Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 144: Hai người lửa khói

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“Nhưng. . . . . . Một nụ hôn có thể giải quyết vấn đề sao?” Tử Hiền chợt liếc mắt nhìn Như Mạt ở trước mặt.

Sắc mặt của Như Mạt trắng bệch, cúi đầu, đôi tay run rẩy nắm ly nước.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nhìn cô một cái, không vui, đổi tư thế ngồi.

Tất cả mọi người không lên tiếng, nhìn hai người bọn họ, ngoại trừ Như Mạt, ai cũng nén cười.

Nhà ảo thuật mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dùng giọng nói xa xăm, mơ hồ đoán số mệnh con người, nói: “Mời thân sĩ có ngọn lửa màu xanh lam, đứng lên. . . . . . Tiếp nhận cuộc hành trình duyên phận kỳ diệu.”

Tưởng Thiên Lỗi thở dốc một hơi, nhìn Đường Khả Hinh một cái.

Đường Khả Hinh cũng bất đắc dĩ nhìn anh một cái.

Ánh mắt sắc bén của anh chợt lóe, trầm ngâm suy nghĩ một chút, vẫn hết sức nghiêm nghị đứng lên, cài lại cúc áo âu phục, đứng ở một bên, vóc dáng to lớn cao ngạo và hấp dẫn.

Nhà ảo thuật giống như bạch mã hoàng tử thâm tình chân thành cất bước đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức trìu mến vươn tay về phía cô nói: “Cô gái tạm thời không tình yêu, mời tiếp nhận cuộc hành trình hạnh phúc kỳ diệu lần này. . . . . . . . . . . . Đưa tay cho tôi . . . . . Đừng sợ hãi, dũng cảm lên nào. . . . . .”

Vẻ mặt Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn ánh mắt thần bí của Nhà ảo thuật, trái tim của cô đã nhảy đến cổ họng, nhưng chỉ đành nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đưa ra bàn tay nhỏ bé đặt vào trong tay Nhà ảo thuật, Nhà ảo thuật nhìn cô, xúc động nở nụ cười hấp dẫn, nói: “Đừng sợ, đi theo tôi . . . . . Hưởng thụ khoảnh khắc kỳ diệu này.”

Chậm rãi, chậm rãi. . . . . .

Nhà ảo thuật nhẹ nắm tay Khả Hinh, từ từ dắt tới một dãy hoa bách hợp bên ban công, anh ta xoay người nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Thân sĩ. . . . . . Mời tạm thời dời bước tới đây trấn an tinh thần của cô gái này.”

Đây là một khoảnh khắc kỳ diệu thần bí, có một loại không khí rất quỷ dị lại làm cho người ta không nhịn được trầm mê.

Vào lúc này, tất cả mọi người đều yên lặng lại, thậm chí quản lý và nhân viên trong quầy bar cũng dán vào bên bức tường thủy tinh nhìn cảnh tượng này.

Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được nhìn về phía Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng tối, duyên dáng yêu kiều, in xuống bóng đen nho nhỏ, lộ ra hơi thở làm người thương yêu, hai mắt anh trở nên dịu dàng, chậm rãi cất bước vững vàng đi về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt xốc xếch chớp lóe.

Cuối cùng Tưởng Thiên Lỗi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi đầu, xuyên qua ánh sáng màu lam nhìn chừng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong bóng tối thấp thỏm lo âu, ánh mắt anh như mang theo ma lực ngắm nhìn cô.

“Màn ảo thuật này đã kết thúc chưa?” Nhà ảo thuật đột nhiên đi tới trước mặt mọi người, thần bí nói: “Ở trong khoảnh khắc kỳ diệu này, không thể kết thúc, bởi vì bây giờ tất cả chỉ mới bắt đầu. . . . . .”

Mọi người có chút kinh ngạc nhìn Nhà ảo thuật!

Nhà ảo thuật đứng ở trong bóng tối nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh nói: “Nụ hôn này, các người có mong đợi không?”

Tưởng Thiên Lỗi và Khả Hinh hai người cùng đứng chung một chỗ, im lặng tò mò nhìn anh ta.

