Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 445: Chuyện bất ngờ

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“Giả?” Trương Bồi Hiên nhanh chóng nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm nghị nói: “Không thể nào! ! Tại sao nó có thể giả? Đây chính là Conti 1980 tôi vượt qua rất nhiều trắc trở, mới lấy được một chai, chai rượu này, mặc dù không là loại tốt nhất mấy chục năm qua, nhưng mùi vị cũng đặc biệt nhất đấy! ! Không có rượu nào có thể giả mạo mùi vị của nó!”

Đạt Khoa cũng nhanh chóng thưởng thức dịch rượu, lại khẳng định nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Đường tiểu thư, tôi không biết cô có phải là người yêu rượu hay không, thế nhưng loại rượu này. . . . . . chính xác là thật.”

Đường Khả Hinh khẽ cúi đầu mỉm cười, nhớ tới Vitas hỏi mình, cô muốn làm một nghệ thuật gia hay một Ảo Thuật Gia?

Hai tròng mắt của cô khẽ xoay tròn, một chút ý nghĩ vụt lên, ngẩng đầu lên nhìn Đạt Khoa, khẽ mỉm cười, đã tính trước nói: “Tôi tin tưởng các vị đều là người yêu rượu, nhưng thế giới này, có ai có thể nếm hết rượu đỏ khắp thiên hạ?”

Đạt Khoa cùng Trương Bồi Hiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn hai người bọn họ, nói: “Mà tôi . . . . . vừa vặn ngày hôm qua, mới nếm đượ một chai Laffey Cabernet Sauvignon, 8 năm thất bại, có mùi vị tương tự như chai “Conti 1980” này, suýt nữa tôi cũng bị lừa gạt. . . . . .” .

Sắc mặt Đạt Khoa lập tức thay đổi, nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm túc hỏi: “Cô nói thật hay giả?”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nhìn anh, bình tĩnh nói: “Nếu như ngài không tin, tôi có thể sai người đến Bộ rượu của Hoàn Cầu. . . . . . mang một chai Laffey 8 năm cuối cùng, thử một chút. Mặc dù hôm qua mới giải rượu, mùi rượu bị bốc hơi, nhưng tôi đã  bảo quản rất tốt.”

Trương Bồi Hiên không thể tin nổi nhìn Đường Khả Hinh.

Đạt Khoa cũng thâm trầm nhìn Đường Khả Hinh.

“Rất xin lỗi, tôi vô ý làm phiền thời khắc lãng mạn này, nhưng đối mặt rượu đỏ, những người nhiệt tình như chúng ta đây cũng không thể thổi phồng cho một số doanh nhân vô đạo đức chứ? Bọn họ cũng không biết rằng dùng “sự thiếu hiểu biết” của chúng ta bóp chết trí tuệ bao nhiêu người trong chúng ta . . . . .” Đường Khả Hinh nâng ly rượu đỏ, nhìn bọn họ, sắc lạnh lẽo, lộ ra giễu cợt, lập tức nghiêng ly, đổ rượu trên mặt sàn!

Ánh mắt Trương Bồi Hiên cứng lại nhìn cô! !

“Lập tức phái người đến Bộ rượu, lấy Laffey Cabernet Sauvignon 8 năm thất bại, Đường tiểu thư thưởng thức, mang đến cho tôi!” Đạt Khoa phái thủ hạ, lập tức đi lấy chai Laffey Cabernet Sauvignon 8 năm ! !

“Cái gọi là thất bại rượu, cũng chỉ là mùi vị của nó không hợp với linh cảm của người thợ nấu rượu lúc ấy, có một chút không khớp, nó cũng không tính là một chai rượu đỏ không tốt, nhưng bởi vì trùng hợp bất ngờ, vô cùng giống Conti 1980, 120 năm. . . . . .” Đường Khả Hinh lại khẽ mỉm cười nói.

Trương Bồi Hiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !

Lúc này sắc mặt của Đạt Khoa thật thối, ngồi ở trên ghế sa lon, không nói một câu.

“Đạt Khoa tiên sinh” Trương Bồi Hiên gấp gáp mới vừa muốn gọi anh.

Đạt Khoa khoát tay, sắc mặt thật lạnh lẽo.

Lúc này, Eva mới dẫn hai người người giúp việc, đem điểm tâm chuẩn bị xong, sắp sửa đi tới. . . . . .

Đạt Khoa tức giận nói một câu tiếng Bhutan, giơ tay để cho cô lui xuống. Eva không dám chọc anh, lập tức thu dọn điểm tâm, ngay sau đó đi ra ngoài.

Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, trên mặt lại lộ ra nụ cười hả hê.

Không khí trong chớp mắt hạ xuống như đóng băng.

Trang Hạo Nhiên đứng ở trong rèm cửa sổ, nghiêng mặt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh mỉm cười như đã tính trước, nhíu mày thật chặt, bởi vì chai Conti 1980 bọn họ mới vừa uống, ngửi mùi rượu, cũng biết là thật. . . . . . . . .

