Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 317: Gọi điện thoại

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Trên con đường thật náo nhiệt, người đến người đi.

Đường Khả Hinh một mình kéo rương rượu nặng nề, từng bước từng bước đi về phía trước, nhìn đoàn người lui tới trước mặt, tủ kính xinh đẹp, đôi mắt trống rỗng, đột nhiên nhớ tới vài năm trước có một người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu, bất cứ lúc nào đón gió biển mãnh liệt, lạnh lùng đi về phía mình, cứ từng bước từng bước đi vào trong cuộc đời của mình. . . . . . Hai mắt của cô xoay tròn, trong chớp mắt, hiện lên giọt lệ, nhớ tới những lời nói dịu dàng, nụ hôn ngọt ngào và nụ cười ôn nhu của anh . . . . . .

Trái tim rất đau.

Đường Khả Hinh kéo xe rượu, chậm rãi đi tới trước một quán cà phê nào đó, ngồi xuống trước cửa sổ nhỏ màu xanh, vịn chặt vị trí trái tim, đau đến nói không ra lời, nước mắt tràn trong hốc mắt, ngẩng đầu lên nhìn đám người lui tới, giống như bọn họ chưa từng đau khổ, nhưng tại sao mình đau đến khổ như vậy.

Nước mắt muốn lăn xuống.

Liều mạng nuốt trở về.

Đường Khả Hinh chịu đựng đau đớn trong thân thể, nhưng vẫn còn run rẩy vươn ngón cái vén màn hình điện thoại di động, nhẹ nhàng trượt một vòng, thật khổ sở nhìn ba chữ Tô Thụy Kỳ, trái tim lại không khỏi đau, rất đau, Đông Anh, cô cũng đã biết, dùng loại phương thức tìm đến Tô Thụy Kỳ, đối với tôi mà nói, là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào? Bởi vì ở trong lòng của tôi, anh ấy là ánh mặt trời ấm áp nhất ttrong cuộc đời tôi. . . . . . .

Nước mắt vẫn lăn xuống, rơi vào trên màn hình điện thoại di động.

Đường Khả Hinh hít mũi một cái, chịu đựng gió lạnh quét qua trên đường, nhớ tới Đông Anh mới vừa khóc lóc kể lể, nhớ tới Như Mạt cho tới bây giờ vẫn mỉm cười dịu dàng với mình, nhớ tới cha đã từng nói với mình, sinh mạng rất quý trọng, chúng ta quý trọng mình, cũng phải quý trọng người khác, cho nên mới có người chế biến thức ăn cho người khác. . . . . . Cô đột nhiên khóc thút thít, nhìn cái tên đó, trong thân thể, trong lòng dâng lên đủ loại uất ức, nước mắt lớn giống như đậu rớt xuống, cô không còn hơi sức lau sạch, ngơ ngác nhìn cái tên kia. . . . . .

Trong lòng lại dâng lên một nổi đau khác!

Đường Khả Hinh nắm chặt điện thoại di động, thật khổ sở vùi đầu nhẹ nhàng rơi lệ, nhưng ngón cái hồng hồng nhẹ nhàng nhấn mã số kia. . . . . .

Phủ Thủ tướng.

Giữa đại sảnh to lớn vang lên tiếng chuông điện thoại di động, thật lâu không có ai nghe, chỉ có hai bức tường thủy tinh thật cao, phản chiếu bóng trúc xanh biếc, nhẹ nhàng lay động. . . . . .

Phủ Thủ tướng có quy định, nếu chủ nhân không có căn dặn, người giúp việc không được đi vào phòng khách chính và nội sảnh và phòng ngủ.

Một lát sau, rốt cuộc Tịnh Kỳ chậm rãi từ hành lang đi ra, nhìn về phía ghế sa lon hình tròn ở trong sảnh dưới lầu, để điện thoại di động cậu chủ, cô lập tức bước nhanh xuống lầu, đi tới trước phòng khách, cầm điện thoại di động lên, nhận máy, hết sức cung kính đáp nhẹ: “Xin chào.”

Đường Khả Hinh ngồi ở bên cạnh đường đi, bỗng nhiên ngẩng đầu, nghe được giọng nói của một cô gái, mặt của cô đỏ lên, suy nghĩ đã nhiều ngày không gặp có lẽ bên cạnh anh, đã có cô gái động lòng rồi. . . . . . Cô lập tức lau khô nước mắt, hít mũi một cái, để cho mình cố khôi phục bình thường, có chút căng thẳng nói: “Chào. . . . . . chào cô. . . . . . Xin hỏi. . . . . . Đây là điện thoại của Tô Thụy Kỳ phải không ?”