“Tôi đã nói rồi, đây là một cuộc hành trình kỳ diệu! !” Nhà ảo thuật nói xong, đột nhiên đưa đôi tay giơ lên trên không trung, ngẩng đầu lên nói: “Hãy ban cho tôi lực lượng. . . . . . để cho cô gái không tình yêu sống lại! !”

Anh ta nói xong, đang lúc mọi người đang trầm ngâm nghi hoặc, bàn tay của anh ta đột nhiên bắt một luồng ánh sáng trong bóng đêm, vẫy về phía Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh, nói: “Tôi trộm một chút màu sắc hạnh phúc của Thượng đế tặng cho cô gái! !”

Nói xong, phía trên đỉnh đầu của Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh xuất hiện chiếc cầu vồng bảy màu giống như mưa bụi và sương mù lả tả rơi rơi, mơ hồ mộng ảo vây xung quanh hai người.

“Trời ạ” Mọi người hoảng sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh giống như đứng ở trong một bong bóng khổng lồ đầy màu sắc, một làn hương thơm len vào bóng tối bay tới, làm người ta tức khắc mê say, tất cả mọi người vỗ tay.

Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh càng thêm kinh ngạc đứng ở trong mưa bụi và sương mù kỳ diệu thơm ngát, ngẩng đầu nhìn nhau, đang nghi ngờ, đột nhiên Nhà ảo thuật di chuyển đi về phía Đường Khả Hinh nói: “Cô gái xinh đẹp, lúc không có tình yêu, cô đơn không? Trống vắng không? Khổ sở không?”

Đường Khả Hinh nhìn Nhà ảo thuật, không dám nói lời nào, chỉ ngây ngốc nhìn anh ta.

Nhà ảo thuật nhìn Khả Hinh, đột nhiên nở nụ cười thần bí, mở đôi tay, một âm thanh ‘Phụt’ vang lên, trong tay anh ta có thêm hai ngọn lửa màu xanh lam, chỉ thấy anh ta từng bước lui về phía sau Đường Khả Hinh nói: “Cô phải nhớ, chỉ cần ngọn lửa trong tim bất diệt, tương lai nhất định sẽ Dục Hỏa Trọng Sinh, Phượng Hoàng giương cánh!”

Hai ngọn lửa phụt một tiếng, rơi xuống mặt sàn! !

Oanh một tiếng, một ngọn lửa đỏ thẫm đột nhiên từ bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh nhanh chóng vọt lên ! !

“A!” Đường Khả Hinh hoảng sợ lập tức đến nhào vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm khẽ hông của cô, cùng với cô nhìn kỹ ngọn lửa đỏ thẫm trên sàn tạo thành một đám lửa hình trái tim đang cháy hừng hực, anh chăm chú nhìn đám lửa cháy hừng hực trên sàn, không nhịn được cúi xuống nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh.

Nhà ảo thuật đột nhiên lướt qua đám lửa hình trái tim, đi tới trước mặt hai người bọn họ, đôi tay lại vỗ ‘bốp’ một âm thanh vang lên, hai ngọn lửa màu xanh lam cháy hừng hực ở trong lòng bàn tay của anh ta, oanh một tiếng, ánh lửa dập tắt, ở trong lòng bàn tay Nhà ảo thuật xuất hiện hai ly rượu cocktail “Lam điểu” đưa về phía bọn họ, nói: “Uống xong ly Lam điểu này, thoả thích hưởng thụ nụ hôn đi! Chúc phúc hai người!”

Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh mê man ở trong ánh lửa của nhà ảo thuật, bọn họ cảm giác thân thể nhẹ nhàng, như hòa vào không khí kỳ diệu, vươn tay của mình bưng ly rượu màu xanh dương, nhìn nhau, uống một hơi cạn sạch ly rượu màu xanh dương, rượu cồn trong thân thể vọt lên hừng hực giống như ngọn lửa, hai người nhìn đối phương chằm chằm, Nhà ảo thuật lui về phía sau một bước, nói: “Khoảnh khắc này là của hai người. . . . . . Hôn đi. . . . . . Giống như khát vọng người yêu. . . . . .”

Ngọn lửa hình trái tim đang thiêu đốt hừng hực.

