Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 258: Chẳng lẽ cậu ta là phụ nữ

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Buổi trưa cũng đến nhanh, ăn xong đồ ăn Trung Quốc, sau đó Nhã Tuệ phải đến Câu lạc bộ phụ giúp một tay, cô có vẻ không yên, thỉnh thoảng nhắc cổ tay nhìn đồng hồ.

Kỳ Gia Minh căn dặn Phó quản lý mới tới, chắc chắn vào giờ nghỉ trưa, hệ thống sẽ ra món ăn mới, bởi vì tháng này báo nhiệm vụ hơi nặng nề, anh vừa nhấn mạnh một món ăn nào đó, vừa nhìn Nhã Tuệ đứng ở trước phòng ăn biển nhìn sản phẩm bày trên kệ thủy tinh, có chút không yên, lại thở một hơi, nhìn cổ tay, anh mỉm cười, liền để tài liệu xuống, đi về phía Nhã Tuệ cười nói: “Có phải cô đang vội hay không? Nếu như đang vội, cô có thể đi trước, không có chuyện gì.”

“Không có. . . . . . Không có đâu. . . . . .” Mặt Lưu Nhã Tuệ hơi hồng, thả cổ tay xuống.

“Được rồi, được rồi, có chuyện gì phải làm thì đi làm nhanh đi, đừng nhàm chán ở chỗ này!” Kỳ Gia Minh cười hết sức thoải mái, nói: “Cô đã vượt qua thời gian kiểm tra, cô chắc chắn là quản lý rồi, chúng ta đều giống nhau, hiện tại chúng tôi cũng không dám thất lễ với cô.”

“Ôi chao, quản lý!” Nhã Tuệ có chút mềm mỏng nhìn về phía Kỳ Gia Minh, bật cười.

“Mau đi đi!” Kỳ Gia Minh rất sảng khoái vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “Buổi chiều phải đi trợ giúp Câu lạc bộ, nhất định rất mệt mỏi. Hiện tại thả lỏng một chút cũng tốt.”

“Vâng.” Nhã Tuệ nghe vậy, chỉ đành phải mỉm cười đáp lại, sau đó sẽ hơi căng thẳng thở một hơi, liền xoay người đi khỏi, trong lòng cũng không biết đang căng thẳng cái gì, cảm thấy lần đầu tiên làm chuyện loại này, đầu ngón tay hơi run, cứ có cảm giác quá lúng túng, nhưng dù sao cũng là con gái, ôm một chút ảo tưởng đi vào tòa nhà nhân viên, thay lại váy màu trắng của mình, còn có áo khoác màu xanh dương nhạt, buộc đầu tóc nhẹ nhàng, đơn giản xinh đẹp, nhưng tràn đầy suy tư, thật căng thẳng đi ra tòa nhà nhân viên, đi về phía đại sảnh Khách sạn Á Châu, lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi dẫn tất cả lãnh đạo cấp cao cùng bọn Đông Anh đi ra ngoài, cô lập tức đứng ở một bên, rất cung kính cúi đầu, dịu dàng chào: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một cái, nhớ tới câu cao phú suất, trong lòng không biết vì sao lại buồn cười, lên tiếng trả lời, liền đi về phía trước.

Dường như Nhã Tuệ cảm thấy Tưởng Thiên Lỗi hơi cười nhạo mình, liền ngẩng đầu lên nhìn anh đã xoay người đi khỏi, bóng lưng vừa đen lại lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt của cô lập tức không tốt, hừ một tiếng, liền xoay người, đi qua đại sảnh náo nhiệt buổi trưa, thỉnh thoảng đụng phải khách mình quen thuộc, càng thêm khom lưng chào hỏi, mỉm cười tạm biệt khách, rốt cuộc nhìn thấy một phòng cà phê trang nhã ở đầu kia khách sạn, mặt của cô lập tức đỏ lên, mười con ngón tay hận không được xoắn vào nhau, trái tim đập thình thịch, lo lắng đến cả người rịn mồ hôi lạnh, thậm chí não bộ của cô càng lúc càng thiếu dưỡng khí, cô thở dài một hơi, cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa dựa theo lời như Khả Hinh nói, chỉ định bàn số 12 gần cửa sổ trong phòng cà phê trang nhã, có một người đàn ông ngồi trước bàn để một đóa hoa hồng rực rỡ, cô tò mò đi về phía trước, quả nhiên xa xa nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thường nhưng nhìn hết sức tao nhã, cầm tờ báo xem, thoảng ra một mùi nước hoa đàn ông dễ ngửi. . . . . .

