Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1044: Hôm nay cáo biệt, ngày mai lại yêu thương sâu sắc

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Editor: Chi Misaki

Gió thật lớn!!

Bóng trúc lay động, tạo lên âm thanh ”xào xạc” thần bí, nhất là những chiếc lá rơi xuống chạm vào bóng hình in trên mặt đất khiến con người ta có có chút khẩn trương!!

Con cú mèo dừng lại trên cành trúc, đón gió lay động, lại vẫn như cũ uy vũ văn phong bất động nhìn chằm chằm vào con anh vũ kia, đôi mắt tròn vo, phối hợp với khuôn mặt quỷ dị, thập phần có tính công kích tính, anh vũ đảo một vòng nhìn chằm chằm con cú mèo kia, mắt chớp chớp, còn đang nghĩ xem con súc sinh này làm thế nào mà chui được vào đây!?

Cứ như vậy!!

Ngươi xem ta! Ta nhìn ngươi!!

Con cú mèo tựa hồ cũng cảm giác được mình là khách không mời mà đến, cho nên không khí có chút quỷ dị mang theo thần sắc công kích kia càng ngày càng nặng, lông chim theo gió dựng đứng lên, lúc nhìn chằm chằm con anh vũ kia, mắt trừng lớn, trong nháy mắt định lao như tên bắn về phía con anh vũ kia, mỏ còn định mổ thẳng vào đầu nó, trong khoảnh khắc anh vũ cũng linh hoạt hẳn lên, bay vút lên không trung tiêu sái xoay người, xèo xèo quát to một tiếng: “Giết chết ngươi!”

Không nói hai lời, nó liền nhanh chóng nhanh nhẹn xoay người lại, cưỡi ở trên người con cú mèo kia, mười móng vuốt như thần chết ôm chặt con cú mèo, không nhìn xem nó ở trên cành trúc bị loạn cào cào, tức khắc hung hăng dung cái mỏ sắc nhọn, dùng sức đánh tên Tô Thụy Kỳ chết tiệt kia để đánh nó, âm thanh mổ nhau liên tục truyền đến, thậm chí còn khiến cho lông chim bay tứ tung!!

Một trận âm thanh thê lương như thanh âm gọi hồn của con cú mèo vang lên, làm cho khắp rừng trúc truyền đến từng đợt không khí quỷ dị!

Đường Khả Hinh ngồi ở trên bàn sách trước bệ cửa sổ, không hiểu sao nghe được thanh âm này, liền có điểm vô ý thức ngẩng đầu, muốn ra bên ngoài nhìn một chút…

Gió lớn, bóng trúc vẫn tiếp tục lay động, từng đợt âm thanh”xào xạc”, mang đến một bầu không khí không bình thường, nhưng lại không có phát hiện ra cái gì khả nghi, thế nhưng cô nghe được âm thanh này, trong lòng vẫn là có chút buồn phiền, liền vô ý thức đứng lên, với tay ra ngoài cửa sổ muốn lật xem làn hoa và tán cây cảnh…

Con cú mèo bị anh vũ nhà ta kiềm chế ở sâu trong rừng trúc, mắt thấy Đường Khả Hinh sắp sửa đóng cửa sổ lại, nó tức khắc nhanh như mũi tên bay lên trời không, vù vù trong tiếng gió mãnh liệt, quỷ dị quay vòng 360 độ, thế nhưng đầu vừa mới chuyển qua đây, anh vũ lập tức vung móng vuốt lên, trọc thẳng vào đôi mắt lợi hại…!!

Lại một trận thanh âm thê lương truyền đến!!

Con cú mèo triệt để phẫn nộ rồi, nó bắt đầu phát tiết điên cuồng xoay người, ở trên trời bay loạn xạ một hồi, vung cánh phải lên bỏ qua con anh vũ kia, anh vũ không hổ là do Tô Thụy Kỳ nuôi, nó phát huy công phu dính người, cưỡi ở trên mình con cú mèo, tựa như Harry Porter cưỡi cái chổi, móng vuốt chăm chú áp chặt lên thân cú mèo, hết sức ghìm xuống, lông chim dựng đứng lên, từng cái đen trắng lẫn lộn lả tả rơi xuống, một bên cắn một bên còn không dừng kêu lên: “Ngươi từ đâu đến?”

