Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Trong đầu Tưởng Thiên Lỗi một mảnh xốc xếch, nhào vào bệnh viện, kêu to: “Như Mạt! ! !”

Như Mạt yếu ớt nằm ở trên giường, nghe được tiếng kêu đó, cô đột nhiên mở ra đôi mắt đẫm lệ, chậm rãi ngồi dậy.

Cửa phịch một tiếng, bị đẩy ra.

Tưởng Thiên Lỗi đi vào phòng bệnh, nhìn Như Mạt, trong trong lòng đau nhói, nghẹn ngào gọi: “Như Mạt!”

Như Mạt sửng sốt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức đi tới, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc cô, nghẹn ngào nói: “Em chịu khổ. . . . . .”

Như Mạt ngẩng đầu lên, rơi lệ nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không hiểu hỏi: “Thiên Lỗi. . . . . . Anh làm sao vậy?”

Tưởng Thiên Lỗi kích động run rẩy bưng mặt của Như Mạt, đau lòng nói: “Như Mạt, nơi đó cũng đừng đi! Ở lại bên cạnh anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ở bên cạnh anh, anh nợ em, anh nợ em. . . . . .”

Nước mắt Như Mạt từng viên lăn xuống, nhìn anh, run rẩy nói: “Thiên Lỗi, anh đừng như vậy, em không biết tại sao anh biết em muốn đi khỏi, nhưng không nên như vậy. . . . . . Chúng ta tách ra thôi. Tách ra thôi. Anh và Khả Hinh sẽ hạnh phúc . . . . . .”.

“Không nên nhắc lại nữa ! ! Anh không đi khỏi em! ! Tuyệt đối không! !” Tưởng Thiên Lỗi lại đau lòng ôm chặt Như Mạt vào trong ngực! !

Như Mạt kích động nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vừa muốn run rẩy vươn tay, khẽ vuốt mặt của anh, bất đắc dĩ trái tim đập mạnh làm cho cô lập tức bị nghẹt thở, cô đột nhiên hét to: “A. . . . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn Như Mạt, căng thẳng gọi: “Như Mạt! ! Em làm sao vậy?”

Sắc mặt Như Mạt chợt tái nhợt, mồ hôi lạnh nhỏ xuống, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Em . . . . . Em . . . . . Trái tim của em . . . . . rất đau . . . . . .”

Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi chợt run lên, nhìn Như Mạt, gọi to: “Như Mạt! ! Em không sao chứ? Có phải cơn đau tạm thời hay không!”

Như Mạt sâu kín lắc đầu, mới vừa muốn nói, trong miệng chợt phun ra một búng máu, thân thể bắt đầu mãnh liệt co quắp! ! (con này diễn sâu quá nè).

Tưởng Thiên Lỗi kinh hãi, ôm chặt người trong ngực, xoay người kêu to: “Bác sĩ! ! Mau tới đây! ! ! Bệnh nhân đã xảy ra chuyện! !”

Y tá vừa nghe, xông vào, thấy cả người Như Mạt mãnh liệt co quắp, lập tức giật mình nhấn chuông cấp cứu! !

“Như Mạt! ! !” Tưởng Thiên Lỗi nâng chặt mặt của Như Mạt, nhìn sinh mạng cô sắp biến mất, đau lòng nghẹn ngào gọi: “Như Mạt! ! Em đừng làm anh sợ! ! Không có việc gì! !”

Lúc này Viện trưởng, nhanh chóng đi tới, thấy Như Mạt, lập tức thông báo cho bác sĩ khoa tim mạch, lập tức ôm cô nằm xuống, nhanh chóng đưa đi phòng cấp cứu, nói một câu: “Cám ơn trời đất! ! Vừa đúng lúc có một trái tim đang từ Nhật Bản tới đây! ! Chỉ mong có thể về kịp! !”

Tưởng Thiên Lỗi một phát bắt được tay của ông ta, hỏi: “Ông nói cái gì?”

Viện trưởng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, gấp gáp nói: “Có một trái tim, vừa vặn thích hợp với Thị Trưởng phu nhân, hiện giờ đang từ Nhật Bản đưa về! ! Hy vọng có thể về kịp! ! Ngài nhường đường một chút! ! Mau! ! Cứu người trước quan trọng hơn! !”

Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, lại đau lòng cuối người xuống, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kích động nói: “Như Mạt! ! Không có việc gì! ! Không có việc gì! ! Có anh ở đây! ! Tương lai mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh của em ! !”

Cả người Như Mạt bắt đầu co quắp, cả người rét lạnh run rẩy nhìn anh, nắm chặt tay của anh, không chịu buông!

“Mau! !” Bác sĩ và y tá nhanh chóng đẩy Như Mạt đi về phía phòng cấp cứu, Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đuổi theo, nhìn về phía Như Mạt căng thẳng nói: “Như Mạt! ! Không có chuyện gì! ! Không có chuyện gì! ! Anh sẽ ở bên cạnh em, sẽ bảo vệ em! ! Bảo vệ em cả đời! !”