Người có thể xưng hô như vậy với cậu chủ Tô không nhiều lắm.

Tịnh Kỳ nghe xong, lập tức mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây là điện thoại của Cậu chủ Tô. Xin hỏi cô có chuyện tìm cậu ấy phải không, điện thoại di động của cậu ấy đặt ở phòng khách, tôi là người giúp việc, nếu như cô cần cậu ấy nghe, tôi lập tức nhắn lời cho cô.”

Lúc này Đường Khả Hinh mới có chút yên tâm, liền vội vàng gật đầu nói: “Tốt, cám ơn cô.”

“Không cần khách sáo xin hỏi cô tên gì?” Tịnh Kỳ mỉm cười hỏi.

“Tôi . . . . . Tôi tên là Đường Khả Hinh. . . . . .” Khả Hinh vẫn nhanh chóng trả lời.

“Xin chờ một chút, đừng cúp điện thoại.” Tịnh Kỳ cầm điện thoại di động, mỉm cười đi về phía phòng khách tầng hai, quẹo phải hành lang thật dài, cuối cùng đi vào ánh mặt trời, cô nhanh chóng đi xuyên qua hành lang, đi ra một cây cầu nhỏ ngoài trời, mới đi tới một cái ngôi biệt thự khác, trực tiếp đi về phía phòng khách lầu hai, đạp sàn nhà đá cẩm thạch màu vàng nhạt, đi qua phòng khách nhỏ cổ kính, trên đỉnh đèn lồng hình vuông lộ ra ánh sáng màu vàng, bên trong hiện lên nhân vật “Hồng Lâu Mộng”, cô đi qua phòng khách, quẹo phải mới đi đến một trước cánh cửa gỗ, gõ nhẹ một cái.

Tô Thụy Kỳ ngồi ở bên trong phòng đọc sách, đối diện ngoài cửa sổ là một con bạch hạc, khó được nhàn nhã xem một chút sách liên quan đến tim mạch, đây là thói quen của anh nhiều năm qua, mặc dù không cầm dao giải phẫu nữa, nhưng kiến thức chuyên nghiệp không giảm sút, vừa vặn xem ghép tim nhiều lần sẽ gây ra nhồi máu cơ tim, trái tim co thắt, máy móc không đầy đủ và nhiều chỗ bung ra, hơn nữa tỉ lệ phẫu thuật thành công hết sức thấp. . . . . .

Trong lúc anh đang xem, nghe tiếng gõ cửa, liền ngưng thần một chút, đáp: “Vào đi”.

Tịnh Kỳ mỉm cười đẩy cửa, cầm điện thoại di động, đi vào phòng đọc sách trang nhã, nhìn Tô Thụy Kỳ nho nhã ngồi ở trên ghế thái sư xem sách y học thật sự rất giống Thủ tướng, liền đi qua, dịu dàng nói: “Cậu chủ, điện thoại của cậu.”

“Ai ?” Tô Thụy Kỳ vẫn chăm chú xem sách này.

“Một vị tiểu thư tên Đường Khả Hinh. . . . . .” Tịnh Kỳ cười nói.

Tất cả động tác đều ngưng lại.

Tô Thụy Kỳ buông sách y học trong tay xuống, hai mắt nhanh chóng xoay tròn một chút cảm xúc vui sướng, nhìn về phía Tịnh Kỳ, cau mày cười hỏi: “Cô nói. . . . . . Ai tìm tôi?”

“Tiểu thư Đường Khả Hinh.” Tịnh Kỳ lập lại.

Tô Thụy Kỳ để quyển sách xuống, đột nhiên đứng lên, có chút căng thẳng đứng ở sách trước bàn, suy nghĩ một chút, rốt cuộc đè nén cảm xúc, trong ánh mắt ngạc nhiên của Tịnh Kỳ, anh lại ngồi nữa xuống, thở phào một cái, mới giơ tay nói: “Đưa di động cho tôi.”

“Vâng!” Tịnh Kỳ mỉm cười cầm điện thoại di động, đi lên trước, đặt nhẹ ở trong tay Tô Thụy Kỳ, mới im lặng đi ra ngoài.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Rốt cuộc Tô Thụy Kỳ đã bình tĩnh, ho khan một tiếng, cầm điện thoại lên, đáp nhẹ: “Alô?”

