Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Quản lý lập tức nóng nảy, buông tay ra.

Đường Khả Hinh ôm bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn ngón giữa sưng đỏ, liền nhăn mặt nói: “Thật sự rất đau, không phải vì nó quá sưng, cho nên kéo không được chứ?”

“Có thể là vậy. . . . . .” Quản lý cũng không có chủ ý cười nói: “Nếu không cô chờ một chút đi, để cho nó bớt sưng, chúng tôi thử cởi ra tiếp, bàn tay của cô cũng tróc da rồi.”

“Không được, tôi không có thời gian.” Đường Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, lại muốn dùng sức kéo chiếc nhẫn, nhưng bởi vì quá đau, cô lại ah một tiếng, muốn khóc kêu lên.

“Cô đừng gấp gáp, cẩn thận bị thương tay. . . . . .” Nhân viên kia có chút đau long nhìn Khả Hinh nói: “Nếu không, cô mua nó đi.”

“Không! Tôi làm sao có thể mua nó? Tôi chấp nhận chặt ngón tay !” Đường Khả Hinh đau đến chảy mồ hôi nói.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon vừa nghe vậy, khuôn mặt chợt cứng ngắc, đứng lên nhanh chóng móc ra ví tiền trong ngực, mở ra nói: “Bao nhiêu tiền, tôi trả cho.”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên đã lấy ra Platinum Card, đưa cho nhân viên làm việc, cô lập tức đứng lên, nhìn anh nói: “Tại sao anh trả tiền giúp tôi? Tôi không muốn tiền của anh!”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, chậm rãi quay đầu, nhìn cô nói: “Không cần số tiền kia! Chặt đứt ngón tay cô à? Vậy cô trả 350 ngàn? Cô có sao?”

Trong lời nói không có giễu cợt.

Đường Khả Hinh lại cười lạnh nhìn anh nói: “Anh không cần châm chọc tôi..tôi không có!”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, cười lạnh nói: “Cô thật sự càng lúc càng giống anh ấy!”

“Có ý gì?” Đường Khả Hinh hỏi nhanh.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cứng rắn, nhìn cô nói: “Tôi nói cô càng lúc càng giống Tưởng Thiên Lỗi! Nói chuyện, giọng điệu, nghi ngờ người khác, trình độ hạng nhất!”

Hai mắt Đường Khả Hinh nóng lên, nhìn anh, đau lòng cười nói: “Nhưng anh ấy nói với tôi, tôi càng lúc càng giống anh, suy nghĩ, nói chuyện, không biết xấu hổ, trình độ hạng nhất!”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng hỏi anh: “Vậy rốt cuộc tôi giống ai đây?”

Trang Hạo Nhiên im lặng.

Đường Khả Hinh nhìn anh, lạnh lùng giơ tay lên, vẻ mặt run rẩy cố gắng kéo chiếc nhẫn ra khỏi ngón giữa, mặc dù đau đớn sưng to, lại cắn răng muốn kéo . . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, lập tức nắm chặt cổ tay của cô, tiếng quát nói: “Đủ rồi! ! 350 ngàn, tôi trả nổi!”

“30 triệu anh cũng trả nổi! Anh cũng không chớp mắt! ! Nhưng 350 ngàn đối với tôi đòi hỏi rất nhiều!” Đường Khả Hinh đau lòng kêu to!

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô, cau mày giọng tức tối nói: “Đừng so sánh với người khác!”

“Tôi không dám!” Đường Khả Hinh nói xong, lại muốn hất tay của anh ra.

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt cổ tay của cô, nhìn vẻ mặt cô đau lòng khổ sở, rốt cuộc chậm rãi nói: “Hiện tại đeo vào, rút ra, cũng đã khổ sở như vậy rồi, tương lai thật muốn gảy tay, gãy chân, mất mạng cô mới cam lòng sao? Tại sao cô ngốc như vậy. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng, nói: “Cô nhóc của tôi, cô không thể hiểu tôi sao? Nếu như có một ngày, cô phát hiện, cô nhốt chặt tình cảm, khó có thể thoát ra thì cô có chết hay không?”

Nước mắt lăn xuống.

Đường Khả Hinh đau lòng ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Phong Tín Tử biết trọng sinh, nhưng nó còn có cô cắt bỏ cho nó, chẳng may có ngày cô xảy ra chuyện thì sao?” Trang Hạo Nhiên cắn răng nhìn cô, đột nhiên có chút đau lòng hỏi.