Trái tim của Nhã Tuệ không khỏi nhảy lên, trên mặt nở nụ cười không như không cười, có cảm giác bóng dáng này không quá kém, liền có chút căng thẳng gọi nhỏ: “Chào anh. . . . . .”

Tờ báo soạt một tiếng, buông xuống, người đàn ông trước mặt ngẩng đầu lên.

Nhã Tuệ cũng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, nhất thời cái ót chiêng trống vang lên “bùm bùm”, tuyệt vọng sụp đổ nhìn vẻ mặt Kỳ Gia Minh khiếp sợ nhìn mình, cô cũng khiếp sợ nhìn về phía Kỳ Gia Minh, không thể tin nổi kêu lên: “Quản lý! Là anh? Làm sao anh biết ở chỗ này?”

Kỳ Gia Minh cũng có chút ngượng ngùng bật cười nói: “Tôi . . . . . Tôi bị Tào Anh Kiệt nói với tôi, có một cô gái xinh đẹp thanh nhã đáng, yêu động lòng, đức hạnh hiền lành, ngưỡng mộ tôi đã lâu, muốn cùng tôi kết thân sao? Không phải tôi đến rồi sao? Nhưng. . . . . .”

Anh có chút buồn cười nhìn về phía Nhã Tuệ! .

“A . . . . . . ” Nhã Tuệ cảm thấy mặt mũi bị ném ra ngoài hành tinh rồi, cô vội dậm chân, không chịu nổi nói: “Đường Khả Hinh! Rốt cuộc cô làm gì vậy?”

“Đến đây! Ngồi một chút!” Kỳ Gia Minh bật cười, kéo Nhã Tuệ ngồi xuống.

Mặt của Nhã Tuệ hồng giống như trái bí rợ, ngồi tại chỗ, quay đầu đi chỗ khác, không nhịn được vẻ mặt đưa đám, nghẹn ngào!

“Nhã Tuệ . . . . . .” Kỳ Gia Minh có chút cười xấu hổ, hết sức chân thành nói với cô: “Cô cũng biết, tôi cũng rất thích cô, nhưng loại thích này không phải là loại thích kia. . . . . .”

“Quản lý, anh hiểu lầm tôi..,” Nhã Tuệ mất mặt vội vàng muốn giải thích.

“Đừng đừng đừng! Trước hết cô đừng kích động, hãy nghe tôi nói!” Kỳ Gia Minh phì cười nói: “Tôi à, tôi cũng cảm giác mình thật không tệ, nhưng làm chung với cô nhiều năm, tôi tính khí nóng nảy, thói quen xấu, tính nết không tốt cô cũng biết đấy, ngay cả tôi nuôi một chút ước mơ cho các cô gái hi vọng cũng không có, cho nên thật sự không thể nói đến chuyện tình yêu, cô hiểu chưa? Tôi cũng không phải từ chối cô, nhưng. . . . . .”

“Có tới không?” Trước quầy tiếp tân Từ Trạch Minh, bạn thân của Kỳ Gia Minh, nghe nói anh hôm nay muốn xem mắt, mình cũng hết sức sốt ruột, vẻ mặt hưng phấn đi tới hỏi: “Cô bé kia như thế nào, là người ở đâu?”

Nhã Tuệ nghe lời này, lại muốn bật khóc, hận không được tìm một cái hang chui xuống, chết cho xong.

