ơn tổng giám đốc…” Trần Mạn Hồng đang cầm hoa cưới, vui vẻ nói.

“Tiểu tử! ! !” Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, có chút xúc động nhìn về phía Tào Anh Kiệt, cuối cùng cũng đã trở thành một người đàn ông thực thụ, hài lòng nói: “Sau này, cần phải thật sự quý trọng cuộc hôn nhân này, quản lý Trần thế nhưng là mỹ nhân khó gặp đấy!”

“Đã biết! ! Cảm ơn tổng giám đốc!” Tào Anh Kiệt cười nói.

“Cảm ơn tổng giám đốc…” Trần Mạn Hồng cũng cười ngọt ngào hạnh phúc .

“Cùng nhau cảm ơn tân khách đi…” Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, vỗ nhẹ bên vai Tào Anh Kiệt.

“Được…” Hai vợ chồng nghe xong , liền vui vẻ đỡ nhau, đến chào hỏi, bắt tay, cảm ơn các vị tân khách.

Mọi người cũng sôi nổi vỗ tay cùng nhau chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ.

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau, nhìn hai người vui vẻ đi về phía trước, cảm ơn khách khứa,… Hai người bọn họ đều có tâm sự, nên vẫn là đồng thời xoay người đi về phía sau bồn hoa.

Có một phóng viên, mỉm cười đứng chắn ở trước mặt hai người bọn họ, tay cầm máy ảnh, nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Tưởng, tổng giám đốc Trang, chúng tôi là phóng viên báo ngày Trung Hoa, đầu tiên xin chúc phúc cho hai nhân tài ưu tú của hai tập đoàn, hôm nay kết thành lương duyên, trăm năm hòa hợp.”

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên nhìn về phía hắn, đồng thời mỉm cười.

Phóng viên lại tươi cười nói tiếp: “Bốn tháng trước, vẫn có tin đồn, hai tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Cầu bất hòa , dẫn đến tình huống các cổ đông bất an, tình hình đầu tư vào các hạng mục giảm sút , hôm nay nhìn thấy hai tập đoàn cùng đứng ra tổ chức hôn lễ, có phải là vì muốn xóa bỏ tin đồn này hay không?”

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Hôm nay là ngày vui của tập đoàn Hoàn Cầu chúng tôi, nếu ai dựa vào việc này mà tạo ra những tin đồn không tốt, sẽ có phần không vui lắm . Hoàn Cầu hai đại tập đoàn vốn là một nhà, có phúc

cùng hưởng, có họa cùng chịu, đối với người ngoài nghe đồn chúng tôi bất hòa nhiều năm, chúng tôi sớm đã tập mãi thành thói quen rồi . Chúng tôi cũng tin truyền thông, sẽ không loan đồn những tin tức thất thiệt, các tờ báo cũng sẽ không xảy ra những tình huống như thế, cảm ơn các vị đã quan tâm.”

Phóng viên vừa ghi lại, vừa cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên…

Trang Hạo Nhiên cũng giơ lên nụ cười nói: “Mỗi công ty hợp tác, cũng có những tính toán, nếu như không có tính toán, như vậy giữa các công ty hợp tác với nhau, sẽ không có cạnh tranh cùng nỗ lực cố gắng. Chỉ khi có thời gian cạnh tranh cùng cố gắng, mới nảy sinh những mâu thuẫn, tôi càng tin rằng, những mâu thuẫn đó, có thể làm cho chúng tôi xem xét lại bản thân mình để cùng nhau tiến bộ. Nhưng đúng như theo như lời của tổng giám đốc Tưởng đã nói , đối với tin đồn bên ngoài chúng tôi bất hòa nhiều năm, thật là sớm đã trở thành thói quen . Mong rằng các phương tiện truyền thông báo chí viết đúng sự thật. Dù cho công ty có lớn hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn chịu đựng được tin tức như vậy kích động a.”

Phóng viên lập tức cười rộ lên, đem bản ghi chép cùng máy ghi âm cất xong, mới nói: “Cảm ơn hai vị tổng giám đốc hôm nay đã giành chút thời gian ngoài hôn lễ để nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi, vấn đề này nhất định tôi sẽ nói đúng sự thật. Không quấy rầy hai vị.”

Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi đồng thời mỉm cười, Đông Anh lập tức tiến lên, kêu trợ lý đón tiếp phóng viên…

Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên tức khắc thu hồi biểu tình tươi cười, sắc mặt hơi ngưng lại.

“Đừng tưởng rằng, tôi không biết là anh là người phao tin đồn, tạo ra tin tức chúng ta bất hòa, sau đó làm lung lay nền móng của tập đoàn Á Châu chúng tôi !” Tưởng Thiên

Lỗi nhìn về phía phóng viên đã rời đi, còn có vài phóng viên của các tòa soạn báo khác muốn tiến lên, đều bị bảo vệ ngăn cản .

Trang Hạo Nhiên nghe những lời này, trong nháy mắt xoay người, hai tròng mắt hiểu rõ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: ” Tổng giám đốc Tưởng ! Trên cái thế giới này, anh thực sự cảm thấy, còn có sự thật gì có thể che đậy được hay sao?”

Tưởng Thiên Lỗi quay mặt sang, hai tròng mắt tối tăm đầy lửa giận nhìn về phía anh, nhớ tới anh vừa hôn Đường Khả Hinh, tay không kìm được nắm chặt lại, nhẹ nhíu mày, chậm rãi cười nói: “Tập đoàn Á Châu tôi thành lập cũng đã được nhiều năm, sớm đã có thể độc lập, tự phát triển, chuyện quá khứ kia, tôi cũng không cần biết.”

“Như vậy đem tiền vốn giao ra, anh lại có thể tiêu sái xoay người rời đi.” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, lại tươi cười nói:”Cái scandal này truyền nhiều năm như vậy, nếu cứ tiếp tục cùng nhau đi xuống như vậy, tôi đoán cũng sẽ không còn ai có thể tin tưởng được nữa!”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, lạnh băng nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, trong nháy mắt xoay người, cũng đã nghe thấy phía trước có người kinh hô ném hoa cưới !

Hai người vừa nghe, liền đồng thời nhìn về trung tâm sân khấu, Trần Mạn Hồng đang cầm hoa cưới, vui vẻ, hạnh phúc đưa lưng về phía sau, một đoàn các cô gái trẻ tuổi chưa kết hôn.

“Khả Hinh! ! !” Nhã Tuệ một trận vui sướng liền đi tới chỗ ngồi phía trước Khả Hinh, ngang ngạnh kéo cô nói: “Mau! ! Mạn Hồng ném hoa cưới ! Chúng ta cùng đi cướp đi “

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ hào hứng như vậy, bất đắc dĩ cười, nói: “Không cần đâu. Tôi còn cướp hoa cưới làm gì chứ?”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên cùng lúc nhìn về phía cô.

“Không được! ! Nhất định phải đi! Chẳng lẽ cô không muốn lập gia đình sao? Mau đứng lên!” Nhã Tuệ thật vui vẻ kéo Đường Khả Hinh, đi về phía sân khấu bên kia.

Đường Khả Hinh không còn cách nào, chỉ đành phải kéo làn váy thật dài theo sau Nhã Tuệ, đứng ở dưới sân khấu, ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp mà gợi cảm của Mạn Hồng, lại bất đắc dĩ cười.

“Cô nghiêm túc một chút !” Nhã Tuệ thực sự thật vui vẻ cùng khẩn trương nhìn về phía Đường Khả Hinh.

“… … …” Đường Khả Hinh mỉm cười nói không lời nào, chỉ đành nhẹ cúi đầu, thở dài, nói: “Được rồi…”

“Quản lý quản lý quản lý! !” Tiểu Nhu mặc váy dài lụa mỏng màu tím, đứng ở trước mặt một đám các cô gái , nhảy lên nhảy xuống, vui vẻ kêu to: “Nhất định phải ném cho tôi! Nhất định phải ném cho tôi! Tôi phải lập gia đình nha! ! Quản lý, chị có nghe thấy tôi nói không đó! ?”

Thật nhiều cô gái, cũng tập trung đứng ở đó, trái phải chen chúc nhau, vui cười .

Trần Mạn Hồng đứng ở trên lễ đài, ôm hoa cưới, nghe thấy phía sau một trận tiếng cười hò reo vui đùa, cô nhắm mắt lại, lập tức cười to nói: “Được rồi! ! Bắt đầu ném hoa nhé! Tất cả chuẩn bị! Một! ! Hai! ! Ba! !”