Kia con cú mèo nhanh chóng xoay tròn thân thể, nóng vội muốn thoát ra khỏi con anh vũ dính người này, cứ như vậy hai con chim ở trên không trung không ngừng bay loạn, lông chim vẫn ngừng rơi xuống khắp nơi, dẫn tới hai người hầu vừa muốn đi vào biệt thự, liền kìm lòng không đậu kỳ quái ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy được bóng đen liên tục chớp động, bầu trời vẫn xanh thẳm trong sáng, sắc mặt liền có chút kỳ quái đi vào bên trong.

“Sưu ——————” Hai thân ảnh lập tức vù vù bay đến!! Con cú mèo lại một trận xoay vòng, tính toán lật chuyển anh vũ, bất đắc dĩ nhìn con anh vũ kia không có chút nào váng đầu, thậm chí càng hung hăng hơn, lông chim dựng thẳng, móng vuốt vẫn đặt trên thân nó, uy phong lẫm liệt ngẩng đầu, một trận tức giận xông thẳng lên não, đôi con ngươi trừng trừng, tức khắc nhìn thấy con cú mèo lại có ý định xông lại trước cửa sổ phòng Tô Thụy Kỳ, nó liền trở tay không kịp, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, hai con chim liền cùng nhau vọt vào cửa sổ, lật úp cái bát cá vàng Tô Thụy Kỳ vừa mới mua về!!

“Phanh ——————”Cái bát rơi trên mặt đất, toàn bộ đều bị vỡ vụn, thủy tinh văng đầy trên mặt đất!!

Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt từ trên giường nhảy dựng lên, vừa ngủ không được bao lâu, lại nghe thấy một trận âm thanh vỡ vụn khủng bố này, anh khó nén được một trận khiếp sợ trong lòng, vội vàng nuốt nước bọt nơi cổ họng, hai mắt nhanh chóng mở to, chân trần đi xuống sàn trải qua một tấm bình phong, lập tức kinh ngạc phát hiện ra cái bát cá vàng vỡ vụn trên mặt đất, nước văng tung tóe, mẹ anh đang sai người đem tấm thảm mười hai phường thêu tự mình thiết kế ra ngoài, nhìn mấy con cá bạch kim đang nhảy nhảy không ngừng trên mặt đất, con anh vũ chết tiệt kia, thân thể ướt nhẹp, biết mình làm sai, liền ngồi xổm xuống bên cạnh con cá nào đấy, cúi đầu, không dám nói chuyện!!

“……” Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt ngẩng đầu, cắn chặt răng, nhìn mấy vật nhỏ này, loạn thành một đoàn, lửa giận hừng hực bốc cháy, kêu to: “Này!!”

Anh không dám gọi tên của nó!!

Một tràng tiếng gõ cửa nhanh chóng vang lên, mấy người hầu lo lắng đứng ở ngoài cửa hỏi: “Tôn thiếu gia, ngài có việc gì không ạ?”

Tô Thụy Kỳ không có thời gian để ý tới người hầu, chỉ là mặt lạnh bước nhanh đi đến, một phen suy nghĩ nhất định phải bắt được con vẹt kia, đem nó vặt hết lông, làm thịt kho tàu ăn sạch!!

Anh vũ lập tức chạy chốn Tô Thụy Kỳ, từ thảm bên này, chui qua tấm bình phong bên kia, Tô Thụy Kỳ tức giận cũng theo nó đi tới tấm bình phong bên kia, lại bởi vì quá tức giận, không có lưu ý tới dưới đất, chân không cẩn thận đạp phải mảnh thủy tinh nho nhỏ nào đấy, anh kêu lên một tiếng, chân đau vừa đi về phía trước, vừa tàn bạo gọi: “Ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi, cái tên súc sinh đáng chết này!! Ta mà bắt được ngươi…”

“Đem lông của ngươi vặt hết, dùng ngươi để nấu thịt kho tàu!” Anh vũ chầm chậm chi chi nha nha kêu lên, bay về phía đống sách khoa học của Tô Thụy Kỳ, đến bên cạnh giường anh, dùng mỏ không ngừng mổ mổ lên mấy quyển sách!!

“Ngươi còn muốn biết thịt kho tàu là như thế nào sao?” Tô Thụy Kỳ dựa vào trước tấm bình phong, đầu tiên là nhấc chân lên, nhìn đến miếng thủy tinh đâng cắm vào chân, trong nháy mắt ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy con anh vũ kia, con súc sinh đáng chết, đã kẹp được tấm ảnh chụp Đường Khả Hinh, phi trên không trung, trái tim của anh thoáng cái lạnh đi, tức giận cũng trong nháy mắt ngưng lại, chân lập tức đạp trên đất bằng, đầu tiên là uy hiếp chỉ vào nó, có chút khẩn trương nói: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi thả xuống cho ta!!”

