Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1335: Đại kết cục (75)

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Đêm trước hôn lễ!

Một trận tiếng trống, dường như trong nháy mắt vang lên đánh thức tất cả linh hồn trên thế giới. Biệt thự kiểu Trung Quốc của Đường gia ở trong bóng đêm, lập tức theo mệnh lý sư tuyên bố đã đến giờ, nhưng nơ bướm treo trên cây lập tức sáng lên ánh sáng vui mừng mà thần bí, chiếc đèn dầu lớn càng chiếu rọi sáng cả Đường gia. Nghe Tô tiểu thư nói, tối hôm trước ngày cô dâu xuất giá, cung đã thuộc nhà người khác, phải cử hành nghi thức dâng hương cáo biệt tổ tiên, cùng thắp sáng đại lễ “Hôn đèn”. Vô số phóng viên từ lúc hoàng hôn cũng đã cầm máy ảnh, nghỉ chân ở ngoài cửa Đường gia, chen chúc nhốn nháo quay chụp nhất cử nhất động ở bên trong, từng ánh đèn flash xoay quanh hậu trường, càng ngày càng cao, lóe lên trên những chiếc nơ bướm!!

Bên trong rốt cuộc truyền đến một chút động tĩnh.

Bà Chu thong thả đi ra trước vườn hoa sáng trưng mà tĩnh lặng, nhìn muowic hiếc bàn vuông cùng chăn đệm để cùng một chỗ, bài vị tổ tiên Đường gia, còn có những vật phẩm tinh xảo bày trên mặt bàn, hai bên trái phải là cây cỏ bốn mùa, ở giữa hương hỏa đốt càng lúc càng lớn, lien nhanh chóng cao giọng nói: “Đốt đèn —————— “

Phóng viên bên ngoài nghe thấy lời này, nhao nhao cầm máy ảnh muốn chen chúc tiến lên, nhưng lại bị mấy bảo vệ như bức tường, cách trở ra.

Cửa sắt nhanh chóng bị mấy cô gái mở ra.

Mười hai thiếu nữ mặc đồng phục váy màu đen, trong tay bê một chiếc khay đỏ hồng, phía trên là hộp gỗ điêu khắc kỹ càng, các phóng viên liền nhanh chóng lóe lên ánh đèn. Các cô chỉnh tề đứng thành hai hang, thong thả đi về hướng ngọn đèn dựng thẳng phía trước Đường gia, ngón tay thon thả nhẹ nhàng mở hộp gấm ra, lập tức thấy một ánh sáng thần thánh mà sáng chói như ánh trắng, từ trong hộp gấm chiếu ra, chiếu sáng khuôn mặt mấy thiếu nữ như những cô tiên nữ. Các phóng viên nhao nhao tò mò đi về phía trước ngóng nhìn, nhưng nhìn ra các thiếu nữ cẩn thận từng li từng tí từ trong lấy ra viên dạ minh châu vô giá, thành thạo đặt trong chiếc đèn, lập tức đi dọc theo đoạn đường, từng chiếc đèn lần lượt sáng lên như ánh hoàng hôn, ánh sáng kéo dài cả đoạn đường.

Hôn lễ cổ xưa, thời gian cử hành hôn lễ, về sau từ từ diễn biến đến mỗi thời gian, nhưng con gái đêm trước khi xuất giá phải thắp đèn, tục xưng “Hôn đèn” trở thành phong tục lễ tiết quan trọng nhất!!

Đoạn đường Đường Khả Hinh ngày mai xuất giá, vì lý do an toàn, Trương Bồi Viên đã sai người phong tỏa đoạn đường, từng nơi từng chốn cũng có cảnh sát trấn giữ. Những người chụp ảnh cùng phóng viên, cũng đã được nghiêm ngặt tuyển chọn, Bây giờ cửa chính Đường gia đã mở ra, từ chính viện cửa lớn tới chính trạch cửa lớn, một thảm đỏ nối thẳng tới phòng khách xa hoa, chỉ thấy bên trong nội bộ đồ cổ vô giá, cây tử đàn trải ra đỏ chiếc đệm thêu hoa, ngẫu nhiên thấy người hầu trầm mặc đi qua đi lại, trên bàn trà bày những loại hoa quả tinh xảo, bày trên chiếc bàn vuông, hương hỏa đốt việt vượng. Ngày mai trước khi đến giờ lành Đường Khả Hinh xuất giá, phải cử hành nghi thức quỳ lạy long trọng trước bài vị tổ tiên, cầu tổ tiên phù hộ. 