Tôi muốn cắt bỏ cho cô, nhưng làm thế nào cắt bỏ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên không muốn nói nữa, chỉ chậm rãi buông tay ra, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng bóp chiếc nhẫn nho nhỏ, im lặng trong chốc lát, hai mắt lại hiện lên một chút bất đắc dĩ và lo lắng, nhưng vẫn một mình đi khỏi, trước khi đi, để lại một câu: chiếc nhẫn để cho cô ấy đeo đi, cô ấy không cởi ra được rồi. . . . . .

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng tại chỗ, rơi lệ, nhớ tới Trang Hạo Nhiên mới vừa nói: Cô nhóc của tôi, cô không thể hiểu tôi sao?

Lòng của cô, chợt đau nhói, đột nhiên xoay người, chạy như bay đi ra ngoài, kêu to: “Trang Hạo Nhiên! ! Anh chờ tôi một chút! ! Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói. . . . . .”

Phía trước có người đi quá nhanh.

Đường Khả Hinh khóc nhào xuống lầu, nhưng bởi vì chân đạp vào khoảng không, cả người ngã tại một góc thang lầu, cô cắn răng chịu đựng đau chân, liều chống, chạy xuống, khóc kêu to: “Tổng Giám đốc . . . . . . “

Trước mặt, người kia đã ngồi vào trong xe Rolls-Royce, nhanh chóng chạy đi.

Đường Khả Hinh đẩy cửa kính ra, chạy như bay ra ngoài, đứng ở trong mưa, mờ mịt nhìn xung quanh hai bên, người người lui tới cùng tiếng xe ồn ào, nước mắt của cô lại lăn ra, kêu to: “Tổng Giám đốc . . . . . . tôi sai rồi! Tôi biết hôm nay nói chuyện làm anh tổn thương, tôi sai rồi! ! Tôi sai rồi! !”

Lại một lần nữa nói cô sai rồi, nói bao nhiêu lần cũng không quan trọng, chỉ cần người kia có đối với cô không thất vọng, bao nhiêu lần. . . . . . không cần gấp gáp.

Bầu trời mưa phùn bay bay, mưa phùn ơi, mưa rơi xuống, cũng cần thời gian, đúng vậy, thời gian đang theo mưa phùn bay bay, trôi qua.

Sắp sáu giờ tối.

Mưa phùn vẫn thê lương, thậm chí rất lạnh.

Một chiếc tắc xi sau khi đã trải qua thời gian kẹt xe thật dài, thắng gấp ở trước đại sảnh khách sạn, Đường Khả Hinh vừa khóc vừa căng thẳng lao ra xe, chạy như bay tới phía sau đại sảnh. . . . . .

Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới vừa từ trong thang máy đi ra, đang muốn căn dặn Đông Anh, hôm nay tổ chức ba cuộc họp, có một nội dung trùng lắp, không cần so số liệu nữa, Đông Anh gật đầu, anh mới xoay người đi về phía trước, đang muốn đi Câu lạc bộ, lại thấy Đường Khả Hinh vừa khóc vừa nhào tới phía trước, anh vừa định muốn kéo cô, nhưng nhìn cô thoáng qua bên cạnh mình, nước mắt bay trên không trung, anh sững sờ, ngạc nhiên nhìn bóng lưng cô nóng nảy, nghĩ: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Khả Hinh vẫn khóc thất thanh nhào vào Hoàn Á, vừa muốn vọt vào thang máy, lại thấy Tiêu Đồng đang lo lắng đi ra thang máy, cô lập tức nhào qua, nắm chặt tay của Tiêu Đồng hỏi: “Tiêu Đồng! ! Tổng Giám đốc đâu?”

Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt cô kích động như thế, có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: “Tổng Giám đốc đi rồi.”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh lập tức tái nhợt, thân thể mềm nhũn không còn hơi sức, nhìn cô hỏi: “Đi lúc nào?”

Tiêu Đồng nhìn cô, bất đắc dĩ cười nói: “Đi khoảng nửa giờ rồi.”

Đường Khả Hinh vừa nghe, trái tim nhảy lên, lập tức xoay người.

“Này, cô muốn đi đâu?” Tiêu Đồng nhìn cô, gấp gáp hỏi.

“Tôi muốn đi tìm anh ấy! Tôi muốn đi tìm anh ấy! !” Đường Khả Hinh lại rơi lệ, khóc nói.