Đường Khả Hinh vẫn rúc ở trước quán cà phê, nghe giọng nói rất ấm áp, giống như đã qua vài thế kỷ, cảm giác uất ức, không thoải mái, cùng tất cả tất cả bi thương lúc nảy đều biến mất, nắm điện thoại, có chút đỏ mặt cúi đầu, đáp nhẹ: “Alô. . . . . . Tô Thụy Kỳ. . . . . .”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào xông vào trong lỗ tai Tô Thụy Kỳ, giống như một giai điệu ngọt ngào, làm cho người ta vui vẻ, anh cầm điện thoại di động, mặc dù có chút không thể tin được, trầm ngâm một lúc nhưng vẫn không nhịn được cười khẽ, nói: “Ừ. . . . . .”

Cả hai yên lặng một lúc, đều phải tiêu hóa một chút vì trước đây không lâu, hai người thổ lộ và từ chối.

Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động hơi căng thẳng nói nhỏ với Tô Thụy Kỳ: “Thật xin lỗi, em . . . . . em . . . . . Hôm nay gọi điện thoại cho anh là có chuyện muốn. . . . . . trao đổi với anh một chút. . . . . .”

Cô nói xong, mặt đỏ lên.

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, đoán chừng biết cô có chuyện, mặc dù không biết chuyện gì, nhưng anh vẫn mỉm cười, nói: “Tốt. . . . . .”

“Nhưng chuyện này. . . . . . Chúng ta có thể phải. . . . . . gặp.. . . . . gặp mặt mới nói được. . . . . .” Đường Khả Hinh lấy dũng khí, nói ra những lời này.

“Em. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nhăn nhẹ lông mày cười nói: “Em có chuyện nhờ anh?”

“À. . . . . . Dường như là thế. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự bất đắc dĩ nói.

“Ừ. Tốt.” Tô Thụy Kỳ gật đầu nói: “Em tới nhà anh nói đi, gần đây anh không muốn ra cửa.”

“À. . . . . . được. . . . . .” Đường Khả Hinh rất sảng khoái đáp lời.

Tô Thụy Kỳ nghe cô nói vậy, liền không nhịn được cười nói: “Em hãy nghe cho kỹ, em tới nhà của anh, không phải đến nhà trọ của anh. . . . . .”

Lúc này Đường Khả Hinh có chút ngẩn ngơ, mắt to chợt lóe nói: “Không phải cái nhà lúc trước anh đưa em tới sao?”

“Không phải!” Tô Thụy Kỳ sảng khoái trả lời.

“Đó là chỗ nào?” Cô ngu ngốc hỏi.

“Nhà anh!” Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, cười nói.

“Đó là chỗ nào?” Cô lại ngu ngu hỏi tiếp, cô đột nhiên phát hiện ra mình có một tật xấu, chỉ cần khóc xong, không biết có phải là não thiếu oxy hay không, cứ có cảm giác khó khăn.

“. . . . . . . . . . . .” Tô Thụy Kỳ vẫn im lặng, cầm điện thoại di động, không nhịn được cười nói: “Nhà của anh chính là Nhà họ Tô! Anh ở chung cùng ông nội, ba mẹ!”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh ngây ngô đáp một tiếng, sau đó trừng con ngươi, kêu to: “À? Đi đến nhà của anh ?”

“Đúng vậy!” Tô Thụy Kỳ lại nhịn không được bật cười.

“Chính là Phủ Thủ tướng ?” Đường Khả Hinh không thể tin nổi kêu to!

“Đúng vậy!” Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe!

“Không!” Đường Khả Hinh phát điên lắc đầu.

“Không đến, thì chuyện nhờ miễn đi! Cúp máy đây!” Giọng của Tô Thụy Kỳ cứng rắn, muốn cúp điện thoại!

“Đợi một chút…! !” Đường Khả Hinh lập tức kêu to !

Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, không lên tiếng, lặng lẽ cười.

“Vậy. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy em . . . . . em đi. . . . . . Nhưng. . . . . . Nhưng ba mẹ và chị của anh. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác đột nhiên trái tim của mình tan vỡ. . . . . .

Tô Thụy Kỳ bật cười nói: “Em yên tâm, bọn họ không có ở nhà. 5 giờ anh ở nhà chờ em, nếu như đến trễ, cũng đừng đến nữa !”

“À? Em. . . . . năm giờ em còn chưa tan việc!” Đường Khả Hinh căng thẳng nói.