Kỳ Gia Minh nháy mắt nhìn Từ Trạch Minh, lại nhìn về phía Nhã Tuệ.

Vẻ mặt Từ Trạch Minh không thể tin nổi nhìn về phía Nhã Tuệ, bật cười nói: “Không thể nào? Nhã Tuệ! Hôm nay người quản lý muốn xem mắt là cô à? Trời ạ, cô thích Gia Minh từ lúc nào vậy?”

“Ôi chao! Không phải! Ôi chao, mất mặt chết!” Lưu Nhã Tuệ tức giận đứng lên, không nói hai lời liền chạy lấy người, mới vừa đi chưa được mấy bước, Trần Mạn Hồng hưng phấn chạy tới, hỏi: “Cao phú suất có tới không? Ai vậy!”

“. . . . . . . . .” Nhã Tuệ thật sự ném mặt mũi xuống Thái Bình Dương rồi, lại che mặt bật khóc!

“Khóc cái gì? Không được thì thôi!” Trần Mạn Hồng không nói hai lời, liền liếc về phòng cà phê trang nhã, nhìn thấy hai tên khốn kiếp Kỳ Gia Minh và Từ Trạch Minh đang ở chỗ đó cất tiếng cười to, cô lập tức hiểu ra, nhìn về phía Nhã Tuệ cười tiếng nói: “Không thể nào? Cô nói cao phú suất, không phải là Quản lý Kỳ của cô chứ! Ôi chao, mẹ ơi! Cô muốn cùng thứ người như thế nói yêu đương, còn cần Đường Khả Hinh à? Tôi ra lệnh một tiếng, tặng một giỏ lớn cho cô.”

Lưu Nhã Tuệ không nói nên lời, vừa lấy điện thoại di động ra, vừa tức giận gọi: “Đường Khả Hinh, nghe điện thoại!”

“Ngáp…!” Đường Khả Hinh ngồi ở chỗ thư ký, toàn thân như lạnh run, hít mũi một cái, cầm điện thoại lên, nghe.

“Đường Khả Hinh!” Nhã Tuệ nhanh chóng đi khỏi đại sảnh, tức giận đi ra phía sau vườn hoa, vừa đi vừa tức giận nói: “Xem cô làm chuyện rất tốt! Cô có thể giới thiệu Quản lý Kỳ cho tôi? Tôi còn đang ngạc nhiên con bé chết tiệt cô, làm sao biết nhiều cao phú suất như vậy thì ra cô gom người của khách sạn chúng ta! Cô muốn giới thiệu người nào cũng được, cô lại giới thiệu Quản lý Kỳ! Ngay cả cánh cửa ra vào bộ phận cũng không có bước ra, mắc cỡ chết người!”

Đường Khả Hinh lập tức cầm microphone thật xa, ôi một tiếng, phì cười nói: “Tôi . . . . . ngày hôm qua tôi xem tư liệu trong khách sạn chúng ta, tôi . . . . . Theo quan điểm của tôi, tôi cảm thấy anh ấy thật không tệ, nếu cô không hài lòng, tôi giới thiệu những quản lý khác cho cô? Dù sao tối nay tôi đã giữ một phòng ăn trang nhã cho cô, đến lúc đó. . . . . .”

Nhã Tuệ tức giận đến muốn nổ phổi, nói: “Những người đó cô không cần giới thiệu, tôi cũng biết vậy! Sau này cô cút xa một chút cho tôi, còn làm những chuyện này nữa, xem tôi có thu thập cô không! Bạn bè cũng không cần làm nữa!”

Bộp! Điện thoại tắt ngủm!

Vẻ mặt của Lưu Nhã Tuệ lúc đỏ lúc xanh đi tới sau vườn hoa, ngồi xuống ghế dựa trước cây tương tư màu đỏ, khổ sở không thở nổi, nghĩ tới mới vừa còn ôm mộng thiếu nữ, lại bị phá vỡ, cô vừa ngại mất thể diện, vừa thở dốc một hơi.

