Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 112: Không thể phun ra

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Đường lớn ven biển, tiếng gió biển gào thét.

Bầu trời xanh thẳm, trên con đường cái một bóng trắng dưới ánh mặt trời chói chang.

Sau khi Đường Khả Hinh bước ra khỏi đại sảnh khách sạn, nhìn trời xanh biển biếc, cô thở dài một hơi, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, ôm túi xách trong ngực, bước chân nặng nề đi về phía trạm xe buýt.

Tô Thụy Kỳ đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn bóng lưng Khả Hinh, dưới ánh mặt trời, có vẻ mảnh mai nhỏ nhắn, hai mắt anh lộ ra một chút dịu dàng.

Đường Khả Hinh đi tới trạm xe buýt, nhìn xe buýt màu đỏ tuyến số 2 chậm rãi lái tới, cô lặng lẽ lên xe buýt, vừa đúng lúc bên trong xe không có người, vào lúc này, sẽ không có nhân viên tan việc về nhà, người đi tới nơi này cũng không ngồi xe buýt, cô tìm một chỗ phía sau cùng, gần cửa sổ, mặt dính vào trên cửa kính, nhắm hai mắt mệt mỏi, giống như ngủ thiếp đi.

Một chiếc Land Rover màu đen, chậm rãi lái tới trước.

Tô Thụy Kỳ cầm tay lái, chăm chú lái xe, chạy tới phía trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía cô gái đã chìm vào giấc ngủ trên xe buýt, cái đầu theo xe buýt lên xuống mà nghiêng trước nghiêng sau, anh không được nhịn cười, tiếp tục nắm chặt tay lái, theo tốc độ xe buýt chạy tới phía trước.

Chiếc xe buýt chạy qua đường lớn ven biển, chạy vào đường lớn Thanh Đồng náo nhiệt, có một số hành khách vừa nói vừa cười đi tới, mang theo không khí nóng hừng hực của ngày hè, cái nóng làm cho người ta không thể thở nổi, Khả Hinh vẫn còn đang ngủ thật say, trong mộng, cô đứng ở một thế giới trắng xóa mịt mờ, nhìn đám người tới lui xung quanh, vẻ mặt mọi người không chút thay đổi, cô có chút sốt ruột, muốn thét to . . . . . .

Khả Hinh sâu kín mở mắt, nhìn không ít hành khách đã ngồi trên xe, cô nuốt cổ họng khô khốc, lau mồ hôi trên trán, tựa vào bên cửa sổ, như vừa tỉnh mộng, khẽ chớp cặp mắt mệt mỏi.

Tô Thụy Kỳ cầm tay lái tiếp tục cùng xe buýt chạy về phía trước, vừa lái vừa nghe có một âm thanh nói: Ricky, nếu có một ngày, em đi lạc, anh nhất định phải đứng tại chỗ đợi em..em sẽ trở lại! Nhất định!

Anh nhớ đến câu nói này, nắm chặt tay lái, cảm giác lòng bàn tay có chút lạnh lẽo.

Chiếc xe buýt ngừng lại trạm.

Đường Khả Hinh đi xuống xe, cảm giác ánh mặt trời có chút nóng, liền lấy cây dù màu xanh dương của mình, chống lên, đi tới đường phố náo nhiệt bên kia.

Tô Thụy Kỳ vừa nhìn cô, vừa nắm chặt tay lái, cho xe chạy nhanh tới trước.

Khả Hinh không phát hiện có chiếc xe Land Rover màu đen đang theo đuôi mình, chỉ là tập trung đi dạo chợ trái cây, thấy một sạp hàng có bán nho, quả vừa tím vừa đầy đặn, cô hài lòng mỉm cười, khom người xuống, vươn tay ngắt xuống một quả nho dưới cùng bỏ vào miệng nhẹ nhàng thưởng thức, cặp mắt lóe sáng, cảm thấy ngọt ngào thật sự rất ngon, liền nói với ông chủ nói: “Ông chủ, làm phiền ông cắt cho tôi một chùm nho.”

“Cô thông minh đấy. Biết quả ngon ở dưới cùng.” Ông chủ nở nụ cười, cầm chùm nho, cân xong liền đưa cho Khả Hinh, nói: “Yên tâm ăn đi. Nho này tôi tự trồng, không phun thuốc.”

“Cám ơn.” Đường Khả Hinh vui vẻ nhận lấy nho, trả tiền cho ông chủ, tiếp tục chống dù nhỏ đi về phía trước.

Trên mặt Tô Thụy Kỳ không khỏi hiện lên nụ cười dịu dàng, cầm tay lái, tiếp tục đạp nhẹ chân ga, chạy theo phía sau Khả Hinh về phía trước.

