Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 216: Rương lớn

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Lâm Sở Nhai nhìn theo bóng lưng vội vàng của Đông Anh, anh lập tức đi lên trước, đôi tay choàng bờ vai của bọn họ, thật bí ẩn cười nói: “Tôi nói với các người, tôi nghi ngờ Đông Anh yêu thích tôi !”

Tô Lạc Hoành ah một tiếng, liếc anh một cái, mới nhạo báng nói: “Nói bậy! ! Cô ấy vẫn luôn đắm đuối đưa tình nhìn tôi ! Tôi cảm thấy cô ấy vẫn luôn yêu thích tôi đấy!”

“Chậc! !” Tào Anh Kiệt khinh bỉ nhìn bọn họ nói: “Mọi người biết cái gì? Tôi đây ba năm đều ở đây Khách sạn Á Châu, vẫn hiểu tâm tư của cô ấy, cô ấy yêu thích tôi đấy!”

Lãnh Mặc Hàn nghe vậy lạnh lùng nói: “Thôi đi, tôi cảm thấy cô ấy vẫn yêu thích Trang tổng chúng ta. . . . . .”

“Mọi người đều cút xa một chút cho tôi! Có chuyện thì lăn đi làm, không có việc gì chạy trở về phòng làm việc đập hạt dưa! !” Trang Hạo Nhiên nói xong, đi về phía thang máy!

“Tổng Giám đốc Trang, anh đi đâu vậy?” Bọn Lâm Sở Nhai nhìn về phía anh hỏi.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, chỉ bảo Tiêu Đồng đi theo, đi vào thang máy, đóng cửa lại, cũng không muốn nhìn bọn họ lâu hơn! !

Phòng tập múa!

Đường Khả Hinh đã mệt mỏi cả người run rẩy, bắp thịt cứng ngắc vô cùng đau nhức, vết thương cũ trên bả vai giống như bị lửa đốt, cô nuốt cổ họng khát khô, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, tóc ướt đẫm dính ở trên khuôn mặt, vết sẹo màu hồng cũng dần dần nổi lên, nhất là lúc cô cực độ mệt mỏi, cô có chút tuyệt vọng suy nghĩ, tại sao nhất định phải khổ đứng ở chỗ này? Không phải mình học rượu đỏ sao? Thế giới xa hoa này bản thân mình không muốn nghĩ tới, cô mệt mỏi, tê dại muốn buông tay rồi, nhưng trong lòng lại không chịu thua, để cho cô vẫn cắn răng, liều mạng đứng, đôi tay mềm nhũn dần dần nắm thành quả đấm, mồ hôi lạnh từ trên lưng lăn xuống!

Khúc Uyển Đình mới vừa đi trung tâm spa làm spa, sau đó ngủ thiếp một giấc, mặc vào váy ngắn tơ tằm màu trắng, bên hông quấn một đai lưng màu đen thật to, mang giày cao cổ màu đen, từng bước từng bước đi tới, ngồi vào vị trí, tiện tay nhận lấy trà trợ lý đưa tới, uống một hớp nhỏ, mới nhắc cổ tay, nhìn crystal trên cổ tay mình, sâu kín nói: “Hai giờ 30 phút, cô còn nửa giờ nữa. . . . . . Chống tốt nha. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe được câu này, cô đột nhiên phát hiện thì ra khổ sở cũng có kết thúc, cô thở dài một hơi, mồ hôi lại ào ào rơi xuống.

Bên ngoài Phòng tập múa.

Trang Hạo Nhiên đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhìn dáng Đường Khả Hinh gần như đau đến ngất xỉu ở bên trong bộ, hai mắt anh lộ ra nụ cười.

“A!” Tiêu Đồng nhìn Khả Hinh như vậy, ngược lại thật sự cảm thấy tội nghiệp nói: “Đây cũng quá làm khó cho cô ấy, anh nhìn xem, cô ấy chảy mồ hôi. . . . . . Cuối cùng tôi cảm giác, chỉ cần chọc nhẹ trên người cô ấy, cô ấy sẽ ngã xuống.”