Đám người Lâm Sở Nhai mới vừa muốn đi qua phía sau vườn hoa, đi về phía phòng ăn biển ăn cơm, lại thấy Nhã Tuệ một mình thật cô đơn ngồi ở ghế dựa, bên cạnh cây tương tư tỏa bóng mát ở trên người của cô, có chút khổ sở làm cho người ta động lòng.

Lâm Sở Nhai dừng bước lại, nhìn về phía cô, nói: “Mọi người đi trước đi, tôi có chút chuyện.”

“Chuyện gì vậy?” Tô Lạc Hoành cười hỏi.

“Đi đi!” Lâm Sở Nhai không để ý bọn họ.

“Ồ!” Mấy người đàn ông vừa nói vừa cười đi khỏi, Lâm Sở Nhai một mình bước đi trên con đường nhỏ đầy hoa cỏ xanh biếc, đi tới trước mặt của Nhã Tuệ, nhìn cô hôm nay mặc giản dị, lộ ra một chút trong sáng và dịu dàng, không giống mặc vào đồng phục nguội lạnh, đột nhiên mỉm cười.

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Sở Nhai mặc tây trang sọc màu xám tro, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt dịu dàng mỉm cười nhìn về phía mình, cô có chút căng thẳng đứng lên, rất cung kính gọi: “Phó tổng. . . . . .”

Lâm Sở Nhai nhìn về phía bộ dáng Nhã Tuệ, liền hỏi: “Sao vậy?”

“À. . . . . . Không có việc gì, đột nhiên có chút nhàm chán, ở lại một chút. . . . . .” mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, yếu ớt nói.

“Nghe nói Khả Hinh giới thiệu bạn trai cho cô, không hài lòng sao?” Lâm Sở Nhai đoán được.

“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ không lên tiếng.

“Ngồi đi.” Lâm Sở Nhai mỉm cười ngồi xuống, nhẹ nắm tay Nhã Tuệ cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn nửa khuôn mặt cô, xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt khẽ chớp, cái mũi nhỏ cao nhọn, lộ ra cá tính hiền hoà, môi khẽ mím lóe lên màu hồng sáng bóng, là cô gái Phương Đông rất điển hình.

Nhã Tuệ cảm thấy có người nhìn mình, liền quay đầu sang, thấy ánh mắt dàng của Lâm Sở Nhai dịu, mặt của cô đỏ lên, quay đầu đi, không dám lên tiếng.

“Cô xấu hổ như vậy, cho dù kết thân cô có thể nói cái gì? Có phải cô chưa từng nói tiếng yêu hay không?” Lâm Sở Nhai hỏi.

Nhã Tuệ cười khổ nói: “Nào có thời gian yêu, hoàn cảnh trong nhà vẫn luôn không tốt, thật ra tôi không quá thông minh, không có thiên phú như Khả Hinh, cho nên tôi rất cố gắng mới thi đậu đại học khách sạn. Ở trong trường học, tôi nhìn người khác nói yêu thương, tôi liền cầm sách giáo khoa học anh văn, tôi thật muốn vào Khách sạn Á Châu, đó là khách sạn ai cũng khát vọng muốn vào, sau khi tôi đi vào, tôi cho rằng cuộc sống có thể dễ thở hơn nhưng mới phát hiện, cuộc cạnh tranh chính thức mới bắt đầu, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi quý, 6 tháng, một năm, đều có kiểm tra không dứt, cũng gánh vác nhiệm vụ không hết, mệt mỏi không thở nổi, có lúc tan việc, ngay cả tắm cũng không tắm nổi, toàn thân phát run nằm lỳ ở trên giường ngủ, Mạn Hồng như thế, tôi cũng như thế, rất nhiều đồng nghiệp đều như thế. . . . . .”

Lâm Sở Nhai thật yên tĩnh lắng nghe, sau đó quay đầu, mỉm cười hỏi: “Năm nay Nhã Tuệ bao nhiêu tuổi?”