Cơn mưa to chợt ào ào rơi xuống! ! Đã xóa sạch ánh mặt trời hôm nay, tất cả đều là màu sắc bóng tối.

Thân thể nhỏ bé nằm trên mặt đất lạnh lẽo, rốt cuộc trong trận trận lạnh lẽo bắt đầu run rẩy cử động.

“Khả Hinh. . . . . . Khả Hinh. . . . . .” Giọng nói của cha ở phía chân trời xa nhẹ nhàng truyền đến.

Đường Khả Hinh mất quá nhiều máu, cả người lạnh lẽo run rẩy nằm ở trên cỏ ướt đẫm, ngay cả linh hồn cũng lạnh, rất lạnh, cũng đang nghe được tiếng gọi của cha, hai mắt chớp chớp, hơi nâng khuôn mặt khổ sở, muốn nhìn phương xa, có cha hay không?

“Khả Hinh. . . . . . sau khi cha đi khỏi, con nhất định phải nhớ, trên thế giới này, mỗi người đều có thể sẽ yêu con, mỗi người đều có thể không yêu con, nhưng nếu con muốn hạnh phúc, nhất định phải học yêu bản than mình trước. . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, kiên cường một chút, ngã xuống, liền đứng lên. . . . . . Con gái của cha . . . . . Đứng lên đi. . . . . . . . . Đừng khóc. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh run rẩy, giống như nghe được lời của cha, nước mắt và nước mưa dính ướt khuôn mặt của cô, cô muốn kêu lên, kêu không được, lại chịu đựng đau đớn sau lưng, nắm chặt mặt cỏ, muốn đứng lên. . . . . .

Sau lưng một cơn đau đớn thấu tim! !

Đường Khả Hinh lại rơi lệ nằm ở trên cỏ, mưa lạnh nhanh chóng xông vào trong thân thể của mình! !

“Khả Hinh. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đừng buông tha. . . . . . Đứng lên đi. . . . . . Nghe lời. . . . . . Đứng lên đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh giống như nghe được lời của cha, nghĩ tới mẹ có thể đứng ở trướccái sân nhỏ, che dù chờ mình, cô cắn chặt răng, chịu đựng thân thể đau đớn, chống mạnh thân thể, liều mạng đứng lên, rốt cuộc, đã đứng lên. . . . . .

Cô thở dài một hơi, nắm chặt một gốc cây nhỏ, chịu đựng thân thể đau đớn, nhìn ánh sáng phát ra từ bệnh viện, cô đứng ở trong mưa, rơi lệ không còn hơi sức muốn gọi cứu mạng, bất đắc dĩ không thoát ra cổ họng, đau đớn bén nhọn lại xông tới, cô đột nhiên sợ hãi, đau đến bật khóc, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết. . . . . . Thân thể của cô bởi vì vô cùng đau đớn, một lần nữa nằm ở trên cỏ, máu tươi sau lưng lại trào ra! !

“Khả Hinh. . . . . . Đứng lên đi. . . . . . Đứng lên. . . . . . Cha. . . . . . Cầu xin con. . . . . . Nếu như tương lai bị thương, con nhất định phải đứng lên, bởi vì cha mẹ không có cách nào. . . . . . Ở bên cạnh con. . . . . . Con nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt. . . . . .”

Đường Khả Hinh nằm ở trên cỏ, thân thể ngấm nước mưa, nghĩ tới lời của cha, cô lại cắn răng kêu gào thống khổ một tiếng, chống mạnh thân thể, đứng lên, cắn chặt răng, từng bước từng bước khó khăn đi về phía trước.

Bệnh viện đang ở phía trước.

Sắc mặt của Đường Khả Hinh tái nhợt, đội mưa lạnh lẽo thê lương, đi về phía trước thì buồn bã sợ hãi gọi: cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . .

Bất đắc dĩ không có cách nào phát ra tiếng.

Trong cơn mưa, cô gái tiếp tục cắn chặt răng đi về phía trước, đang lúc cô sắp ngã quỵ, muốn đi về phía cửa bệnh viện thì đột nhiên từ trong bệnh viện, một chiếc xe mãnh liệt xông tới, ánh đèn chợt lóe.

Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức trừng to, khóc kêu to: “A . . . . . . . . . . .”

Chiếc xe kia như mũi tên, ánh đèn chiếu sang chói, ầm ầm xông thẳng vào cô gái trước mặt, thắng gấp ở trên mặt đất lạnh lẽo.

Ánh sáng thiên đường lập tức tắt ngấm! !

Cô gái trên mặt cỏ lăn lộn liên tiếp, cuối cùng bị số mạng vô tình vứt bỏ một lần nữa, té ở trên cỏ, hai mắt nhắm lại, trong miệng phun ra máu tươi. . . . . . . . . . . .