Kia, anh vũ phong độ đáng yêu của chúng ta, giơ tấm hình lên ở trên không trung không ngừng quạt quạt, chỗ kia tất cả đều là ảnh chụp của Đường Khả Hinh từ ba năm trước đổ lại đấy, còn có một tấm là Tô Thụy Kỳ cùng Đường Khả Hinh chụp ở phòng ăn Ngự Tôn, hai mái đầu chụm lại, không biết là có bao nhiêu thân mật cùng ân ái!!

“Được rồi!!” Tô Thụy Kỳ thôi dọa, anh đã quá hiểu tính nết của con súc sinh này rồi, chỉ thật khẩn trương nói: “Ngươi mau xuống, ta sẽ không xử lý ngươi!! Mau!! Đem ảnh để xuống cho ta! Nếu không, ngươi bay ra ngoài, thì vĩnh viễn cũng đừng trở lại đây nữa nhé!!”

Anh vũ vừa nghe thấy lời này, trong nháy mắt liền thừa dịp Tô Thụy Kỳ khẩn trương, vừa lúc Tịnh Kỳ đẩy cửa đi vào, liền tức khắc như tên bắn bay ra ngoài ————

“Này..” Tô Thụy Kỳ khẩn trương đến độ cũng không quản chân có đau hay không, ngay lập tức theo sát súc sinh kia đi ra ngoài!!!

Anh vũ cũng mặc kệ Tô Thụy Kỳ kêu to, liền dương cánh bay qua hành lang thật dài hướng gian phòng Đường Khả Hinh bay đến ——

Thật khéo, thật là thật khéo a!

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đường Khả Hinh trong khoảnh khắc nghe thấy âm thanh thủy tinh vỡ vụn đáng sợ như vậy, liền theo thói quen mặc bộ quần áo thể thao mà trắng, tóc đuôi ngựa búi đơn giản, mang kính mắt màu đen đi ra, ai biết cô vừa mới bước ra ngoài hành lang, liền thấy vật nhỏ đáng yêu kia bay trên không trung, dương cánh bay tới chính mình, vừa phi, vừa ném những tấm ảnh trắng như tuyết xuống————

“Súc sinh ————” Tô Thụy Kỳ nhìn những tấm ảnh chụp từng đợt rớt xuống, anh thật mất thể diện đến khóc thét!

Đường Khả Hinh cũng kinh kinh ngạc mở to mắt, nhìn về phía những tấm ảnh chụp đang theo gió bay tới, có ảnh chụp chính mình trước khi hủy dung, có ảnh chụp đứng trước hồ sen đầu đội mũ sam, còn có khuôn mặt sau khi được khôi phục,một thân váy dài màu đen, quấn khăn quàng cổ cùng màu, có ảnh chụp ngồi trên đỉnh núi trước biệt thự, khi đó, mùa đông gió lạnh buốt, tóc mái rũ xuống, lướt qua đôi mắt u buồn tang thương…

Chuyện cũ rõ ràng như quay đầu nhìn lại, ảnh chụp như từng thước phim quay chậm, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Đường Khả Hinh đứng ở giữa hành lang, vẫn như cũ ôn nhu nhìn từng bức ảnh, trong long ngũ vị tạp trần, cô kìm lòng không được nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, hai tròng mắt xẹt qua một tia cảm động cùng áy náy…

Tô Thụy Kỳ đứng ở bên này hành lang, trầm mặc nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới lúc mới cùng cô quen biết, lại tới tương lai sẽ xảy ra nhiều chuyện, có lẽ trong lòng có chút ít cảm xúc, vì sao lại để Trang Hạo Nhiên phát hiện ra vẻ đẹp của cô trước… Tim của anh chợt thấy đau nhói, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ cùng không có ý tứ nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía bộ dáng của anh như vậy, trầm mặc một hồi, rốt cuộc chậm rãi nở nụ cười.

Tô Thụy Kỳ nhìn kỹ nụ cười kia của cô, chính bản thân anh cũng có chút ngượng ngùng cười cười.

***

Bên hồ sen, khói xanh quanh quẩn, lượn lờ bao phủ, một không gian tràn đầy tĩnh mịch ưu nhã.