Mùi thơm kỳ diệu vẫn tràn ngập trong bóng tối.

Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Đường Khả Hinh, nhờ ánh lửa, nhìn hai tròng mắt sáng rực của cô gái trước mặt thoáng qua một chút ngượng ngùng, thỉnh thoảng lo sợ chớp mắt, lộ ra quyến rũ và hấp dẫn, cánh môi hồng nhỏ bé đầy đặn mê người lóe ra màu sắc khiêu gợi, khẽ mở, ở trong ánh lửa, hai mắt anh phát ra một chút dịu dàng, không nhịn được, đôi tay nhẹ vòng chặt eo của Đường Khả Hinh, để cho cô dán sát vào mình, nhìn hai tròng mắt mê ly của cô, chậm rãi cúi xuống, vừa muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô. . . . . .

Nhà ảo thuật lại che chắn trước mặt hai người bọn họ, nhìn về phía mọi người xúc động nói: “Đây là khoảnh khắc thuộc về hai người! ! Hai người lửa khói! ! Hãy dành cho bọn họ thế giới thần bí này đi . . . . . .”

Ngọn lửa vây xung quanh Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh hừng hực bay lên, hoàn toàn che khuất bóng dáng của hai người bọn họ.

Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy Đường Khả Hinh, khẽ mút . . . . . . mút đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô, cảm thấy có chút ngượng ngùng, đôi tay ở trên eo thon của cô, nắm chặt người cô, dùng đầu lưỡi đầy ma lực xông vào trong cái miệng nhỏ, cùng với cô cái lưỡi nhỏ quấn lấy nhau. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, đôi tay không nhịn được nắm chặt âu phục trước ngực anh, ngẩng đầu lên, không nhịn được đón nụ hôn của anh, cảm thụ nụ hôn hấp dẫn có chút bá đạo và đầy dịu dàng, hai mắt của cô không nhịn được đã ươn ướt, cái lưỡi nhỏ hơi chuyển động, lần nữa bị đầu lưỡi của anh. . . . . . nhẹ nhàng quấn lấy . . . . . . chọc cho mặt hồng tim đập, thân thể không nhịn được ngửa ra sau, lại bị hai tay anh mạnh mẽ ôm chặt, để cho thân thể cô dán sát vào anh, mặt của cô đỏ lên, tiếp tục đón nhận nụ hôn của anh, đôi tay không nhịn được ôm cổ của anh.

Tưởng Thiên Lỗi giống như nhận được khích lệ, lại ôm thân thể nhỏ nhắn của cô, cúi đầu mãnh liệt, bá đạo hôn đầu lưỡi của cô, đôi tay ở hông của cô nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác nơi này đầy hấp dẫn, làm. . . . . . khơi dậy dục vọng nguyên thủy của đàn ông. . . . . .

Ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy hừng hực.

Mọi người ngồi ở bên ngoài, nhìn đám lửa này không khỏi kinh ngạc hỏi: “Có hôn không?”

Tô Thụy Kỳ và Như Mạt nhìn chừng đám lửa này!

Nhậm Tử Hiền cũng hơi buồn cười nhìn đám lửa đỏ thẫm, cuối cùng có chút tò mò lắc đầu nói: “Màn ảo thuật này thật sự là. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đang bưng mặt của Khả Hinh, lại cúi đầu hôn môi mềm của cô, càng mút càng cảm thấy có một loại cảm giác kỳ diệu kịch liệt sản sinh trong thân thể làm anh không nhịn được quấn lấy cô hết lần này đến lần khác, dây dưa lẫn nhau, cuồng nhiệt hôn . . . . . .

Nhà ảo thuật đứng ở trước mặt mọi người nói: “Thời gian từng phút trôi qua, ngọn lửa cháy hừng hực cuối cùng phải tắt, chỉ mong lửa tình trong lòng bọn họ bất diệt. . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . . khoảnh khắc kỳ diệu này. . . . . .”

Một tiếng bốp vừa vang lên đám lửa đang cháy hừng hực trong tay Nhà ảo thuật nhất thời dập tắt, từng cánh hoa hồng ở trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống, mọi người ngạc nhiên nhìn về phía trước. . . . . .

Chọn tập
Bình luận