“Tôi . . . . . qua ba tháng nữa, tôi đã 26 rồi. . . . . .” Nhã Tuệ có chút đỏ mặt nói.

“Tại sao cô không giống Khả Hinh?” Lâm Sở Nhai cười nói: “Cô ấy luôn luôn chính mình cao 1m62, thật ra chỉ có 1m58 hay 59, bởi vì chuyện này, lão đại của chúng tôi vẫn thận trọng và nghi ngờ.”

Nhã Tuệ nghe vậy, cũng không nhịn được nói: “Cô có chút bướng bỉnh.”

“Thật ra số tuổi này là đẹp nhất, hiểu chuyện, chín chắn, xinh đẹp, bản thân hơi trong sáng, là một cô gái tốt đáng để cho người khác mong đợi, chỉ là duyên phận chưa tới thôi. . . . . .” Lâm Sở Nhai cười nói.

“Anh không cần an ủi tôi đâu.” Nhã Tuệ không nhịn được bật cười.

“Tôi không có an ủi cô. Đây là lời thật. Cô rất tốt. . . . . .” Lâm Sở Nhai nhìn về phía cô, rất nghiêm túc nói: “Cô quả thật không tệ.”

Nhã Tuệ có chút sững sờ ngẩng đầu, nhìn về phía anh.

“Đi, tôi mời cô ăn cơm, lúc nảy khẳng định mất mát, tâm trạng không tốt, chưa ăn cơm. . . . . .” Lâm Sở Nhai không nói nữa, liền dắt tay Nhã Tuệ. . . . . .

“Không, không cần. . . . . .” Mặt của Nhã Tuệ ửng đỏ, muốn rút tay về.

“Đi thôi.” Lâm Sở Nhai nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhã Tuệ, đi dọc theo con đường đá nhỏ ở trước mặt, bước nhanh.

Nhã Tuệ vừa đi, vừa cúi đầu, nhìn người đàn ông này nắm tay của mình, cầm rất chặt, mặt của cô không tự chủ ửng đỏ.

Gió biển thổi lất phất, cây dừa lay động!

Một phòng ăn trước cửa sổ sát đất, có hai bóng dáng ngồi ở nơi đó bật cười vui vẻ.

Lâm Sở Nhai là một người tuyệt đối hài hước, chọc cho Nhã Tuệ thẹn thùng bật cười, anh vừa cắt thịt bò bít tết, kể những chuyện thú vị lúc mình học ở Anh quốc, cắt gọn một khối thịt sườn, nhẹ nhàng đưa đến trong đĩa của Nhã Tuệ, mới nói: “Ăn đi, khối thịt này mềm nhất.”

Nhã Tuệ ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, trong lòng đột nhiên ngọt ngào.

Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang!

Đường Khả Hinh phịch một tiếng, lại mở cửa phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên, kêu: “Tổng Giám đốc . . . . . . “

Trang Hạo Nhiên đang chăm chú xem tài liệu, đột nhiên lại bị tiếng kêu làm giật mình, anh tức giận cầm bút máy chỉ về phía Đường Khả Hinh, nói: “Cô tìm đường chết hả! ! Mỗi lần đi vào đều không gõ cửa, có phải cô muốn cút ra khỏi Hoàn Cầu hay không! ?”

Đường Khả Hinh muốn bật khóc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, đôi tay chống ở trước bàn làm việc của anh, căng thẳng nói: “Nghe nói Nhã Tuệ đang cùng Lâm phó tổng ăn cơm!”

“Ăn cơm thì ăn cơm, giống như con kiến chết trong nhà của cô, ghét!” Trái tim Trang Hạo Nhiên vẫn đập thình thịch, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, trong lúc nhất thời quên mất số liệu mới vừa nhìn ở nơi nào.

“Nhưng Lâm Sở Nhai là đàn ông sao?” Đường Khả Hinh kêu to lên!

Trang Hạo Nhiên khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Chẳng lẽ cậu ta là phụ nữ?”

Chọn tập
Bình luận