Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1322: Đại kết cục (62)

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Tưởng gia.

“Hai con rồng?” Diệp Mạn Nghi đã trở lại Tưởng gia, tiếp nhận danh sách phù dâu mà quản ga giao cho, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tờ danh sách, vẻ mặt quái dị nhìn về phía tam mệnh lý sư hỏi: “Theo như lời ba người thì hai con rồng ý chỉ…”

Một người trong Tam mệnh lý sư nhìn Diệp Mạn Nghi nói: “Chúng ta vừa tiến hành lễ nạp thái, bấm tay tính được ngày sinh tháng đẻ của tổng giám đốc Trang cùng tiểu thư Đường gia, đây đúng là trăm năm khó có được gặp một ngày lành. Thế nhưng về sau bài vị Đường gia rơi xuống, chúng ta cũng có thuyết pháp, bất kể là đẩy ngã, hay là tự nhiên mà ngã xuống, đều ý chỉ chữ “Khế”! Chúng tôi đều cảm thấy có dự cảm không tốt, liền tính toán lại một chút ngày lành tháng tốt, cư nhiên trong ngày này, xuất hiện hai con rồng, thậm chí còn gặp được điều may mắn một chút!”

Diệp Mạn Nghi nghe lời này, hai mắt lập tức chợt lóe, bà lẳng lặng suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Ân Nguyệt Dung đang ngồi một bên, tâm tư nhẵn nhụi, cao hứng bừng bừng chọn hoa đồng trong danh sách. Bà tiệm lộ ra thần sắc nhàn nhạt, lại chính thức dặn dò quản gia nói: “Chị Chu, dặn dò Giai Kỳ chăm sóc Khả Hinh cẩn thận một chút, mặc dù có Đường chủ tịch cùng phu nhân lại không ít người hầu, nhưng vẫn là muốn một người có kinh nghiệm chiếu cố một chút.”

Quản gia nghe lời này, lập tức bộc lộ một chút nghi hoặc nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.

Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt nhìn về phía quản gia, nói: “Chị hãy theo như lời tôi nói mà làm.”

“Vâng!” Quản gia tức khắc gật đầu, xoay người cất bước đi vào trong.

Ân Nguyệt Dung lập tức cầm một tập danh sách phù dâu, vẻ mặt tươi cười Diệp Mạn Nghi nói: “Mạn Nghi, bà nhìn xem. Danh sách mấy hoa đồng này, tôi thích nhất là tiểu bảo bối của Tông gia, bà nhìn xem đôi mắt to tròn, mũi cao, cả người linh khí. Hơn nữa vừa mới tròn năm tuổi, chính là thời khắc đáng yêu nhất. Tôi đã từng mang lễ vật sang nhà họ Tống hỏi, nếu như lúc con bé rảnh rỗi, tôi muốn mỗi ngày đều được ôm con bé đi ngủ, coi như cháu mình!”

Diệp Mạn Nghi không khỏi bật cười nhìn về phía Ân Nguyệt Dung này tính tình trẻ con, bất đắc dĩ nói: “Bà cá tính như vậy, dáng vẻ kia còn chua đến lúc làm bà nội đâu ngươi. Chính là người mẹ trẻ tuổi.”

Ân Nguyệt Dung không để ý Diệp Mạn Nghi, tiếp tục chọn một hoa đồng khác ở Lưu gia, lúc xoay người liền nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc cất bước tiến vào, bà tức khắc trừng mắt liếc ông một cái, mới cầm danh sách hướng đại sảnh đi đến. 

Tưởng Vĩ Quốc nhàn nhạt xem bà liếc mắt một cái, lúc này mới trầm mặt đi về phía vợ mình hỏi; “Bà ấy tới đây làm gì thế thế? Chỉ cần bà ấy vừa tiến nhà của chúng ta, tôi liền đau đầu.”

Diệp Mạn Nghi nghe lời này, tiếp tục lật xem danh sách phù dâu, nhàn nhạt nói: “Bà ấy không đến, ông liền nghĩ về, bà ấy tới, ông lại đau đầu. Ông vẫn luôn là người mâu thuẫn như vậy.”

Tưởng Vĩ Quốc nghe lời này của vợ, khuôn mặt hơi lộ ra tình cảm không giống nhau, ngồi xuống sô pha, nhìn về phía vợ mình nói: “Bà đúng là tâm tư phức tạp nhất. Tôi từ khi kết hôn tới bây giờ, vẫn luôn nghĩ về một người đó là bà.”

Diệp Mạn Nghi mặt bộc lộ nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình nói: “Vậy trước khi kết hôn?”

Tưởng Vĩ Quốc lẳng lặng nhìn về phía vợ.