“Đây là chuyện của em! Cúp máy đây!” Tô Thụy Kỳ nhanh chóng cúp điện thoại, đặt lên bàn, đột nhiên đứng lên, vui vẻ mỉm cười!

Lúc này Đường Khả Hinh không có tâm tư, cũng không có thời gian bi thương nữa, cô cầm điện thoại di động, nhớ tới hôm nay Trang Hạo Nhiên giao cho mình bài tập tìm hương liệu vẫn chưa xong, nếu như làm xong, anh có thể tha mình một lần cũng không chừng, cô lập tức kéo xe rượu, nhìn về phía trước hô to: “Tắc xi! !”

Tắc xi thắng gấp ở trước mặt cô, cô lập tức gấp gáp kéo cái rương, chui vào trong xe, phịch một tiếng đóng cửa lại, kêu to: “Khách sạn Á Châu! !”

Hôm nay hương liệu mùi vị có: trứng cá muối, nicotine, lá xông khói, hạt dẻ. . . . . . nguồn gốc các loại mùi thơm!

Đường Khả Hinh kéo cái rương rượu vọt vào Hoàn Cầu thật nhanh, sau đó đem rương giao cho tiếp tân, khóa vào quỹ bảo hiểm, mau chóng xông lên tầng lầu Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, nhanh chóng tìm nguồn góc mùi thơm!

Trang Hạo Nhiên đang ở bên trong Hoàn Cầu, mở một cuộc họp lớn khoảng ba giờ, hơn 4 giờ anh bước nhanh đi ra phòng họp, trong tay còn cầm một phần tài liệu, vừa muốn đi về phía phòng làm việc, lại thấy Đường Khả Hinh vèo một tiếng, giống như một trận gió xông tới, nhấc lên tay của mình kêu to: “Vào đây với tôi ! !”

“Này! !” Trang Hạo Nhiên kêu to một tiếng, vẫn bị Đường Khả Hinh kéo vào phòng Tổng Giám đốc, phịch một tiếng đóng cửa lại!

Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, không thể tin nổi nhìn về phía cánh cửa kia, có chút không chịu nổi nói: “Trời ạ! Không chịu nổi! Không được rồi ! Bọn họ nhất định đã xảy ra chuyện!”

“Phi! !” Tào Anh Kiệt chậc một tiếng cười nói: “Ở trong mắt Trang Hạo Nhiên, ngay cả con gái Đường Khả Hinh cũng không phải !”

“Nhưng dù sao cô ấy vẫn là giới tính cái!” Tô Lạc Hoành cũng không nhịn được nói.

“Con ruồi cũng có giới tính cái!” Tào Anh Kiệt hết sức có lòng tin hai người bọn họ không xảy ra việc gì.

Lâm Sở Nhai vẫn cảm thấy giữa ban ngày ban mặt, bọn họ quá tự nhiên, thật sự thật sự quá mức, hơn nữa hết sức nghi ngờ bọn họ! !

Bên trong phòng làm việc!

Đường Khả Hinh một tay đẩy ngã Trang Hạo Nhiên ở trên ghế sa lon, sau đó cả người mình đè ở trên người của anh, mặt kê sát mặt anh muốn hôn!

“Này! !” Trang Hạo Nhiên giống như sắp bị sỉ nhục, đôi tay ôm chặt ngực, trợn mắt nhìn Đường Khả Hinh kêu to: “Cô muốn làm gì! ? Tôi cho cô biết, tôi không thể thích cô ! !”

“Anh đừng ồn ào! !” Đường Khả Hinh đột nhiên giống như đàn ông đánh anh một cái, cười có chút xấu xa nhìn anh.

“Cô. . . . . . ánh mắt của cô thật sự rất đáng sợ! Tôi . . . . . Tôi không chịu nổi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên không dám nhìn, quay mặt đi! Giống như cô gái nhỏ xấu hổ!

Đường Khả Hinh lại vươn tay, nắm cái cằm rất khêu gợi của anh, cúi xuống nhìn anh, rất mập mờ cười, nói: “Hôm nay anh. . . . . . Ăn trứng cá muối, súp gà hạt dẻ, còn có anh tán gẫu với thành viên hội đồng quản trị, ông ta hút xì gà, trên người có mùi nicotine. . . . . .”

Lúc này Trang Hạo Nhiên mới lạnh lùng nhìn cô, biết cô đang nói nguồn góc mùi thơm, trong con ngươi hiện lên vui vẻ, nói: “Cô biết sao ?”