Trang Hạo Nhiên không đồng ý, mỉm cười đẩy cửa đi vào phòng tập múa!

Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn anh một cái, lập tức cắn răng nghiến lợi, thật là ác độc a! !

Trang Hạo Nhiên hết sức đẹp trai phong độ đi đến trước mặt của Khúc Uyển Đình, ngồi ở bên cạnh cô, mỉm cười gọi nhỏ: “Thân ái. . . . . . Vất vả cho cô rồi. . . . . .”

“Đi!” Khúc Uyển Đình có chút làm nũng cười nói: “Cậu ấm đến đây lợi dụng triệt để con người ta rồi cho người ta ăn một quả táo ngọt!”

“Nói bậy! Tôi có lợi dụng cô đâu! ?” Trang Hạo Nhiên lập tức nói với Tiêu Đồng: “Lập tức chuẩn bị một ly trà sâm trăm năm cho Khúc tiểu thư!”

“Vâng!” Tiêu Đồng lập tức xoay người đi ra ngoài!

Đường Khả Hinh nín thở đứng, cả người đầy mồ hôi, chớp mắt một cái, mồ hôi liền từ trên trán lăn xuống, cổ họng khát sắp bốc cháy! Người kia lại còn muốn mời người ta uống trà sâm! Cô càng nghĩ càng giận, đôi tay siết chặt quả đấm, mới vừa nghe trợ lý nói còn năm phút đồng hồ, thân thể của cô đột nhiên giống như đã trút được giận, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, ba tờ giấy màu xanh ở giữa cánh tay rào rào rớt xuống. . . . . .

Cô trừng lớn con ngươi nhìn ba tờ giấy này, cô kêu lên một tiếng: “Trời ạ. . . . . .”

Khúc Uyển Đình ngẩng đầu lên, thấy Đường Khả Hinh đã sợ hãi kêu lên, sau đó thân thể buông lỏng, tờ giấy màu xanh trên người lại bồng bềnh bồng bềnh rơi xuống mấy phút sau cùng, cô tức giận xanh mặt, cầm roi lên, sải bước đi tới Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Tôi đã nói cô không có thành tựu! !”

Cô vừa dứt lời, ngay lập tức vung roi quất mạnh lên hông của Đường Khả Hinh!

Chát một tiếng! !

“A . . . . . . . . . . ” Đường Khả Hinh hét to lên một tiếng, đau đến nước mắt rơi xuống, kêu to: “Đau quá! !”

“Lúc nảy tôi đã nói rồi, một trang giấy, đánh hai roi! ! Tổng cộng mười trang giấy, đánh hai mươi roi!” Khúc Uyển Đình không nói nhiều, lập tức vung roi lên, hướng hông của cô đánh trước! !

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh đau đến thét chói tai, thật sự không chịu nổi, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, né tránh Khúc Uyển Đình! !

“Cô dám tránh thử cho tôi nhìn một chút!” Khúc Uyển Đình không nói hai lời, lập tức cầm khăn lông, quấn lấy đầu roi!

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, vừa nhìn động tác của cô, lập tức khóc to, liên tiếp lui về phía sau nói: “Tôi sai rồi, tôi không dám! Cô tha thứ cho tôi, tôi sẽ đứng năm giờ, cô đừng đánh tôi !”

“Cô cho rằng Thượng Đế sẽ bab cho cô 24 tiếng đồng hồ nữa sao? Người sống tiếp tục sống, thời gian thì ít! Còn có thể cho cô thêm năm giờ?” Khúc Uyển Đình không nói hai lời, cầm roi lên, quất mạnh trên đùi của cô mấy cái, tiếp đó quất vài roi trên hông và bả vai của cô! !

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh đau đớn ngã trên mặt sàn, ôm người, khóc kêu to: “Tôi đau quá! Bả vai của tôi đau quá! Tổng Giám đốc, cứu mạng . . . . . .”

Trang Hạo Nhiên giống như bị dọa sợ, ngồi tại chỗ, cau mày nhìn Khúc Uyển Đình đánh Khả Hinh như vậy, anh cũng có chút không nhịn được giơ tay về phía Uyển Đình nói: “Thân ái, cô nhẹ một chút! Cô ấy còn phải tham gia bữa tiệc!”