Diệp Mạn Nghi không nói nữa, mà là lại nhàn nhạt lật xem danh sách phù dâu, nhìn thấy thiên kim của Lý gia mặc áo sơ mi tơ cùng chiếc váy dài màu màu lam đậm, mái tóc ngắn cá tính, tay cầm tờ giấy, như vậy khiêm tốn ngồi trên sô pha, lộ ra nụ cười thuần khiết thiện lương. Bà tức khắc lộ ra vẻ vui mừng cầm tờ danh sách, nhìn về phía thiên kim của Lý gia này, ưu nhã mà cá tính. Lý phủ mặc dù gia cảnh dày, lại cực kỳ nội liễm, bà liền nở một nụ cười, hài lòng nói; “Thiên kim Lý gia này, tôi thích, nhất là đứa nhỏ này vừa nhìn liền thấy là một người thiện lương.”

Tưởng Vĩ Quốc vẫn như cũ trầm mặc nhìn vợ mình.

Diệp Mạn Nghi tiếp tục lật xem tư liệu, nhìn về phía đến bạn tốt Linh Hi của Tuyết Nhi, là em gái của chủ tịch Hàn tập đoàn tài chính Hàn thị, thân phận tốt, tính tình hoạt bát đáng yêu, nhìn cô mặc chiếc váy dài, búi tóc nhỏ đáng yêu ngồi trên sô pha kiểu Âu, mặt bộc lộ nụ cười đúng mực lại đáng yêu, bà tinh tế nhìn về phía bạn tốt này của Tuyết Nhi, lại lần nữa hài lòng nói; “Nghe nói chủ tịch tập đoàn tài chính Hàn thị cùng phu nhân cũng nhận lời mời tham gia hôn lễ của Hạo Nhiên và Khả Hinh, hôm nay còn phái người đưa tới lễ hỏi. Người em gái này của cậu ta, càng nhìn càng đáng yêu. Còn có người phiên dịch cho Khả Hinh trong trận thi dấu rượu đỏ của Lý gia, cha hiện nay là cán bộ của đại sứ quán nước Anh, bản thân cô cũng làm việc trong bộ ngoại giao, tính tình thiện lương đáng yêu…”

Diệp Mạn Nghi chuyên tâm nhìn về phía hình ảnh thiên kim Lý gia, hình ảnh thanh xuân thiếu nữ, mặc đồng phục váy ngắn màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, đứng trước bục phiên dịch, mặt bộc lộ nụ cười ngọt ngào, cùng Khả Hinh lại cũng có vài phần tương tự, bà lại hài lòng gật đầu.

Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc vào lúc này lên tiếng, nhìn về phía vợ nói: “Chuyện của Hạo Nhiên, bà vất vả như vậy làm gì, có chuyện gì giao cho Nguyệt Dung đi làm thì tốt rồi. Bà ấy mỗi ngày đều nhàn rỗi, chỉ biết hồ nháo! Bà xem một chút vì hôn lễ này mà bận đến ngủ cũng không ngon.”

Diệp Mạn Nghi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía chồng.

Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc vào lúc này lại bộc lộ vẻ đau lòng chậm rãi nói; “Đều nói chủ tịch Trang hiểu được đau lòng bà xã, hình như tôi không hiểu đau lòng bà xã… Bà xem bà càng bận rộn, mệt mỏi, tôi càng đau lòng.”

Diệp Mạn Nghi rốt cuộc nhịn không được, mặt bộc lộ nụ cười tươi nhìn về phía chồng mình, sau đó mới lại giơ lên cái tên trong danh sách, hướng về phía chồng mình nói: “Ông xem một chút, thiên kim của Doãn gia, tên gọi là Hải Yến, cha là chủ tịch một kênh truyền thông nổi tiếng, cô bé này so với những đứa trẻ khác nội liễm thấp hơn một chút thế nhưng tính cách vô cùng tốt, vốn là muốn giới thiệu con bé cho Thiên Lỗi, lại không biết thế nào. Còn có thiên kim Lãnh gia, cũng là bạn tốt của Thiên Tuyết nha chúng ta, mặc dù cha là chủ tịch ngân hang, thế nhưng tính tình một điểm kiêu ngạo cũng không có, thập phần thiện lương ưu nhã, tôi lần trước nói chuyện với con bé mấy câu, thoáng cái liền thích đứa bé này!”

Ân Nguyệt Dung đứng ở đó bên cạnh, tay phủng Lưu gia tiểu cầu vồng ảnh chụp, nhìn qua bên này, hơi cao giọng nói: “Kia Đổng gia tiểu thư thì thôi, ta không muốn nhìn thấy nàng.”

Diệp Mạn Nghi giơ danh sách, nhịn cười nhìn về phía ông.

Tưởng Vĩ Quốc lại thật sâu nhìn về phía vợ mình, lạnh lùng nói: “Bà qua đây ngồi bên cạnh tôi, tôi mới nhìn…”

Diệp Mạn Nghi tay cầm danh sách, nhìn về phía chồng mình.