Cô nói xong, trong nháy mắt đem hoa cưới ném về phía sau! !

Bó hoa cưới màu trắng kia, ở trên không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt, bay về phía các cô gái.

“A ——————” thật nhiều cô gái trong nháy mắt hưng phấn náo nhiệt xô đẩy nhau chen về phía trước, để cướp hoa cưới.

Đường Khả Hinh cũng vào lúc này, chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía kia bó hoa cưới kia cư nhiên hướng về phía cô bay đến, cô sửng sốt, kìm lòng không được vươn tay, dễ dàng ôm được bó hoa cưới, mắt trợn tròn.

Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi đồng thời nhìn về phía Đường Khả Hinh tay ôm bó hoa, cũng không khỏi sửng sốt.

“A… Thế nào lại là Khả Hinh cướp được?” Thật nhiều cô gái thất thanh kêu lên.

Tiểu Nhu cũng có chút thất thần đứng tại chỗ, bởi vì cô vẫn lo lắng cho chính mình sẽ không ai thèm lấy.

Nhã Tuệ thật vui vẻ chạy đến trước mặt Đường Khả Hinh, hưng phấn gọi: “Khả Hinh! ! Chúc mừng cô cướp được hoa cưới! Người tiếp theo có khả năng kết hôn, chính là cô nha! !”

Trần Mạn Hồng xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh cướp được hoa cưới, cũng cười thật vui vẻ.

Đường Khả Hinh tay cầm bó hoa, nhìn thấy chị em tốt cười đến nói không nên lời đi tới.

“Mau! ! Đi lên đi! !” Nhã Tuệ lập tức thúc dục Đường Khả Hinh, hài lòng cười.

“Đi lên? Đi lên làm cái gì?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, mỉm cười không hiểu hỏi.

“Cô không phải cướp được hoa cưới sao? Nhanh cùng cô dâu chụp ảnh a!” Nhã Tuệ hưng phấn cười nói.

Đường Khả Hinh tay đang cầm hoa , nghĩ nghĩ, liền tùy tiện đi theo Nhã Tuệ, gật đầu mỉm cười, nhẹ kéo làn váy , Tào Anh Kiệt cẩn thận đỡ cô, thân ảnh nho nhỏ đi lên lễ đài, sau khi ôm Trần Mạn Hồng chúc phúc cho cô ấy, liền quay về ống kính phía dưới, mỉm cười ôm nhau chụp ảnh.

Lúc này, một cơn gió nhẹ thoảng qua.

Đường Khả Hinh cùng cô dâu hai cô gái xinh đẹp duyên dáng, mỉm cười ngọt ngào, nhìn về ống kính, thỉnh thoảng ôm nhau, thỉnh thoảng lại nhìn nhau, còn làm bộ muốn hôn nhau.

Dưới đài các cô gái hâm mộ liên tục, vui vẻ thét chói tai.

Tưởng Thiên Lỗi đứng bên cạnh đó, nhìn về phía trước Đường Khả Hinh đang cầm hoa cưới, váy dài xinh đẹp phác thảo những đường cong duyên dáng, mái tóc màu nâu nhẹ, gương mặt rạng ngời, hai tròng mắt linh động, bốn tháng không thấy, càng thêm ôn nhu, thành thục , ánh mắt liền không tự chủ được dõi theo.

Trang Hạo Nhiên cũng nhàn nhạt nhìn về phía Đường Khả Hinh.

“Các anh em, cùng nhau qua đây chụp ảnh nào ! !” Tào Anh Kiệt đột nhiên kêu Tô Lạc Hoành.

Mấy người tức khắc leo lên lễ đài, mấy anh em đều cùng nhau muốn ôm Tiêu Đồng chụp ảnh!

“Làm gì vậy?” Tiêu Đồng thoáng cái cười đẩy bọn hắn ra, kêu to.

“Ôi! ! Cô cùng bốn người chúng ta đều là anh em mà! Em trai Anh Kiệt kết hôn, không có cho cô xử lý nhiều chuyện hôn sự a? !” Tô Lạc Hoành cười to nói.