“Tổng Giám đốc . . . . . .” Đường Khả Hinh tức giận vừa né tránh roi của Khúc Uyển Đình, vừa đau đớn kêu to!

“Kêu người nào cũng không giúp được cô! ! Còn hai roi nữa!” Khúc Uyển Đình vừa dứt lời, ngay lập tức vung roi lên, ra sức quất mạnh xuống mông của cô, lại hung ác quất trên vai trái của cô một cái!

Đánh ngay miệng vết thương!

Đường Khả Hinh ah một tiếng, thét lên chói tai, ngã trên sàn, đầu dính vào trên sàn nhà bằng gỗ, nước mắt và mồ hôi cùng nhau rơi xuống trên ván gỗ! !

Khúc Uyển Đình hừ một tiếng, vứt bỏ roi trong tay, mới nói: “Nghỉ ngơi một giờ, ở nơi này chờ tôi, tiến hành khóa thứ hai!”

Đường Khả Hinh cũng không nhúc nhích, miệng vết thương đột nhiên co rút, đau giống như bị lửa đốt!

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Khúc Uyển Đình đã đi ra ngoài, anh mới có chút đồng tình đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh.

Cả người Đường Khả Hinh nằm trên mặt sàn, nước mắt và mồ hôi cùng nhau rơi xuống, nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên đang đi tới phía mình, cô đột nhiên trừng mắt!

Trang Hạo Nhiên đứng ở trước mặt cô, thật sự rất đau lòng rất đau lòng nhìn Đường Khả Hinh, thật khổ sở, có chút đau thương, thậm chí còn có chút kích động hỏi: “Thân ái. . . . . . Có khỏe không?”

Đường Khả Hinh vừa nghe tiếng gọi thân ái, cái ót cô nhất thời nổ tung, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, trên mặt đột nhiên khổ sở co quắp, đôi tay án chặt bụng, kêu lên: “Đau quá. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên ah một tiếng, bật cười, nói: “Đừng giả bộ, tôi biết rõ cô không có việc gì, muốn lôi kéo tôi? Không có cửa đâu. . . . . . học tiếp đi. . . . . .”

Người khác nói xong, cũng đã đứng lên, rất tiêu sái đi ra ngoài! !

Đường Khả Hinh đột nhiên giống như con ếch chờ chết, hai tay rũ xuống nằm trên mặt sàn, nghĩ tới người kia có thể biết mình đang giả bộ đau bụng, cô vừa tức vừa thẹn gọi to: “Trang Hạo Nhiên . . . . . . . . . .”

Hành lang rung lên một cái!

Trang Hạo Nhiên nhất thời sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn về phía lối đi thông qua hành lang trống vắng, nói: “Làm tôi sợ muốn chết! ! Dọa hỏng trái tim bé nhỏ của tôi!”

Buổi chiều!

Bốn giờ!

Cả người Đường Khả Hinh đã mềm nhũn, rũ ra ngồi ở trong phòng tập múa, đang nuốt bánh ngọt do Nhã Tuệ phái người đưa tới, vừa ăn vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã 4 giờ một phút, trong lòng cô ôm hy vọng, nghĩ tới người nọ cũng không đến nữa!

Phịch một tiếng, cửa mở ra!

Ánh mắt Đường Khả Hinh lập tức rời rạc, như giống như người chết ngẩng đầu lên, nhìn cái roi trong tay Khúc Uyển Đình lại vung lên, vẻ mặt phách lối ngẩng đầu đi tới, một đoàn người đi theo phía sau, bọn họ hết sức vất vả khiêng ba cái rương lớn đi tới, sau đó đặt ở giữa phòng tập múa, ầm một tiếng, đập xuống đất!

Thân thể Đường Khả Hinh chấn động, hoảng sợ đến hai mắt rướm lệ, nhìn về phía Khúc Uyển Đình cầm roi chỉ về phía mình, vẻ mặt như muốn làm thịt dê, trái tim của cô chợt run lên, lần nữa vỡ nát! !

Chọn tập
Bình luận