Tưởng Vĩ Quốc lại nhìn bà, ra lệnh: “Ngồi đến bên cạnh tôi…”

Diệp Mạn Nghi trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc mới tươi cười cầm danh sách, thong thả đứng lên, lúc người hầu quay người đi hướng một khác, mới ngồi vào bên cạnh chồng mình, cùng ông nhìn về phía danh sách nói: “Ông thích thiên kim nhà nào, tôi lật cho xem…”

Tưởng Vĩ Quốc chỉ thật sâu nhìn về phía bà, chậm rãi mỉm cười rất lâu, lúc này mới vươn tay nhẹ kéo vai bà, cùng nhau nhìn về phía danh sách phù dâu, chậm rãi chỉ về cái tên Thu Hồng thiên kim của Lưu gia, mới tốt nghiệp đại học Harvard từ nước Mỹ trở về, cá tính rộng rãi, kiến thức phong phú, nói: “Tôi thật sự thích đứa bé này…”

“Phải không?” Diệp Mạn Nghi mỉm cười nhìn về phía hình ảnh cô bé kia, mặc áo tiến sĩ, đứng trước ống kính, tay giơ lên bằng tốt nghiệp, tươi cười xán lạn động lòng người.

“Ừm… Giống bà… Giống bà lúc còn trẻ…” Tưởng Vĩ Quốc mặt bộc lộ mỉm cười nhìn về phía vợ mình, đạm thanh nói.

Diệp Mạn Nghi nghe lời này, trái tim lại khẽ nhúc nhích, quay mặt sang nhìn chồng mình một hồi, mới nhàn nhạt cười.

“Xem tiệc mời khách quý phải chuẩn bị cho tốt? Có Trương Bồi Viên tiên sinh cùng Tô lão, còn có chủ tịch tập đoàn tài chính Hàn thị cùng phu nhân,… đều phải an bài vị trí đầu tiên..” Tưởng Vĩ Quốc nhìn về hướng Diệp Mạn Nghi nói.

“Tôi sẽ từ từ an bài, ông yên tâm đi…” Diệp Mạn Nghi giơ danh sách lên khẽ đặt trên sô pha, hôm nay chọn phù dâu tạm đến đây, bà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ân Nguyệt Dung hỏi: “Nguyệt Dung, cha mẹ bà lúc nào thì đến đây? Nghe nói Hạo Nhiên và Khả Hinh ngày mai sẽ phải chọn nhẫn. Đã chuẩn bị xong chưa? Chọn nhẫn cưới ở đâu?”

Ân Nguyệt Dung đang cầm danh sách hoa đồng, cười đến hài lòng nói; “Cha mẹ tôi ngày mai sẽ đến, chọn nhẫn cưới đương nhiên ngay tại khách sạn Hoàng Đình của chúng ta. Đây là nhiều thêm một việc.”

Diệp Mạn Nghi khẽ cười, lại nhìn thời gian không còn sớm, nghĩ buổi tiệc lễ nạp thái cũng sắp sửa bắt đầu, liền kỳ quái hỏi: “Thiên Lỗi đâu? Thế nào lại không thấy?”

Tưởng Vĩ Quốc chậm rãi nói; “Vì buổi tiệc tối nay, nó hiện còn đang ở khách sạn Á Châu, giúp Hạo Nhiên chủ trì yến tiệc, thuận tiện lại tham quan vườn nho nơi tổ chức hôn lễ. Dự đoán lúc này còn đang ở khách sạn.”

***

Buổi tối.

Vườn nho, nhưng cơn gió thu thoải mái thổi qua, xa xa là nhưng ánh đèn màu xanh lam, chuẩn bị đài quan sát để phóng pháo hoa, những công nhân đều bắt đầu bí mật dựng nên một sân khấu thật lớn. Phía xa xa truyền đến thanh âm của giám đốc công trình, nhưng dù sao cũng là ban đêm vắng vẻ, thanh âm kia truyền tới, lộ ra vườn hoa trống trải, trở nên nặng nề. 

Nhưng thanh âm này lại không bị phát hiện, một cái túi xách màu đen, liền như vậy lặng yên rơi trên mặt đất trong vườn nho.

Có một thanh âm từ bên ngoài bức tường vây quanh vườn nho truyền đến, không bao lâu sau, có một cánh tay nhỏ bé như vậy tốn sức chống được lên đỉnh tường, sau đó rốt cuộc nhìn thấy một cái đầu đầy mồ hôi, mái tóc dài xõa ngang eo, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, trên cổ cô đeo một chiếc máy ảnh trị giá ba vạn, như vậy thở dốc mà đưa đôi chân dài, thô lỗ vượt qua bức tường cao hai mét, không chút do dự nhảy xuống. A một tiếng, người này cứ như vậy thành công vượt qua bức tường cao hai mét này, cô nửa quỳ trên mặt đất, trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm cười đứng lên, vừa vỗ vỗ tay nghĩ phủi bụi đất trên người, nhưng trong nháy mắt thở hốc vì kinh ngạc, sợ đến trợn to mắt nhìn về phía người trước mặt!

Tưởng Thiên Lỗi liền như vậy, nhàn nhạt đứng giữa nhưng cây nho, vẻ mặt cổ quái, lẳng lặng nhìn về phía cô gái trước mặt.

Chọn tập
Bình luận