Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 647: Không gian trọn vẹn

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Sáng sớm hôm sau.

Bởi vì ngoài cửa sổ ‘phòng tổng thống’ rộng lớn có tiếng mưa phùn rả rích, ánh sáng chiếu vào cả không gian trong phòng một mảnh nhu hòa, ấm áp và rất cảm động.

Có một chút âm thanh lẩm bẩm từ trong không gian ấm áp này vang lên, thậm chí ở trong phòng bếp còn bay tới mùi thơm cánh gà Coca . . . . . .

Phòng ngủ kiểu mở, trải qua một chút thời gian, rốt cuộc có một chút tiếng động.

Đường Khả Hinh giống như con mèo, rất mềm mại cuộn rút thân thể, mặt dính vào trước lồng ngực kiên cố ấm áp, đang nhắm mắt muốn ngủ say sưa nhưng lại nghe được âm thanh lẩm bẩm giống như cách bên cạnh mình không xa, cô hơi nhíu mày, thở dài một hơi, chậm rãi khẽ chớp hai mắt, lông mi thật dài đáng yêu quét một vòng, rốt cuộc hé mở một đường may, mắt vẫn đau nhức khổ sở nhìn phía trước. . . . . .

Một mảnh màu trắng.

Cô thở dài một hơi, mới híp mắt, hơi xoay người, cảm giác có chút lạnh, lại muốn vùi vào trong lồng ngực ấm áp, ngủ tiếp. . . . . .

Trang Hạo Nhiên trầm trầm nằm ở một bên, ôm nhẹ thân thể mềm mại của Đường Khả Hinh, đang ngủ say, thỉnh thoảng còn theo phản xạ cúi xuống, hôn nhẹ trước trán của cô một cái, tay quét nhẹ sau lưng cô, vuốt ve thương yêu. . . . . .

Rốt cuộc Đường Khả Hinh cảm giác va chạm này có chút không bình thường, cô nặng nề thở dốc một hơi, cuối cùng chậm rãi mở mắt. . . . . . sau đó ở trong mơ màng, cô nhìn thấy được nữa khuôn mặt đẹp trai kiên nghị, đang dán trên gối đầu trắng như tuyết, ngủ thật say, lông mi thật dài, mang theo vài phần lười biếng phủ xuống, mặc dù quen thuộc nhưng cả người phát ra một hơi thở mạnh mẽ cao quý và an toàn. . . . . .

Ánh mắt của cô trợn to, lập tức bình tĩnh, thân thể cứng ngắc nhìn thấy bộ dáng Trang Hạo Nhiên và mình ôm nhau ngủ say, cô tức giận, từ trong cổ họng đang muốn phát ra tiếng. . . . . . .

“Ánh trăng cong cong chớp mắt, gió mát đong đưa xích đu đều đều. . . . . .”

Có một giọng hát ngọt ngào lặng lẽ, nhẹ nhẹ nhàng nhàng giống như âm thanh thiên thần lan tỏa cả căn phòng.

Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng cứng ngắc, sắc mặt giống như bôi một lớp phấn trắng, mắt từ từ cẩn thận ngước lên, sau đó cô trợn mắt nhìn thấy tiên nữ Ân Nguyệt Dung mặc váy dài trắng bay bay, mái tóc xoăn kiểu rất giống người Anh, hai bên đầu cài kẹp bươm bướm bằng kim cương, rất xinh đẹp tuyệt trần đứng ở trước tủ âm tường bên giường, tay trái nâng nhẹ váy dài màu hồng, tay phải nâng nhẹ váy ngắn xếp li không có tay màu xanh lá cây, đang so tới so lui, thỉnh thoảng còn cầm chúng so với một bộ tây trang màu đen của đàn ông ở bên cạnh, vẻ mặt ngọt ngào thỏa mãn, thậm chí hạnh phúc, làm cho người ta cho rằng bà đang ăn kẹo. . . . . .

“. . . . . . . . .” Một hơi thở cực kỳ ngoài ý muốn nhanh chóng ngưng kết trên không trung, Đường Khả Hinh hoảng sợ đến không dám nhúc nhích, con ngươi cũng muốn rớt ra nhìn Trang phu nhân đứng ở chỗ đó như đang ở trong mơ, cô nhanh chóng chuyển động con ngươi, nhìn chòng chọc Trang Hạo Nhiên, muốn dùng không khí nhắc nhở anh nhanh lên ! !

Lúc này Trang Hạo Nhiên đang ở trong mộng, thở dài một hơi, lại ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, sau đó cúi xuống hôn trước trán của cô một cái, tay vô thức khẽ luồn vào trong áo sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, có một loại cảm giác thỏa mãn để cho anh ở trong mơ mỉm cười. . . . . .

Cả người Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, căng thẳng liếc Trang phu nhân đã đưa lưng lại, chọn đồ trang sức, cô lập tức vươn tay, lặng lẽ ở bên hông Trang Hạo Nhiên bóp mạnh một cái! ! !