Tưởng gia, lúc hoàng hôn, đưa về “Ngũ hoàng”, cùng mười hai viên trân châu long trọng để cùng một chỗ, theo hoằng pháp tự lý trở về thánh vật, cũng đặt trong chiếc hộp màu đỏ hồng, đặt ở vị trí chính giữa hương hỏa. Rốt cuộc nhìn thấy Đường Chí Long mặc âu phục màu đen, mặt bộc lộ vẻ tôn kính, một mình cất bước đi ra giữa vườn hoa, ở dưới trận ánh đèn lóe ra, trước hướng tổ tiên dập đầu, mệnh lý sư tính ra tối nay có ba giờ lành, Đường Chí Long đều phải ra quỳ lạy thỉnh nguyện.

Các phóng viên nhao nhao quay chụp lại cảnh này.

Cây rừng trùng điệp xanh mướt.

Đường Khả Hinh mặc váy hoa dài màu hồng phấn hồng, mái tóc đen dài mềm mại, sắc mặt phiếm hồng, hai tròng mắt mộng ảo khẩn trương nhìn về phía hai thiếu nữ trong gương, đang vì mình mà trang điểm.

Nhã Tuệ mặc váy dài màu màu tím, mái tóc búi cao, vẻ mặt chờ mong nhưng vẫn là khẩn trương nhìn về phía bạn tốt như vậy mỹ lệ ngồi trang điểm trước gương, những sợi tóc theo than thể rơi xuống, thậm chí tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, mộng ảo tuyệt đẹp như thế. 

Bà Chu nhanh chóng đi tới, nhìn Đường Khả Hinh đã hoàn tất đã “Khai kiểm”, lúc này mới bê ra một chiếc hộp gỗ cây tử đàn, nhẹ nhàng mở ra, bên trong rõ ràng là dương chi bạch ngọc( hình như là chiếc lược ) lớn nhất trên thế giới, do mệnh lý sư xem giờ cùng bát tự để Nhã Tuệ đến vì Đường Khả Hinh chải đầu. Nhã Tuệ thấy tình trạng đó, tức khắc cất bước đi qua, cầm lấy chiếc lược nhúng một chút vào “Nước thánh”, ấn theo nghi thức truyền thống, nhẹ nhàng chải lên mái tóc Đường Khả Hinh, từ đỉnh đầu thẳng đến cuối chân tóc, lần một ngụ ý phú quý không lo, lần hai không lo bệnh tật, lần ba sống lâu trăm tuổi, lại chải đuôi tóc, vĩnh viễn đồng tâm. 

Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía chị em tốt trong gương, hai mắt của cô có chút hồng hào.

Nhã Tuệ cũng từ trong gương nhìn về phía chị em tốt, mặt bộc lộ nụ cười cảm động, mềm giọng nói: “Sau khi xuất giá, nhất định không được giống như trước bướng bỉnh, đi qua một trang giấy khác trang, lại là một người khác, quá khứ các loại nỗ lực, các loại gian khổ mặc dù cũng đã trọn vẹn một dấu chấm tròn, nhưng cũng không đại biểu tất cả không cần cố gắng nữa. Biết em trong quá khứ rất vất vả mới đi tới ngày hôm nay, phải càng dũng cảm đi tiếp, hiểu chưa?”

Đường Khả Hinh cúi đầu, mím chặt môi, cố nén nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.