Không đến bao lâu.

Quản lý bộ rượu vụ ở trong thời gian nhanh nhất, cầm lấy chai Laffey 8 năm ngày hôm qua Vitas tự mình giải rượu, tự mình đưa đến trước mặt của Đạt Khoa và Trương Bồi Hiên.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt bén nhọn, lại nhớ tới Laurence nói: chuyện này. . . . . . Chỉ là một chai Laffey Cabernet Sauvignon gần tám năm bị thất bại. Ông ấy thu mua 120 bình, lừa được 119 học trò, chỉ có Tổng Giám đốc Trang phát hiện ra. . . . . .

Liền đánh cuộc một lần! !

Nếu như tôi là Ảo Thuật Gia, thì đánh cuộc một lần! !

Quản lý Bộ rượu im lặng dẫn nhân viên phục vụ lui ra ngoài, Đạt Khoa nhanh chóng cầm lên chai Laffey Cabernet Sauvignon 8 năm, nhanh chóng rót hai ly rượu, tự mình cầm một ly, ở trên bàn nhanh chóng xoay tròn, sau đó nâng lên, uống một hớp, trong chớp mắt vào miệng, ánh mắt phát ra ánh sáng khiếp sợ! !

Trương Bồi Hiên cũng nếm thử một chút, càng thêm giật mình! !

Đường Khả Hinh im lặng bất động, nhìn bọn họ, tay, nắm chặt một góc ghế sa lon, trên trán khẽ rịn ra mồ hôi lạnh, Thượng Đế, giúp con với!

“Trương tiên sinh! !” Đạt Khoa chợt để ly rượu xuống, nhìn Trương Bồi Hiên, tức giận hỏi: “Đây là chuyện gì? Tại sao hai loại rượu, cùng một mùi vị?”

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, lại mạnh mẽ nhìn Trương Bồi Hiên!

“Chuyện này. . . . . .” Trương Bồi Hiên lập tức nhìn Đạt Khoa, hết sức gấp gáp nói: “Thật xin lỗi, Đạt Khoa tiên sinh! Tôi thật sự không biết xảy ra chuyện gì? Nhưng tôi tin chắc, chai rượu đỏ này là thật!”

“Cậu chủ Trương!” Đường Khả Hinh hết sức đồng tình nhìn anh, nói: “Tôi tin chắc đây không phải là vấn đề của anh, bởi vì lúc loại rượu này được tung ra thị trường, quá nhiều nhà máy, hiệu buôn vì giành món lợi kếch sù, mà bắt chước thành phần của nó chế rượu giả, cho nên nếm không ra được, cũng là bình thường. . . . . .”

“Cô! !” Trương Bồi Hiên tức giận nhìn cô.

“Đủ rồi! ! !” Đạt Khoa lập tức đứng lên, tức giận nói: “Trương tiên sinh! ! Chuyện liên quan đấu thầu đất đai, tôi biết rõ cậu nhất định phải được! ! Nhưng tôi đã nói rồi, lúc tôi nghỉ ngơi, không nên tùy tiện mượn các loại thủ đoạn tới quấy rầy! ! Hơn nữa còn dùng loại thủ đoạn này! ! Nếu như tôi không phải tham lam mùi vị Hoa hồng xanh, tôi cũng không trao đổi với loại người như ngài! ! Hôm nay thời gian đã đủ! ! Mời đi ra ngoài! Hiện tại tạm thời tôi không muốn gặp khách!”

“Đạt Khoa tiên sinh, ngài nghe tôi giải thích. . . . . .” Trương Bồi Hiên nhìn Đạt Khoa, lại gấp gáp muốn giải thích.

“Tôi không muốn nghe giải thích nữa! !” Đạt Khoa lại tức giận nói: “Mời đi ra ngoài! !”

Đường Khả Hinh khẽ chớp mắt, chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giương nhẹ bắp chân trắng nõn khiêu gợi, thái độ hết sức nhẹ nhõm.

Trương Bồi Hiên không có cách nào, chỉ đành phải thở dài một hơi, nắm chặt quả đấm, cúi đầu nói: “Chuyện ngày hôm nay, tôi rất xin lỗi, tôi sẽ hạ lệnh điều tra tìm hiểu rõ! !”

Anh nói xong, lập tức cầm bình giải rượu chứa Laffey giống như đúc mang đi! !

Đường Khả Hinh phốc một tiếng, cười nhẹ.

Cửa nhanh chóng mở ra!

Nhân viên phục vụ đã đem lễ phục tặng đi vào, lại thấy Trương Bồi Hiên nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, đang sững sờ nhưng . . . . . .

Đường Khả Hinh thấy cơ hội tới, liền khẽ mỉm cười, nói: “Đưa vào. . . . . .”

“Vâng . . . . .” Nhân viên phục vụ thật cẩn thận đưa vào tất cả lễ phục, nhưng khi nhìn thấy không khí không đúng, đứng ở giữa phòng khách, không biết nên làm sao.