Đường Khả Hinh như lúc trước đứng ở ven hồ sen, dừng ở bên chiếc lá sen đã khô héo, đột nhiên nhớ tới Lâm Đại Ngọc tâm đắc nhất câu kia: “Sen tàn nghe rộn tiếng mưa thu, có lẽ nhân sinh một chữ tàn, vẻ đẹp tuy không còn tròn vẹn, từ sau khi nàng bị hủy dung, phát hiện bước đi cuộc đời mình, càng lúc càng chậm, càng chậm hơn… Chậm có thể dừng lại chút, lưu ý bên người một đóa hoa, một chút phong cảnh bóng chiều tà…

Khi đó, nhìn cái gì cũng ưu thương, khi đó, nhìn cái gì cũng không còn hi vọng, khi đó, nhìn cái gì cũng không có màu sắc.

Cô gái ôn nhu đứng ở trước hồ sen, lại có thể cảm giác được sự tàn phai của vẻ đẹp tự nhiên, có lẽ cô hẳn là nên cảm kích những tháng ngày ấy, mặc dù quá đau thương cùng mất đi niềm hi vọng, nhưng cuối cùng cũng làm cho cô cảm thụ sâu sắc được một điều rằng, có vài người lộ trình chỉ cần đi chậm lại một chút, chỉ cần ta nguyện ý buông xuống, thời gian sẽ giúp ta chữa lành mọi vết thương, thậm chí là mộng tưởng của chính mình,… Trọng yếu nhất là, ta có muốn tin tưởng bản thân mình hay không, có tin tưởng vào thế giới này hay không!

Mặt cô lộ chút tươi cười, quay đầu lại, ôn nhu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ cũng đứng ở trước hồ sen, hai tay đút túi quần, dừng ở trên những tán lá sắp tàn, thở dài một cái.

Đường Khả Hinh nhìn bên gò má anh, phát hiện anh từ trước đến nay, vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn lãnh đạm, ôn nhu, hiểu ý người như vậy, anh cho cô cảm nhận được tình yêu thương cùng bao dung lớn nhất, giống như những ngày đông lạnh lẽo xuất hiện những tia nắng ban mai ấm áp, không lâu sau khi quen biết anh, cô luôn cảm nhận được thiên đường gần ngay trước mắt, kỳ thực cô vẫn luôn cảm kích anh, giống như người thân trong gia đình mang đến sựu ấm áp cho cô…

Đường Khả Hinh chậm rãi vươn tay, nhẹ nắm lấy cánh tay Tô Thụy Kỳ…

Tô Thụy Kỳ hai mắt hơi chớp động, chậm chạp quay đầu, trong đôi mắt cất chứa bao nóng bỏng cùng ưu thương nhìn về phía Đường Khả Hinh, không chút nào che giấu…

Đường Khả Hinh cũng nhìn anh thật lâu, trong mắt là sự quan tâm cùng áy náy, gọi: “Tô Thụy Kỳ…”

Cô muốn nói chút gì đó, và anh cũng biết cô muốn nói cái gì…

Tô Thụy Kỳ đứng bên cạnh cô, nhìn cô không khác xưa là mấy, bộ quần áo thể thao màu trắng quen thuộc, tóc dài buộc đuôi ngựa, cặp mắt to linh động, bên trong chứa đựng sự ôn nhu cùng hàm xúc, cánh mũi cao, đáng yêu có chút đỏ ửng, cánh môi phớt hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm trắng nõn, đôi gò má hồng hồng…

Tim anh đập thình thịch, rộn ràng vì cô, đôi mắt ẩn nhẫn lóe ra mấy phần tình ý, nhưng lại chỉ là đón gió lạnh, hơi cười cười, do dự mấy phần, mới hơi xoay người, đứng ở trước mặt cô, cúi đầu nhìn bộ dáng ôn nhu của cô, anh hơi dừng lại chút mới vươn tay thong thả đặt lên bờ vai cô, đem cái mũ kéo lên đội vào cái đầu nho nhỏ, ngưng mắt nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, càng tới gần càng thấy ấm áp, anh mới có chút tự an ủi mình cười cười…

Đôi mắt Đường Khả Hinh cũng đã nhòa đi vì lệ, đau lòng nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nghẹn ngào nói: “Anh đừng làm như vậy, em sẽ cảm thấy hối hận khi xuất hiện trong cuộc đời của anh, bởi vì em biết, tình cảm là món nợ đáng sợ nhất trên đời này…”