Nhã Tuệ tay cầm lược ngọc, cũng cúi đầu cố nén nước mắt, nhớ lại quá khứ cùng cô em gái này, cũng cuối cùng nhịn không được nghẹn ngào rơi lệ, nhanh chóng đem lược ngọc đặt vào giữa hộp gấm, liền xoay người đi ra ngoài… Lý Tú Dung mặc sườn xám màu tím đứng ở cạnh cửa, mặt cũng bộc lộ vẻ nghẹn ngào, nhưng vẫn là cố nén nước mắt, dẫn hai người hầu đi tới, vì con gái cử hành nghi thức “Cấp trên”, bà trực tiếp một mình cất bước đi tới phía sau con gái, xoay người tiếp nhận một hộp gấm đã mở sẵn, từ trong đó lấy ra một sợi nơ bướm, còn có một chiếc châm, cẩn thận từng li từng tí cài lên mái tóc con gái, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn con gái trong gương, thực sự vô cùng mỹ lệ. Bà ẩn nhẫn suy nghĩ mỉm cười một chút, lúc này mới xoay người cầm lên một đôi vòng tay bằng ngọc từ một chiếc hộp khác, ngồi xuống bên người con gái, khẽ nâng cổ tay cô mang vào, cảm giác đôi vòng tay kia đích xác thích hợp đeo trên tay con gái mình, mới cảm giác sâu sắc thở dài chậm rãi nói: “Đều nói đáng thương tấm lòng chia mẹ trong thiên hạ, nhưng Khả Hinh con lại là điều trân quý nhất trong thiên hạ, là điều trân quý nhất của cha mẹ. Bởi vì xảy ra một ít biến cố, cho nên cha mẹ cũng không có đồ gì để lại cho con, đôi vòng tay hồng ngọc này, coi như là một phần tâm ý của cha mẹ, con gả cho nhà họ Trang, nhất định phải chăm sóc cha mẹ chồng thật tốt, chăm sóc Hạo Nhiên thật tốt. Nó than là người ở địa vị cao như thế đều không dễ dàng, con là vợ phải hiểu được những khó xử của nó, mọi việc không thể chỉ suy nghĩ cho chính mình, mà phải suy nghĩ cho công ty, cho chồng… Làm phụ nữ xác thực cần một chút tinh thần hiến dâng, nhưng chúng ta tự có thu hoạch. Điểm này phải nhờ vào trí tuệ của con, hiểu chưa?”

Đường Khả Hinh rưng rưng cảm động quay mặt sang nhìn về phía mẹ mình, nghẹn ngào nói; “Con từng ở một đoạn thời gian, nghe thấy lời tương tự, con lúc đó đã ảo tưởng, ngày con xuất giá, con có thể nghe được những lời nói này từ mẹ mình hay không. Cám ơn mẹ… Cám ơn mẹ đã trở về… Con thực sự rất hạnh phúc, rất cảm động. Tương lai mặc kệ chúng ta ở nơi nào, đều nhất định sẽ hảo hảo hiếu thuận mẹ và cha…”

Lý Tú Dung vội vã mỉm cười rơi lệ gật đầu

Thi Ngữ, Tịnh Kỳ, Giai Kỳ cùng mọi người hơi cảm động mỉm cười, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cũng đã khóc không thành tiếng, không hiểu cũng nhớ tới chính mẹ của mình.

Bà Chu lại vào lúc này, cất bước tiến lên, nhìn Lý Tú Dung nói; “Phu nhân, người trước không nên kích động, chưa tới giờ “Khóc gả” đâu. Hiện tại liền khóc, tiểu thư đêm nay mắt tựa như quả đào, ngày mai sẽ không xinh đẹp.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười.

Lý Tú Dung nghe lời này, vội vã dùng khăn tay lau đi nước mắt, nhanh chóng cười rộ lên, Đường Khả Hinh cũng liền hài lòng cúi đầu rơi lệ…

Tịnh Kỳ vào lúc này nhìn về phía hai mẹ con không ngừng được nước mắt, cô liền nhịn không được cười rộ lên nói; “Ai, ngài nói chúng ta vì Đường tiểu thư chuẩn bị đồ cưới nhiều như thế này, có muốn đem cái gối này mang đi hay không?”

Phốc!!

Mọi người nghe lời này, cũng nhịn không được cười to lên.

Đường Khả Hinh cũng đỏ bừng mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Tịnh Kỳ, thẳng giậm chân nói: “Cô thật là vĩnh viễn đều không buông tha tôi sao? Cô thật sự thích cái gối kia, cầm lấy rồi quên đi!”

“Cô nói chuyện phải giữ lời a! Tôi đến lúc đó cầm đi, cô và tổng giám đốc Trang liền không ngủ được!” Tịnh Kỳ nói xong, liền thực sự muốn ôm lấy gối đầu.

“Không muốn!” Đường Khả Hinh mặt có một chút đỏ, khẩn trương kêu lên.

“Ha ha ha…” Tất cả các cô gái đều cười rộ lên

Bà Chu cũng hơi lộ ra ý cười, đi tới bên cạnh Đường Khả Hinh nói: “Tiểu thư, phải chuẩn bị đến nội đường “thủ tổ”.”