Người bên trong xe, lập tức đổi xe, đi khỏi! ! !

Còn sót lại cô gái đáng thương đó, đang từng hồi hộc máu.

Vừa vặn lúc này, có hai bệnh nhân vừa muốn xuất viện, lại thấy cách đó không xa, có tiếng thở gấp đáng sợ, liền vội vàng đi tới vừa nhìn, thấy người cả Đường Khả Hinh đều là máu tươi, giật mình, hét lên: “Cứu mạng ! ! Có người đã xảy ra chuyện! !”

Bác sĩ trực nghe được tiếng kêu cứu, nhanh chóng lao ra, thấy Đường Khả Hinh máu me đầy người, thoi thóp nằm ở trên mặt sân cỏ ướt đẫm, lập tức quát to một tiếng: “Nhanh đưa cô ấy đến phòng cấp cứu! ! Mau! !”

“Được! !” Hai bệnh nhân tốt bụng hoảng sợ ôm lấy Đường Khả Hinh đi vào bệnh viện! !

Đèn của hai phòng cấp cứu ngược hướng sáng lên! !

Y tá trưởng từ bên trong phòng cấp cứu của Đường Khả Hinh đi ra, nhìn hai bệnh nhân này, nói: “Mọi người có đồ của bệnh nhân không?”

“Chúng tôi nhìn thấy cô ấy ở bên ngoài bệnh viện! !” Hai người vội vàng nói.

Y tá suy nghĩ một chút, lập tức gọi mấy người y tá trẻ đi ra ngoài, tìm xem cô có mang theo túi xách đánh rơi tài liệu hay không, lại muốn đi vào. . . . . .

“Cô ấy, như thế nào?” Có một bệnh nhân hỏi một câu! !

Y tá khó xử nói: “Khó khăn, có thể không có hi vọng rồi. . . . . .”

“À? Còn nhỏ như vậy. . . . . .” Bọn họ mất mát nói.

Y tá trưởng không nói gì thêm, lại đi phòng bệnh.

Cửa một phòng cấp cứu khác mở ra.

Sắc mặt Viện trưởng nghiêm túc tháo khẩu trang xuống, lắc đầu một cái.

“Viện trưởng! !” Tưởng Thiên Lỗi lập tức nhìn viện trưởng, gấp gáp hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Viện trưởng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhăn mặt nói: “Trái tim của Thị Trưởng phu nhân đột nhiên mãnh liệt sợ hãi, nếu như trái tim kia không tới kịp, có thể sẽ xảy ra chuyện. Người của chúng tôi đang ở bên trong vất vả chống đỡ.”

“Viện trưởng! !” Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay của ông ta, đau lòng nói: “Mặc kệ bỏ ra giá gì, xin ông nhất định phải kiên trì một chút! ! Nhất định! !”

Viện trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười khẽ, nhưng vẫn trầm trọng nói: “Tôi biết rồi! !”

Có một y tá cầm một phần tài liệu, bởi vì tình huống khẩn cấp, nhanh chóng xông tới thì phịch một tiếng, đụng vào viện trưởng, tài liệu rơi xuống đất! ! (tấu xảo chưa!)

“Ôi! Tại sao không cẩn thận như vậy! ?” Viện trưởng nhìn cô một cái, trách móc nói.

“Thật xin lỗi, bởi vì phía trước có bệnh nhân, sinh mạng bị nguy hiểm, sau lưng trúng đao, mất máu quá nhiều, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi đang cầm báo cáo kiểm tra đi qua!” Y tá nhỏ gấp gáp nói.

“Vậy sao?” Viện trưởng chậm rãi khom người xuống, nhặt hồ sơ bệnh án trên đất, còn có báo cáo mới vừa kiểm nghiệm xong, thấy phần báo cáo trái tim, ông ta trầm ngâm xem xét, nói: “Trái tim của cô gái này có chỉ số tiêu chuẩn dường như thích hợp với Như Mạt tiểu thư!”

Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, lập tức nhìn ông ta, nói: “Thật? Vậy. . . . . .”

Nhưng bởi vì có một sinh mạng sắp chết, Viện trưởng trầm trọng nhìn y tá nhỏ, hỏi: “Bệnh nhân kia bao nhiêu tuổi? Có người thân không?”

“Không có! ! Chúng tôi cũng đang tìm! Nhìn mới hơn 20 tuổi. . . . . . bác sĩ khoa cấp cứu đều lắc đầu, có thể không được. . . . . .” Y tá nhỏ lại vội vàng nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như thế, nóng nảy, lập tức nhìn viện trưởng, nói: “Viện trưởng! ! Tôi rất xin lỗi có người qua đời, thế nhưng lúc này cho phép tôi nói một tiếng, cô ấy có thể là cơ hội duy nhất cứu Như Mạt! ! Tôi muốn trái tim của cô ấy!”

Chọn tập
Bình luận