Tiêu Đồng lập tức nắm chặt cánh tay của cô, nghi ngờ nói: “Bây giờ cô mới chịu đi tìm anh ấy? Nếu muốn cùng đi Anh quốc, tại sao lại không đi?”

Đường Khả Hinh nghe ra trong lời nói của Tiêu Đồng có ẩn ý gì, liền căng thẳng nhìn cô, nói: “Nghĩa là sao? Cái gì muốn cùng đi Anh quốc, rốt cuộc có ý gì?”

Tiêu Đồng lại ngạc nhiên nói: “Ngày hôm qua Tổng Giám đốc còn căn dặn tôi, nói phải làm hộ chiếu cho cô nhanh một chút, bởi vì cô nhóc cô đối với chuyện gì cũng mới mẻ, thấy cô thật sự thích ra ngoài đi dạo, nên muốn dẫn cô ra nước ngoài một chút, hai cái rương này là chuẩn bị cho cô.”

Đường Khả Hinh giật mình nhìn cô, đáy lòng run lên, không thể tin nổi hỏi: “Cái gì? Chuẩn bị cho tôi sao?”

“Đúng vậy. Chiều hôm qua còn nói chuẩn bị phòng ăn trên đỉnh núi cho cô, khó có được lá phong đỏ rực khắp núi, phải cùng cô đi ngắm cảnh. . . . . . Giữa các người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tiêu Đồng vội nói.

Đường Khả Hinh lập tức đau lòng bật khóc, lại nhớ tới Trang Hạo Nhiên nói: Cô nhóc của tôi. . . . . . Cô đột nhiên thật kích động, nắm chặt tay Tiêu Đồng, khóc nói: “Tiêu Đồng, tôi làm sai chuyện, làm thế nào? Tôi muốn đi tìm Tổng Giám đốc! Tôi cầu xin chị, tôi muốn đi tìm anh ấy! Tôi cầu xin chị, tôi không chờ được ba ngày rồi, tôi không chờ được nữa, tôi có lỗi với anh ấy, tôi thật xin lỗi. . . . . .”

“Cô đừng vội! !” Tiêu Đồng lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trang Hạo Nhiên.

Đường đến phi trường thật dài, quanh co khúc khuỷu, ở trong sương mù có vẻ mịt mờ hơn.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen chạy thẳng về phía trước.

Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen, ngồi ở sau xe, cùi chỏ tựa vào trên cửa sổ xe, đưa mắt nhìn mưa ngoài cửa sổ, hai mắt xẹt qua một chút nặng nề.

Điện thoại di động vang lên.

Cố Di tựa vào bên cạnh Trang Hạo Nhiên, nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Không nhận điện thoại sao?”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh, đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Điện thoại tiếp tục vang, không có ai nghe.

Tiêu Đồng bất đắc dĩ để điện thoại xuống, nhìn Đường Khả Hinh thút thít nỉ non, nói: “Vẫn không có người nào nhận, thôi đi, chờ anh ấy đến Anh quốc, cô gọi điện thoại cho anh ấy vậy. . . . . .”

“Không! ! Tôi không muốn chờ ba ngày! Tôi muốn đi tìm anh ấy! !” Đường Khả Hinh đau lòng muốn xoay người, khóc đi về phía trước.

Tiêu Đồng lại nắm tay Đường Khả Hinh, giật mình nói: “Ba ngày?”

Sắc mặt Đường Khả Hinh đột nhiên thay đổi, trầm ngâm nhìn cô, rơi lệ hỏi: “Không phải. . . . . . Ba ngày sao?”

Tiêu Đồng sững sờ, nhìn cô nói: “Chắc. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Không có trở lại nhanh như vậy. . . . . .”

Trái tim ầm một tiếng nổ tung!

Đường Khả Hinh không thể tin nổi nhìn cô, hỏi: “Chị nói cái gì?”

Trong lúc nhất thời Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh, nói: ” Chắc. . . . . . Tổng Giám đốc. . . . . . Không có trở lại nhanh như vậy. . . . . . Bởi vì giai đoạn sơ kỳ của khách sạn dưới nước đã hoàn thành rồi. . . . . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh nhỏ giọt xuống, nhìn Tiêu Đồng, đau lòng cảm thấy hít thở không thông, đột nhiên oa một tiếng, kêu to: “Anh ấy gạt tôi ! Anh ấy gạt tôi . . . . . . đã nói không có tách ra! ! Anh ấy gạt tôi ! !”

