Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 231: Tìm được cô

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Cả người Đường Khả Hinh ướt đẫm đứng ở phòng tập múa, hơi nhắc mí mắt nhìn lên người trước mặt, không dám lên tiếng, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, kêu nhỏ: “Khúc. . . . . . Khúc tiểu thư. . . . . .”

“Hiện tại mấy giờ rồi?” Khúc Uyển Đình ngồi tại chỗ, ôm vai, lạnh lùng hỏi.

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhắc cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian, đã 3 giờ 37 phút, ước chừng mình tới trễ 30 phút, cô trừng mắt!

“Vèo! !” Khúc Uyển Đình đột nhiên đứng lên, giơ roi trong tay, bước nhanh về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh sợ hãi nghiêng người muốn né tránh cây roi đột ngột vung tới!

Khúc Uyển Đình vung lên roi, mới vừa muốn quất xuống, lại nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh né tránh rất thương, cô thầm hừ một tiếng, chậm rãi thu hồi roi, lười biếng nói: “Tôi không đánh cô… hiện tại cô không thể chịu được roi nữa rồi. . . . . .”

“À?” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn thái độ của Khúc Uyển Đình, vội vàng hỏi: “Cô nói cái gì? cô nói cô không đánh tôi nữa? Có thật không? Cô tha thứ cho tôi rồi hả?”

“Tôi không có tha thứ cho cô! ! Nhưng bây giờ, tôi không thể đánh cô, bởi vì bắt đầu từ bây giờ, cô phải giữ làn da mềm mại và xinh đẹp. . . . . .” Khúc Uyển Đình lạnh lùng nói.

“Tại sao?” Đường Khả Hinh không hiểu hỏi Khúc Uyển Đình.(nguồn : thich .com)

Khúc Uyển Đình bước tới phía trước một bước, đứng nhìn bầu trời xanh phía ngoài cửa, đột nhiên mỉm cười.

Phòng Spa rộng 3000 mét vuông, nằm ở tầng lầu thứ ba của Khách sạn Á Châu.

Phòng khách VIP.

Ba nhân viên massage mặc áo yếm, váy ngắn màu trắng, xách theo ba giỏ cánh hoa hồng thật cẩn thận đi vào phòng VIP, đốt những ngọn đèn sao li ti rất thần bí tỏa sáng lấp lánh, thỉnh thoảng có tia ánh sáng nhỏ bé chiếu đến một trước quầy tủ kính lưu ly cổ xưa, trong ánh sáng mông lung, nhìn thấy bên trong để từng hộp tinh dầu giá giá, trong đó tinh dầu hoa hồng của Pháp và Bulgaria có công dụng thần kỳ như mơ, có thể dùng để uống làm cho thân thể toả ra mùi thơm tự nhiên, nó được gọi là nước hoa cao quý nổi tiếng nhất thế giới. Còn nghe nói trên thế giới có thể uống tinh dầu hoa hồng, một ngày 8000 đôla, chỉ cần hớp nhẹ một ngụm nhưng mùi thơm cơ thể chỉ toả ra cả một ngày, ai có thể hưởng thụ mùi thơm vô giá trong 365 ngày ?

“Ở trong phòng spa, chỉ có tiểu thư Tử Hiền mới có thể hưởng thụ mùi thơm lâu dài đến bực này. . . . . .” Có người nói nhỏ.

Có một cô gái cẩn thận đi tới trước quầy tinh dầu, cầm một hộp gỗ có mùi hoa hồng Bulgaria, cẩn thận nhấc bức rèm che màu xanh, đi vào trong phòng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên thảm hoa theo phong cách Ấn Độ, in một số câu chuyện lịch sử, ai nào biết, những hình ảnh lịch sử này đều dùng chỉ vàng 24k thêu thành, là một nhà thiết kế, ở trong mắt của bọn họ, chỉ thêu bằng vàng ròng cũng chỉ là một nét vẽ mà thôi.

Bên trong truyền đến một loạt âm thanh.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh khoác chiếc áo ngủ màu trắng, thân thể phát ra mùi thơm tự nhiên, được hai người nhân viên massage nâng đở, có chút lo lắng nghi ngờ vén bức rèm che đi ra, sau đó được bọn họ đỡ đến trước một khung cửa hình vuông kiểu Nhật, hai cô gái cẩn thận khẽ léo hai cánh cửa, nhìn thấy bên ngoài phòng Spa là một hồ sữa tươi lộ thiên, phía trên đang bay hơi nóng ấm áp, ba cô gái đang rãi từng cánh hoa hồng . . . . . .

Cô có chút kinh ngạc đến ngây người nhìn lên cảnh tượng trước mặt, cảm giác giống như đã từng quen biết, liền không nhịn được hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“Đây là hồ sữa tươi, bên trong có chứa bột ngọc trai, nước nhân sâm, còn có các loại tinh dầu lãng mạn do chuyên gia của chúng tôi dung phương pháp đặc biệt điều chế . . . . . . Tắm rửa xong, da mịn màng, toả sáng rực rỡ, mùi thơm của các loại hoa quyện lấy. . . . . .” Nhân viên massage mỉm cười nói xong, liền tới đến trước mặt của Đường Khả Hinh, mỉm cười: “Đường tiểu thư. . . . . . Mời vào hồ tắm. . . . . .”