“A! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đau đớn kêu nhỏ, không nhịn được mở mơ hồ mắt r, thấy Đường Khả Hinh đang nằm ở trước mặt của mình, căng thẳng nhìn mình lom lom, anh lập tức ném cô ra, có chút hoảng sợ, kêu lên một tiếng sợ hãi! !

Ân Nguyệt Dung trợn mắt, lập tức xoay người, đưa mặt tới gần, nhìn hai người bọn họ nói: “Các con tỉnh rồi! ! ? Chúng tôi chờ các con đã lâu rồi! ! Đến giờ ăn cơm trưa! !”

“A! !” Hai người lập tức núp ở bên tường, nhìn Ân Nguyệt Dung kêu to: “Mọi người?”

“Xèo. . . . .” Trang Tĩnh Vũ mặc quần áo ở nhà, bên hông quấn tạp dề màu hồng, đứng ở trong phòng bếp, lần lượt bỏ cánh gà cola vào trong chảo dầu đang sôi cuồn cuộn một lần, sắc mặt dường như rất thâm trầm, chỉ là thâm trầm có chút đẳng cấp, lúc dầu đang sôi, lại mạnh mẽ mở nắp chai cola, đổ cola vào một lần qua! !

Đường Khả Hinh ngửi được mùi vị kinh khủng, cô lập tức sụp đổ, nắm lấy tấm chăn trắng bao lấy mình, nẳm úp sấp trên lan can ! !

Bốn tên cầm thú ngồi ở trên ghế sa lon, tay thuận cầm bài, Tô Lạc Hoành cảm thấy hưng phấn ném ra ba con sĩ, ngửa mặt run người kêu to: “Tôi đã thắng ! ! Ha ha ha ha ha! ! 500 ngàn! !”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh trừng to, đôi tay run rẩy nắm lan can, nhìn thấy Trang Ngải Lâm từ đầu kia đi ra, kêu to: “Cha! ! Con không muốn ăn tôm hùm nặng mùi như vậy! !”

“Được. . . . . .” Tiếng của Trang Tĩnh Vũ từ phòng bếp truyền đến.

Đường Khả Hinh lập tức hư mềm ở bên cạnh lan can.

“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh như vậy, cũng rất gấp gáp nhảy xuống giường, nhìn mẹ kêu to: “Các người làm sao vào được ?”

“Có chìa khóa thì vào thôi! !” Ân Nguyệt Dung trợn to hai mắt, nhìn con trai một cái, liền giống như tiên nữ chạy như bay tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nheo mắt cười nói: “Cục cưng, con tỉnh rồi hả…, tối hôm qua ngủ có ngon không? Có lúc dì cũng bảo Hạo Nhiên ôm dì ngủ, rất ngon ! !”

Đường Khả Hinh hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch nhìn Ân Nguyệt Dung, cảm thấy lần này thật là nước cũng không rửa, cô chỉ muốn tìm người chứng minh mình trong sạch, chính là cô nhóc Sa Sa, cô lập tức gọi: “Sa Sa !”

“Tôi mang con bé vào phòng khách ngủ rồi!” Trang Ngải Lâm lại giắt hai chân trên ghế sa lon, cầm kem sáng nay cha làm cho mình, ăn rất ngon: “Cho dù nó là một đứa bé, chẳng may yêu em trai thì làm thế nào? Chờ 13 năm có thể kết hôn! !”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn chị.

Đường Khả Hinh muốn khóc! !

“Lại tới, lại tới! ! Tôi cũng không tin thắng trở về không được 500 ngàn! !” Lâm Sở Nhai lại chia bài, lúc này Tiêu Đồng đắp chăn cho Sa Sa, cũng từ phòng khách đi ra, tay cầm một cái rổ anh đào thật to, ngồi ở trước mặt của bốn người bọn họ, đút anh đào cho từ người, từng người đàn ông.

Lúc này, trong tay Trang Tĩnh Vũ cũng cầm một cái vá xào thức ăn, đi ra phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn hai người mới vừa tỉnh ngủ, sắc mặt bình tĩnh nói: “Dậy rồi à? Vậy thì xuống ăn cơm trưa đi, hôm nay chủ nhật, cũng cần nghỉ ngơi tốt một chút. . . . . .”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhìn Trang Tĩnh Vũ, trên mặt vặn vẹo cũng không biết bày ra nét mặt gì cho phải.

“Bảo bối! !” Ân Nguyệt Dung vẫn còn rất mơ mộng, vui vẻ xách theo váy ngắn xếp li màu xanh lá cây, kèm đai lưng nhỏ màu trắng, nheo mắt cười nói: “Con cảm thấy quần áo này như thế nào? Hôm nay trời mưa xuống, chúng ta đi ra ngoài đường vẫn ấm áp, một lát nữa ăn cơm trưa xong, chúng ta còn có thể cùng đi ra ngoài xem mưa …!”