Hôn lễ ở các nơi không đồng nhất, nhưng ở phía nam đêm hôm trước hôn lễ, tân nương xuất giá đều phải ở bên trong nội đường, trước bài vị tổ tông khấn một buổi tối, cầu mong tổ tiên che chở. 

Đường Khả Hinh thu lại thần sắc, vội vàng cầm khăn tay lên, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt, thong thả đứng lên, được Thi Ngữ cùng Giai Kỳ nâng lên, thong thả đi ra hướng nội đường đi đến… Phàm là tháng tư cùng tháng tám đều giống nhau lảng tránh, cầm tinh mã cùng hổ giả, cũng giống nhau lảng tránh. Các phóng viên nghe nói “Thủ tổ” bắt đầu, đều khát vọng có thể xuyên qua chính viện cửa lớn, nhìn thấy cô dâu, lại vẫn như cũ không gặp thân ảnh nào, đều kích động nói: “Thế nào còn không gặp người? Trang gia bên kia có động tĩnh gì?”

Tòa thành Trang gia, đặt ở trên đỉnh núi dài miêng man, xung quanh liền thấy sân gôn, mặt hồ xanh biếc. Bức tường cao xung quanh tòa thành lúc này cũng sáng lên từ ngọn đèn dầu, hai mươi bốn chiếc Rolls-Royce đỗ trên mặt cỏ, gần tám chiếc xe limousine màu đen đỗ trên mặt cỏ đón những cơn gió, tỏa ra ánh sáng long trọng mà tôn nghiêm. Hai cánh của cao vẫn không hề mở ra, nghe nói bên trong xa hoa như cung đình, do kiến trúc sư nổi tiếng trên thế giới tự mình thi công, hoàn thành trong tám năm, cùng với tòa thành của Tưởng gia tương đối giống nhau, thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh chim ưng bay qua, nhưng lại rất nhanh biến mất, phóng viên không một ai có thể đi vào trong vòng mười mét, hệ thống bảo an vô cùng nghiêm ngặt, thiên thiên vạn vạn tia tử ngoại luôn hoạt động, chiếu khắp đoạn đường. 

Các phóng viên đại đa số là tập trung trước cửa khách sạn Á Châu, vô số tân khách vẫn như cũ kéo dài. Nhân viên tiếp tân tân trước quầy bận rộn tiếp đãi mọi người. Tưởng Thiên Lỗi tối nay không được ngủ, vì nhiều quốc vương đã toàn bộ vào ở khách sạn Á Châu, có biệt thự khu tổng thống, toàn bộ bị phong tỏa, nhiều đặc công nghiêm ngặt bảo vệ. Toàn bộ lãnh đạo cấp cao đều có mặt, nhao nhao khẩn trương chủ trì làm việc, mà hiện trường tiệc cưới cũng được nghiêm mật phong tỏa, đến nay vẫn không rõ rang bối cảnh tổ chức hôn lễ, chỉ là tối nay cũng đã thần bí đưa năm trăm thiếu nữ tiến vào, cũng đã phân công đến từng điểm hiện trường hôn lễ để huấn luyện. Tổng giám đốc bộ phận hành chính dẫn một trăm hai mươi đầu bếp nổi tiếng chuẩn bị đợi lệnh.

Tưởng Thiên Lỗi chủ trì tất cả sự vụ xong, liền cơm cũng không có ăn, đã nghĩ vội vàng về phòng làm việc ăn một chút gì đó, nghỉ ngơi một chút, lại trong nháy mắt mở cửa nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, mang theo bốn phó tổng cùng Tiêu Đồng, toàn bộ chen chúc tại phòng làm việc của mình nhảy rất đáng ghét, anh thiếu chút nữa sợ đến choáng váng, mở to mắt nhìn một màn này, la hoảng lên: “Mấy người đang làm cái gì?”

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt giống như đầu sói, nhào tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, như vậy cảm xúc dâng trào khẩn trương nói; “Thân ái! Em không được! Thật sự là quá khẩn trương, em không ngờ còn có thể tìm ai, liền chạy thẳng tới chỗ anh! Đêm nay… Anh bồi em chúng ta cùng nhau ngủ! Này có lẽ là ngày cuối cùng em còn độc thân a!! Đến đây đi!!”

Phanh!!

Như có một cái cái chảo phịch một tiếng, thẳng đến đập vào gáy Tưởng Thiên Lỗi, anh lập tức muốn chóng mặt nhìn về phía người trước mặt!

Chọn tập
Bình luận