Đường Khả Hinh rất hả hê cười hì hì hai tiếng, đột nhiên cúi xuống, đưa lỗ mũi của mình ngàn năm khó gặp, so với lỗ mũi chó còn thính hơn ngàn lần, nhẹ nhàng quét qua bên môi Trang Hạo Nhiên, rồi đến cổ, sau đó đưa một tay, thật bá đạo cởi cúc áo tây trang của anh. . . . . .

“Này!” Trang Hạo Nhiên không chịu nổi nhìn cô, muốn đưa tay kéo tây trang. . . . . .

Chát! ! Tay bị đánh!

Đường Khả Hinh lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới cúi xuống, vén tây trang của anh, lại cúi xuống, dùng chóp mũi của mình, cách lớp áo sơ mi màu đen, nhẹ nhàng ngửi trong áo sơ mi, lộ ra một chút mùi lá xông khói, ánh mắt của cô cười híp lại thành trăng rằm, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, mắt lấp lánh, nói: “Thời tiết lạnh, mùa thu tới, lá cây rụng rất nhiều, mấy ngày nay ở phía sau vườn hoa khách sạn, nhặt rất nhiều lá thơm dùng để làm vịt xông khói, hôm nay nhất định anh đã vào phòng bếp, có đúng hay không?”

Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua một chút vui vẻ, nhìn cô.

“Mặc dù anh muốn xóa mùi vị đó, trở về tắm rửa sạch sẽ, nhưng bản tiểu thư tôi vẫn ngửi ra được. Có phục hay không?” Đường Khả Hinh rất nhanh chóng đưa mặt tới gần, hai mắt thật to lóe sáng, bắt chước Tiêu Đồng ngang ngược hỏi!

Trang Hạo Nhiên nằm trên ghế sa lon, ngước đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đường Khả Hinh áp xuống, còn có đôi mắt thật to, đột nhiên cười nói: “Còn có thể không phục sao?”

“Cho nên hôm nay tôi làm bài tập xong, tôi . . . . . Muốn nghỉ một tiếng. . . . . . Có được không?” Đường Khả Hinh nhìn thời gian không nhiều lắm, lại đưa mặt thật gần nhìn anh cười hỏi!

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hai mắt lóe lên dịu dàng, nhìn khuôn mặt cô áp xuống, nở nụ cười ngọt ngào, anh cài một cái cái cúc áo, mới cố ý nói: “Không được!”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh thu lại, chợt trừng mắt nhìn anh!

Trang Hạo Nhiên thấy ánh mắt cô, ngược lại dịu dàng nhìn cô, hỏi: “Có chuyện gì muốn xin nghỉ?”

“Có một chút chuyện!” Đường Khả Hinh nói!

Trang Hạo Nhiên xoay mặt đi, suy nghĩ một chút.

Đường Khả Hinh lại nắm tay của anh, giống như cầu xin anh, khổ khổ nói: “Làm ơn đi! Thời gian của tôi không nhiều lắm!”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, trở tay nắm nắm bàn tay nhỏ bé của cô, khều khều khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mới nói: “Nói nhảm! Thời gian gì không nhiều lắm? Sau này không cho nói bậy! Muốn đi thì đi đi! Nhưng cô phải mang rượu mẫu về nhà! !”

“Biết rồi!” Đường Khả Hinh nhảy dựng lên, xông ra ngoài. . . . . .

“Đừng đóng cửa mạnh. . . . . . . . . . . .”

“Ầm! ! !” Cửa lại vang lên một tiếng đinh tai, Trang Hạo Nhiên tức giận nắm gối đầu, phát điên ném tới bên cửa, kêu to: “Sớm muộn gì cánh cửa cũng bị cô phá hỏng thôi! !”

Đường Khả Hinh vọt vào đại sảnh khách sạn Á Châu, nhắc cổ tay nhìn thời gian đã 4 giờ 25 phút rồi, cô kêu lên một tiếng ôi, nhìn thấy một chiếc tắc xi từ bên kia lái tới, một người khách mới vừa đi xuống, cô lập tức xông qua, kêu to: “Tắc xi!”

Xe vừa muốn lái đi, lại ngừng lại.

Đường Khả Hinh xông vào trong buồng xe, kêu to với tài xế: “Tài xế làm phiền anh nhanh lên một chút, tôi muốn đến Phủ Thủ tướng ! Mau! Tôi không có thời gian! Tôi muốn năm giờ phải đến nơi !”

Tài xế cầm tay lái, quay đầu nhìn về phía vị tiểu thư này, hỏi: “Đi đâu?”

Chọn tập
Bình luận