“Ngâm sữa tươi à? Nhưng bình thường sữa tươi chúng ta đều dùng để uống. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự không thể hiểu, hỏi.

Ba nhân viên làm việc mỉm cười , nói: “Công dụng của sữa tươi không chỉ để uống mà còn để ngâm? Mời cô xuống hồ. . . . . .”

Đường Khả Hinh do dự một chút, cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng buông lỏng tay nắm chặt áo ngủ. . . . . . .

Hai nhân viên massage cẩn thận kéo nhẹ bả vai của cô, cởi xuống áo ngủ trắng tinh cho cô, lộ ra bả vai trắng nõn trơn bóng, còn có trũng lưng hấp dẫn kéo dài đến đùi thẳng tắp, một nhân viên khác cẩn thận đỡ Đường Khả Hinh đi vào trong hồ sữa tươi mềm mại. . . . . .

Đường Khả Hinh từng bước một đi vào trong hồ, cảm giác mùi thơm sữa tươi mềm mại, giống như mùi sữa mẹ, mềm mại, thoải mái, chất lỏng tinh tế, giống như đang nhẹ nhàng sờ sờ da thịt của cô, cô say sưa nhắm mắt lại, ngồi vào trong ao, cảm thấy sữa tươi trong hồ bắt đầu dâng lên bộ ngực săn chắc của mình, mùi thơm sữa tươi trong hồ chậm rãi lan ra, đó là một loại mùi thơm tuyệt vời kỳ diệu, nhẹ nhàng xoay người, đôi cánh tay trắng tinh khẽ tựa vào mặt hồ, mặt tựa vào trên cánh tay, khẽ nhắm mắt lại.

Ba cô gái ở dưới cuối hồ, tay cầm khối đá ngọc trong suốt cùng chà nhẹ trên bả vai, trên cánh tay của Đường Khả Hinh, lại dùng thủ pháp đặc biệt nhẹ nhàng nhấn vào huyệt vị của cô, một luồng khí nóng chậm rãi chạy khắp toàn thân của cô, cô khẽ mỉm cười, giống như ngủ thiếp đi.

Khúc Uyển Đình đứng ở trong bức rèm che, nhìn Đường Khả Hinh đã vào hồ, đang tiếp nhận tắm rửa, cô im lặng không lên tiếng, lạnh lùng xoay người, ôm vai đi ra khỏi phòng VIP, sau đó đi qua hành lang thật dài, ánh mắt bình tĩnh từng bước từng bước đi về phía trước, lắc mình tiến vào thang máy.

Thang máy nhanh chóng đi xuống, cho đến lầu một!

Cửa thang máy mở ra! ! (Nguồn : thich .com)

Khúc Uyển Đình mới vừa đi ra, ba trợ lý đi theo tới, nói với cô: “Tử Hiền đang ở đại sảnh khách sạn, chúng ta cần đi qua chào hỏi không?”

Khúc Uyển Đình cười khẽ một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng bén nhọn, ngửa mặt nói: “Tại sao phải đi qua chào hỏi? Cái danh xưng hoa hồng Phương Đông cũng không phải là cách gọi của người Trung Quốc! Đó là cách gọi của người ngoại quốc! ! Người ngoại quốc cũng không cần biết bất cứ điều gì, chỉ cần tùy tiện gọi một danh xưng thể hiện lễ phép mà thôi. Khúc Uyển Đình tôi chưa bao giờ mặc quần áo của cô ấy đi trên sàn catwalk!”

Hôm nay Tử Hiền mặc áo cúp ngực màu trắng liền quần ôm sát người, mang giày cao gót Hermes màu đỏ thẫm, tay cầm túi xách màu đen dây bằng vàng sáng lấp lánh, mái tóc xoăn, bước chân cô nhẹ nhàng như mèo bước đi về phía trước.

Một cơn gió thổi đến.

Cô đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quét đến một đầu kia đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Khúc Uyển Đình mặc cùng kiểu dáng với mình, nhưng lại là quần liên thể màu vàng, mang giày cao gót màu trắng, mái tóc ngắn chạm vai, ôm vai, lộ ra vóc dáng của người mẫu đi trên sàn catwalk quốc tế, chỉ cần mặc vào một bộ quần áo đơn giản thoải mái sẽ trở thành phong cách người mẫu quốc tế! Quả thật không có người có thể sánh bằng! Vốn là người mẫu thời trang nhưng rất kiêu ngạo!

Nhậm Tử Hiền nhíu mày, ánh mắt căng thẳng!

Khúc Uyển Đình giả vờ không nhìn thấy cô, vừa đi về phía trước, vừa nói với trợ lý ở bên cạnh: “Mạt Lam đâu ! ?”