“À?” Đường Khả Hinh nhướng mày, nhìn Trang phu nhân, sụp đổ hỏi: “Xem, xem mưa?”

“Đúng vậy! ! Mau dậy đi rửa mặt đi! ! Lúc nảy hai người các con ngủ quá say rồi, dì cũng ngại gọi các con rời giường, ôi chao, ôm nhau ngủ chung giống như một đôi vợ chồng son, là la la la la. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lập tức đặt chiếc váy màu xanh ở bên giường, liền ngâm nga hát bài ca hôn lễ, đi xuống lầu.

“Chuyện này nên giải thích thế nào ?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên sụp đổ hỏi.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Cứ nói thật thôi.”

“Tình hình chính là Sa Sa ngủ ở giữa, chúng ta ngủ hai bên! !” Đường Khả Hinh cắn răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn anh, nói khẽ! !

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, cũng có chút bất đắc dĩ cúi đầu, khổ não nặng thở dài một hơi.

Đường Khả Hinh thật sự mất hết cả mặt mũi, lại lúng túng tựa vào rào lan can, nhìn xuống phòng khách và người trong phòng bếp, mọi người cũng rất tự nhiên, hoàn toàn không có ai chú ý tới mình, nhưng có chuyện gì vậy?

“Này!” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ kêu nhỏ: “Em khoác chăn dầy như vậy làm gì? Người ta nhìn còn tưởng rằng em và anh làm chuyện gì cơ đấy? Bên trong em không có mặc quần áo sao?”

Lúc này Đường Khả Hinh mới phục hồi tinh thần, lập tức buông ga giường ra, nhìn mình mặc quần áo thể thao màu trắng, cô lập tức tức giận trừng anh nói: “Còn không phải tại anh sao! ! Hiện tại nên làm thế nào?”

“Đi rửa mặt trước, anh sẽ giải thích. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thở dài, đi về phía phòng tắm phía sau căn phòng, bây giờ Đường Khả Hinh cũng không có biện pháp, cũng rất xáu hổ đi vào. . . . .

Người dưới lầu như tên lửa, vèo một phát ngẩng đầu lên nhìn hai người kia biến mất, mọi người đều kinh ngạc nói: “Thật sự ngủ chung à?”

“Ngủ cái gì?” Sau đó Trang Ngải Lâm đi khỏi, nên cũng không biết.

“Khả Hinh chính là con dâu của nhà họ Trang chúng tôi ! !” Ân Nguyệt Dung ngồi ở trên ghế sa lon, cầm rổ anh đào, hết sức nghiêm túc, như bà cụ non nói: “Bọn họ cùng ôm nhau rất ngọt ngào! ! Khả Hinh chính là con dâu nhà chúng tôi! ! Mẹ chồng giống tôi đây, đi nơi nào tìm được? Mạn Nghi không chút nào tốt! ! Quá nghiêm túc! Mọi người nói có đúng không ?”

“Đúng vậy! !” Bọn Lâm Sở Nhai nhịn cười nói.

“. . . . . . . . . .” Ân Nguyệt Dung giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên cầm hoa anh đào đỏ, cúi đầu khẽ nức nở.

Bọn Tô Lạc Hoành hoảng sợ, nhìn Ân Nguyệt Dung, thật cẩn thận hỏi: “Dì Trang, dì làm sao vậy?”

“Thiên Lỗi xảy ra tai nạn xe cộ, dì cũng rất khổ sở, dì cũng hi vọng nó có thể hạnh phúc, nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. . . . . .” Ân Nguyệt Dung kéo nhẹ khăn tay trắng, lau nước mắt nơi khóe mắt, nói: “Sở dĩ tình yêu lãng mạn không phải là lúc hai người đi chung với nhau rất ngọt ngào, mà lúc tách ra, rất nhớ nhung đối phương. . . . . . Tôi nhìn Hạo Nhiên và Khả Hinh gần đây nhất định chịu đựng đau khổ, hai đứa bé đáng thương, tối hôm qua rốt cuộc không nhịn được rồi, tôi Tiểu Hạo Hạo và Tiểu Đường Đường rất có thể tới rồi. . . . . . Ô ô ô ô ô. . . . . .”

Phốc! ! Tiêu Đồng cùng bọn Lâm Sở Nhai không nhịn được cúi đầu cười.

“Mẹ! ! !” Trang Ngải Lâm không chịu nổi, nhìn mẹ, nói: “Nước mắt của mẹ thật giống như trời mưa bên ngoài, không bao nhiêu tiền! ! Chẳng may tối hôm qua hai người bọn họ chỉ ngủ chung thôi, không có làm gì thì sao?”

“Vậy thì ở trong phòng tắm làm chút gì đó. . . . . . Chúng ta đã cho bọn chúng không gian trọn vẹn. . . . . .” Ân Nguyệt Dung lại cảm thấy cảm động nghẹn ngào rơi lệ nói.

Chọn tập
Bình luận