Đường Khả Hinh lập tức xoay người nhào ra đại sảnh, chạy như bay ra bên ngoài.

“Khả Hinh . . . . . .cô chờ một chút, tôi lái xe đưa cô đi! !” Tiêu Đồng vội vã đi ra ngoài! !

Chiếc BMW màu đỏ trong hoàng hôn cô đơn, giống như tia chớp chạy thẳng về phía trước! !

Tiêu Đồng vừa nắm chặt tay lái, vừa nhìn Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thất thanh khóc lớn: “Anh ấy gạt tôi ! Anh ấy nói chỉ đi ba ngày! ! Anh ấy gạt tôi ! Anh nói không trở lại, tôi tuyệt đối sẽ không nói lời làm tổn thương lòng của anh, bởi vì nghe anh nói, chỉ quen biết sơ xài với tôi, tôi thật sự đau lòng! ! Trang Hạo Nhiên, anh đừng đi! ! Anh đi rồi, tôi làm thế nào?”

Cô vừa khóc rống, vừa rơi lệ kêu to.

Hai mắt Tiêu Đồng cũng đỏ bừng, nắm chặt tay lái, nghẹn ngào nói: “Con bé ngốc, đừng khóc, sau khi đến Anh quốc, mọi người cũng sẽ liên lạc, huống chi, không phải không trở lại, chỉ là không xác định thời điểm. . . . . .”

“Tôi không tin! Tôi không tin! ! Ngày mai tôi sẽ không nhìn thấy anh ấy! ! Cả đời tôi có thể cũng nhìn không thấy anh ấy nữa! !” Đường Khả Hinh lại sụp đổ khóc rống! !

“Ôi chao! Đây thật là. . . . . .” Tiêu Đồng nghẹn ngào nói xong, không có cách nào, chỉ phải đạp hết chân ga, cho xe chạy thẳng về phía trước, lao nhanh về hướng phi trường.

Thời gian 6 giờ 55 phút.

Chiếc BMW màu đỏ dừng ở trước đại sảnh phi trường tư nhân, Đường Khả Hinh lập tức chạy như bay ra ngoài, đầu óc xốc xếch, thất thanh khóc rống, chạy về phía trước, kêu to: “Tổng Giám đốc . . . . . . anh ở đâu vậy . . . . . .”

Cả đại sảnh, cũng không có mấy vị khách, chỉ thấy một số nhân viên phi trường, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.

“Khả Hinh, cô đừng gấp! !” Tiêu Đồng lập tức kéo chặt Khả Hinh, tự mình đi về phía quầy, lấy ra chứng minh và giấy tờ tương quan, nói với nhân viên phi trường muốn tra thời gian cất cánh máy bay tư nhân của Trang Hạo Nhiên.

Nhân viên phi trường lập tức kiểm tra, nhìn một cái, mới ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Đồng bất đắc dĩ nói: “Thật xin lỗi, chuyến bay vừa cất cánh một phút trước đó.”

“À?” Tiêu Đồng kêu nhỏ, trái tim Đường Khả Hinh nhất thời đau đớn, gào lên một tiếng, xoay người nhào ra đại sảnh, chạy đến trước một hàng rào chắn phi trường, nhìn chiếc máy bay xuyên vào không trung, cô sụp đổ tinh thần kêu to: “Trang Hạo Nhiên . . . . . . anh không thể đi như vậy ! ! Không thể . . . . . . “

Tiêu Đồng đau lòng đi ra đại sảnh, nhìn Đường Khả Hinh ngã ngồi ở trong mưa, khổ sở khóc lớn, trong lòng của cô đau xót, liền đi qua, ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng gọi: “Khả Hinh. . . . . .”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu khóc rống: “Thật xin lỗi, tôi làm cho anh đau lòng, thật xin lỗi, tôi nói chuyện không nên nói, tôi rất xin lỗi, tôi xin lỗi anh. . . . . . Thì ra chính thức xin lỗi là khổ sở như thế này, thật xin lỗi . . . . . . “

Cô nắm chặt rào chắn, dung sức kéo mấy cái, lại rơi lệ thất thanh khóc rống.

Sau khi tôi đi, không biết cô có nghĩ tới tôi hay không, tôi cũng sẽ không nhớ cô, nhưng tôi rất nhớ tới bình phong đó, bởi vì từng đường kim mũi chỉ ở bên trong đó, tôi nhìn thấy một cô gái chân thành, chân thành vì ước mơ.

Chọn tập
Bình luận