Trong đôi mắt mờ sương của Tô Thụy Kỳ có khắc sâu hình bóng của cô, trên khuôn mặt tràn đầy thâm tình, nhìn thật sâu về phía Đường Khả Hinh, anh lại thong thả vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, để cho lòng bàn tay lạnh như băng của anh, cảm nhận được độ ấm trên khuôn mặt cô, trong lòng không khỏi kích động dâng trào, bàn tay anh phác họa khuôn mặt cô, một bộ dáng mềm mại như hoa, anh không hiểu sao lại nhớ tới ba năm trước đây, vào cái buổi tối đầy ưu thương đó, anh ngồi bên trong xe, lần đầu tiên rơi lệ, người con gái ôn nhu ấy, cái gì cũng không nói, chỉ là khóc cùng anh, dịu dàng làm cho anh tan nát cõi lòng…

Anh thật vất vả mới nhịn được, không muốn lại để mình hãm sâu hơn nữa vào bể khổ này, thanh âm khàn khàn cùng khát cầu nói: “Em không cần phải tận lực đáp trả tình yêu của anh… Bởi vì…. Anh cho tới bây giờ cũng không muốn tận lực nhớ đến nó…”

Đường Khả Hinh trong lòng tê rần, nhìn về phía anh.

Tô Thụy Kỳ hồi tưởng lại bên hồ sen sau bữa tiệc sinh nhật kia, hai tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm xúc dâng trào kích động nói: “Anh đã từng nói, tình yêu là bầu trời xanh, là đám mây trắng, là cơn mưa nhỏ dịu dàng, là xuân hạ thu đông… Nó không đâu là không có, nó căn bản không cần quên, cũng không cần tận lực đi tìm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nó tìm đến, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nó đi qua… Nếu như hôm nay là cáo biệt, ngày mai có lẽ sẽ là yêu thương sâu sắc…”

Nước mắt Đường Khả Hinh từng giọt, từng giọt lăn dài trên đôi gò má, đau lòng nhìn về phía anh.

Tô Thụy Kỳ cố gượng cười, nghẹn ngào nói; “Hãy để cho gió mang tình yêu ấy đi…Đi tới nơi đâu cũng được… Không chừng một ngày ào đó, hoặc ở kiếp sau chăng, nó cũng sẽ hóa thành một cơn gió, đến bên cửa sổ, làm bạn với em… Khả Hinh….. Anh yêu em.”

Đường Khả Hinh kìm lòng không được đau lòng khóc nấc lên, khóc đến thương tâm, không biết phải làm sao mới mang lại hạnh phúc cho người đàn ông thâm tình này…

Tô Thụy Kỳ cũng không khỏi vì mối duyên phận này mà đau lòng muốn chết, tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn phân nộn của cô lên, nhìn vào đôi mắt ưu thương ngập nước của cô, anh dường như trở lại quá khứ ba năm về trước, khi ấy ở trong xe cùng bây giờ giống nhau, chợt động tâm, kìm lòng không được khẽ chạm nhẹ vào má cô, cúi đầu nhìn cô nghẹn ngào nói: “Anh yêu em, Khả Hinh… Hôm nay anh hướng em nói lời từ biệt… Mặc kệ ngày mai có phải là yêu thương sâu sắc hay không..Anh cũng sẽ đáp ứng em, ngày hôm nay… Tạm biệt em… Người con gái anh yêu”

Anh nói xong, trong lòng tê rần, đầu ngón tay khẽ lướt qua đôi môi anh đào của cô, cách một ngón tay cúi đầu điểm nhẹ một cái, dường như anh đã cảm nhận được hết sự ngọt ngào nơi sẽ không bao giờ thuộc về anh nữa, anh chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt lăn xuống một giọt lệ…

Đường Khả Hinh cũng đau lòng đến động cũng không động được, đôi môi mím, cô nhắm mắt lại, mặc cho dòng nước mắt chảy xuống…

Một làn gió thu ngọt ngào thổi tới, mang theo cái dịu dàng của những năm tháng tuổi trẻ bồng bột, nhân sinh thật khó có được mối tình đầu tốt đẹp giống như vậy, đời người ai rồi cũng đi qua quãng thời gian tươi đẹp đó, khi ấy dù cho khắp nơi tràn ngập ưu thương đi chăng nữa, thì ta vẫn cảm nhận được sự thuần khiết cùng thiện lương, không bao giờ biến mất…

Hai người cách nhau chỉ một ngón tay, hôn lên đôi môi đối phương, đó là sự an ủi, đó là lời cáo biệt, nụ hôn ấy mang theo thương tiếc cùng chúc phúc, hãy để thứ tình cảm ấy, mang theo đau đớn cùng lưu luyến, để lại nơi đây, tình yêu ấy rơi xuống ngàn năm hóa thành ngọc quý, tồn tại đến muôn đời!!

Chọn tập
Bình luận