“Đang ở phía trước chờ chị, chúng ta cùng đi cửa hàng Chanel. . . . . . sáng nay phu nhân còn gọi điện thoại hỏi chị lúc nào trở về Paris, nói rất chờ mong buổi trình diễn thời trang lần tới của chị. . . . . .” Trợ lý lập tức mỉm cười nói.

Khúc Uyển Đình đột nhiên cười hả hê, nói: “Trước tiên xử lý tốt chuyện của Đường Khả Hinh đi! Lần này, tôi nhất định phải để cho cô ấy tỏa sáng ở trong bữa tiệc!”

“Đứng lại!” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Khúc Uyển Đình giả vờ như không có nghe được, hỏi trợ lý: “Vòng tay bạch ngọc tôi muốn, đã tới chưa?”(bạn đang đọc truỵên tại : thich .com)

“Đã đến. Hóa đơn cũng đưa đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc Trang!”

“Ừm!”

Bốn gã vệ sĩ đột nhiên lạnh lùng xuất hiện ở cửa khách sạn, nhìn chừng Khúc Uyển Đình!

Khúc Uyển Đình cùng mấy người trợ lý đồng thời ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Nhậm Tử Hiền nắm túi xách, lạnh lùng xoay người, nện từng bước chân lười biếng, rất phong tình vạn chủng đi đến bên Khúc Uyển Đình, thái độ phách lối, vẻ mặt đắc ý rằng cô không chạy thoát, mỉm cười nói: “Bạn học cũ, rất lâu chúng ta không gặp . . . . .”

“Ơ?” Khúc Uyển Đình giả vờ kinh ngạc nhìn Nhậm Tử Hiền cười nói: “Là cô sao, Tử Hiền, rất lâu không có gặp, lần trước cô tổ chức ở thời trang Paris, rất xin lỗi tôi không thể tham gia, quá bận rộn. . . . . .”.

Tử Hiền cũng không sao cả cười nói: “Cô có tới hay không, đối với tôi cũng không có chút ảnh hưởng, nên biết Nhậm Tử Hiền tôi dành chỗ ngồi khách quý không dễ dàng, nhưng vì cô và Thái tử Anh quốc xảy ra xì căng đan, cho cô một chút mặt mũi thôi!”

Khúc Uyển Đình cúi đầu cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Tôi cùng với Thái tử Anh quốc xảy ra xì căng đan, giữa lúc cô tổ chức tuần lễ thời trang ở Paris, có quan hệ đến ặt mũi ? Từ trước đến giờ cô có bản lãnh thích mặt mũi! Nhưng không phải cô luôn biết rõ người tôi thích là Tổng Giám đốc Trang của Hoàn Cầu!”

“Đáng tiếc Tổng Giám đốc Trang của chúng tôi thích gái già, cô đó, chưa đủ kinh nghiệm!” Tử Hiền nở nụ cười nói.

Khúc Uyển Đình liếc về phía Nhậm Tử Hiền, cũng cười nói: “Đáng tiếc cô là danh hoa có chủ, nếu không với độ tuổi của cô, có thể xứng với anh ấy, chúng ta nha, nhiều lắm cũng là trẻ tuổi vóc dáng đẹp một chút, có thua là thua dũng khí, không giống có người, bởi vì không nể mặt tham gia buổi trình diễn thời trang mà chơi trò mờ ám ngăn chặn đường người khác ! Không chịu thua nha. . . . . .”

“Bớt nói nhảm đi!” Nhậm Tử Hiền không có thời gian rỗi rãnh tán gẫu chuyện này với cô, chỉ là sắc mặt cứng rắn nói: “Nếu như tôi không có nghe lầm, lúc nảy cô nhắc tới Đường Khả Hinh?”

Khúc Uyển Đình nhìn về phía cô, vẻ mặt không chút thay đổi.

Nhậm Tử Hiền nhìn dáng vẻ của cô, lông mày nhướng lên, ngẩng đầu nhìn cô, gần như rất bình tĩnh nói: “Cô nói Đường Khả Hinh! Chính là Đường Khả Hinh ở Khách sạn Á Châu chúng ta đúng không? Nếu như tôi đoán không sai, Trang Hạo Nhiên tự mình ra mặt mời cô giúp đỡ, để ngày mai cô ta thuận lợi tham gia tiệc sinh nhật tối của Ricky, đúng không?”

Khúc Uyển Đình không lên tiếng, chỉ ôm vai cười híp mắt nhìn về phía cô!

Nhậm Tử Hiền nhìn ánh mắt cô, liền hiểu rõ phần nào, đột nhiên có chút tức giận, cô ngẩng mặt lên, im lặng xoay người đi khỏi!

Đám trợ lý vội vàng đuổi theo! !

“Tôi mặc kệ mọi người dùng biện pháp gì, cho dù làm cho người chết ở khách sạn cũng phải moi Đường Khả Hinh ra cho tôi! !” Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền cứng rắn, căm tức nói! !

“Vâng!”

Chọn tập
Bình luận