“Đi cái *** anh em nhà anh ý!” Tiêu Đồng cố ý tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, lần nữa nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đáng yêu giậm nhẹ chân gọi: “Lão đại, bọn họ bắt nạt tôi! !”

Trang Hạo Nhiên cất giọng cười to, chỉ vào bốn người bọn họ cao giọng gọi: “Các người, một đám cầm thú a ! Dám khi dễ Tiêu Đồng nhà ta, đợi một lát tôi xử lý các người!”

“Vâng ! Vâng!” Lâm Sở Nhai bốn người vừa mới nói xong, Tô Lạc Hoành tức khắc tiến lên, xấu xa đem Tiêu Đồng một phen ôm lấy, kêu to: “Tiêu Đồng tiểu thư, theo chúng tôi chụp ảnh nào !”

“A! !” Tiêu Đồng cười lớn một tiếng, ôm cổ Tô Lạc Hoành, cố ý nhìn hắn, cười! !

“Mời nhìn về phía bên này!” Nhiếp ảnh gia tay cầm máy ảnh, cười gọi.

Liền như thế, bốn người Lâm Sở Nhai ,Tô Lạc Hoành bọn họ và Tiêu Đồng cùng nhau chụp ảnh, trong nháy mắt cười thật tươi!

“Lão đại! ! Mau tới a !” Tào Anh Kiệt cười kêu to.

Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu bên đó, cười lắc đầu, nói: “Không cần đâu!”.

“Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! !” Tào Anh Kiệt nhìn đến bà xã cũng đang đứng ở bên đó cùng chị em của mình chụp ảnh, hắn cũng gọi là lão đại.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ cười cười, liền đành phải lên lễ đài, Tô Lạc Hoành kéo anh đến vị trí trung tâm, sau đó mấy người cùng nhau chen đến bên cạnh anh, thật vui vẻ nhìn về phía ống kính máy ảnh, vừa muốn chụp ảnh, thế nhưng, Lâm Sở Nhai đột nhiên kêu to: “Chờ một chút! !”

Mấy người sửng sốt, nhìn hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

“ Khả Hinh của chúng ta đâu?” Lâm Sở Nhai đứng ở đó, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cùng Trần Mạn Hồng vui vẻ chụp ảnh, liền kêu to: “Khả Hinh! ! Cô sang bên này với chúng tôi , nhanh tới đây! ! Chúng ta cùng nhau chụp ảnh!”

Đường Khả Hinh quay mặt sang, nhìn về phía Tô Lạc Hoành mấy người bọn họ, đột nhiên cười, vui vẻ nói: “Được…”

Cô vén tà váy dài, duyên dáng , mỉm cười đi về phía trước.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở dưới lễ đài, nhìn về phía cô vui vẻ tươi cười, sâu thẳm trong đôi mắt anh là ý cười nhẹ nhàng che dấu đi sự mất mát, đau đớn.

Như Mạt đứng ở đó , nhìn thấy vẻ mặt này của Tưởng Thiên Lỗi , hai tròng mắt run rẩy có phần sợ hãi.

Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới bên người Tiêu Đồng , vừa muốn đứng lại, Tô Lạc Hoành mấy người lập tức đem cô đẩy về phía bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cười to nói: “Cô là tâm can bảo bối của Tổng giám đốc, vẫn là nên đứng ở đó đi!”

Đường Khả Hinh tựa vào bên người Trang Hạo Nhiên, không khỏi có chút ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên cạnh, bất đắc dĩ cười.

“Chụp ảnh nha !” Nhiếp ảnh gia điều chỉnh ống kính, cười nói.

Mấy người vừa nghe thấy, lập tức đứng lại , Trang Hạo Nhiên cùng Khả Hinh đứng ở giữa, Tiêu Đồng ở bên phải Trang Hạo Nhiên , bên trái là bốn người đàn ông, cùng nhau nở nụ cười kêu to: “Cà! !”

Nhiếp ảnh gia vừa cười vừa gọi: “Một, hai———— “

Đường Khả Hinh đột nhiên thật bướng bỉnh vươn hai tay, ôm chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, cái đầu nhỏ yêu kiều tựa vào bờ vai anh, thật vui vẻ ngọt ngào nhìn về phía ống kính cười, cũng kêu to: “Cà! !”

Chọn tập
Bình luận