“Đường tiểu thư. . . . . .” Mặc dù Đạt Khoa tức giận, nhưng vẫn xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Tôi thật không ngờ, hôm nay thật xin lỗi, tôi không ngờ khách của tôi để cho cô chê cười. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Không có việc gì. Điều này cũng thật không trách được Trương tiên sinh, bởi vì rượu luôn rất thần bí, nó có thể mê hoặc tâm trí của chúng ta, cũng có thể mê hoặc phẩm hạnh và cá tính của chúng ta, tha thứ cho anh ấy đi. . . . . .”

Thượng Đế, tha thứ con đi.

Đạt Khoa lập tức xin lỗi cười nói: “Mặc kệ như thế nào, vẫn phải nói tiếng xin lỗi với cô. Lần sau có cơ hội, lúc gặp mặt lại, tôi nhất định muốn đích thân mời cô ăn cơm.”

“Có thể cùng Đạt Khoa tiên sinh dùng cơm, là vinh hạnh của tôi . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười đứng lên, nhìn Đạt Khoa, lại xin lỗi mỉm cười, nói: “Chỉ là có chuyện. . . . . . Tôi muốn xin phép ý kiến của ngài một chút. . . . . .”

“Cô nói đi. . . . . .” Đạt Khoa nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

“Tôi . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ giơ tay về phía nhân viên phục vụ đang bưng lễ phục, mới có chút lúng túng xin lỗi cười nói: “Tôi có thể cần một chút thời gian, thay quần áo, mới có thể đi khỏi gian phòng này. . . . . .”

Đạt Khoa lập tức hiểu ý, liền mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi không nghĩ tới, bởi vì vợ không có ở đây, vậy tôi đi ra ngoài trước. Cô từ từ thay, vệ sĩ của tôi và người giúp việc đang ở bên ngoài.”

“Tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói dứt lời, nhìn Đạt Khoa rốt cuộc cũng đi ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi tới, một tay cầm váy dài cúp ngực màu trắng nhân viên phục vụ đưa vào, nói nhanh: “Nơi này không cần cô phục vụ ! Mau đi ra!”

“Vâng!” Nhân viên phục vụ có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh nhìn nhân viên phục vụ đi ra ngoài, lập tức nhào qua, trong chớp mắt khóa trái cửa lại, kêu to: “Ra ngoài!”

Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm đi ra, nhìn Đường Khả Hinh, vui mừng mỉm cười.

Đường Khả Hinh cũng gấp gáp nhìn anh, kêu to: “Anh còn cười! ! Mau lên!”

“Cô nhóc cũng gạt người!” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới bên cạnh tủ sắt của Đạt Khoa, lấy máy vi tính cầm tay, lại dùng hệ thống giải mã, chuẩn bị giải mật mã, ngón tay vừa chuyển động, vừa nói mới vừa cô vợ kia rất ồn ào !

“Có ý gì?” Đường Khả Hinh vừa chú ý âm thanh bên ngoài, vừa quỳ trên mặt đất, căng thẳng nhìn anh.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, ánh mắt vẫn chăm chú, căng thẳng giải mã!

“Tôi hỏi anh có ý gì? Sẽ không đem người ta . . . . .” Đường Khả Hinh cảm thấy giọng điệu của anh có chút không bình thường, trợn to hai mắt nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, tiếp tục căng thẳng giải mã nói: “Cô nghĩ đi nơi nào vậy? Tôi mới không đói bụng ăn quàng! Cô ta có đàn ông bên ngoài, mới vừa dùng điện thoại xx !”

“Không thể nào?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, ngạc nhiên nói: “Tôi nhìn thấy hai người bọn họ rất ân ái đấy!”

“Cô nhìn ai cũng ân ái! Cho nên cô gấp chọn người!” Trang Hạo Nhiên không có thời gian để ý đến cô, ngón tay đang nhanh chóng đăng nhập, nhìn tám mật mã đã giải bốn, liền nhanh chóng nói: “Mau!”

“À?” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, không hiểu hỏi: “Cái gì?”

“Cô không thay quần áo, ở chỗ này làm cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, nói nhanh.

“A! Đúng! Đúng! !” Đường Khả Hinh lập tức nhảy dựng lên, nhào tới trên ghế sa lon, nắm váy Đạt Khoa sai người mua lại, chạy vào phòng tắm, nhanh chóng cởi váy đỏ thẫm, chỉ mặc váy lót trong suốt, lại cầm váy dài cúp ngực màu trắng, vừa mở ra, cô bắt chước Trang Hạo Nhiên, còn muốn khom lưng mặc lên, cửa phòng tắm, phịch một tiếng mở ra! !

Tròng mắt cô trừng to, mới vừa muốn kêu lên, Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng đè cô ở trên tường, tay bưng chặt miệng của cô, chân phịch một tiếng, đạp cửa, đóng lại! ! !

Chọn tập
Bình luận