Đường Khả Hinh xách theo túi nho, tiếp tục đi tới phố xá phía trước, cô vừa đi vừa nhìn ven đường, đột nhiên có một cô bé, trong ngực đang ôm một thùng hoa hồng đỏ tươi, mắt to đáng thương đang nhìn mình, âm thanh non nớt nói: “Chị, chị muốn mua hoa hồng không?”

Khả Hinh đứng ở trước mặt cô bé, nhớ tới mình đã từng có tuổi thơ như vậy, đổi lấy từng thùng hoa hồng, đứng ở cửa xe điện ngầm, hò hét các anh trai chị gái lui tới mua hoa hồng, cô mỉm cười khom người nhìn đôi mắt to sạch sẽ trong sáng của cô bé, ngọt ngào hỏi: “Em gái nhỏ, hoa hồng của em bao nhiêu tiền một đóa?”

“Hai đồng tiền.” Cô bé lập tức trả lời.

Đường Khả Hinh nhìn hoa hồng trong thùng của cô bé, đếm một chút, ít nhất có hai ba mươi cành, cô không có cách nào, liền móc ra 10 đồng đưa cho cô bé, cười nói: “Chị cũng không có bao nhiêu tiền, cho nên chỉ có thể đưa cho em 10 đồng, chị mua cho em một đóa hoa hồng là được.”

Cô bé cầm 10 đồng trong tay, có chút ngạc nhiên nhìn chị gái trước mặt.

Đường Khả Hinh mỉm cười, cầm hoa hồng thả vào trong mũi ngửi một cái, liền mỉm cười xoay người đi khỏi.

Tô Thụy Kỳ đứng ở trước mặt cô bé, nhìn theo bước chân Khả Hinh đi về phía trước, anh mỉm cười.

Khả Hinh đi tới đi lui, cảm giác mình có chút đói bụng liền nhìn khắp nơi muốn tìm quán ăn, cũng đang trong lúc này, nhìn thấy một tủ kính trong tiệm sushi nào đó, cô im lặng nhẹ bước đi tới trước tủ kính, nhìn từng cái sushi đầy màu sắc rực rỡ, phần lớn bao bọc bằng rong biển, vô cùng thèm thuồng, cô đứng yên nhìn bánh sushi, không nhịn được rơi vào trầm tư.

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Trước tủ kính xuất hiện thêm một bóng dáng đẹp trai, cùng với cô đứng nhìn sushi trước mặt.

Đường Khả Hinh lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn tủ kính trong suốt có một bóng dáng quen thuộc, cô có chút ngạc nhiên nhìn khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười, không dám nhúc nhích.

Tô Thụy Kỳ cũng không có xoay người sang, chỉ nhìn cô gái trên tủ kính, cười như không cười.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh ngạc nhiên che dù xoay người sang nhìn Tô Thụy Kỳ, trên mặt không biết lộ ra vẻ mặt gì.

Tô Thụy Kỳ cũng quay đầu sang nhìn về phía Đường Khả Hinh, rốt cuộc mỉm cười nói: “Muốn cùng cô ăn một bữa sushi, thật vô cùng khó khăn.”

Đường Khả Hinh không nhịn được cười.

Tô Thụy Kỳ cũng lắc đầu một cái, mỉm cười.

“Vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh quay đầu, liếc mắt nhìn sushi trong tủ kính, mỉm cười nói: “Có nên đi vào ăn hay không? Tôi mời anh.”

“Không cần. . . . . .” Tô Thụy Kỳ lắc đầu một cái, nhìn cô, cười nói.

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô một cái, ánh mắt thoáng qua dịu dàng, cười nói: “Muốn ăn sushi cô tự tay làm để bù đắp lỗi ngày ấy cô cho tôi leo cây.”

“Ngày đó không phải tôi muốn cho anh leo cây, chỉ là lúc ấy xảy ra một chút việc, tôi gọi điện thoại cho anh, muốn nói anh chờ tôi một chút, nhưng có một cô gái nhận điện thoại. . . . . . nên tôi không dám gọi nữa. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt nói.

Tô Thụy Kỳ nghe vậy khẽ cau mày nhìn Khả Hinh, cố ý nói: “Có một cô gái nhận điện thoại cho tôi, cô cũng không tiếp tục gọi để giải thích? Nếu như đêm đó không gọi, ngày thứ hai cũng có thể gọi, cô lại cho tôi leo cây a.”

“Tôi . . . . .”

“Đêm hôm đó, tại sao lại cho tôi leo cây, tôi muốn nghe lý do.” Lần này Tô Thụy Kỳ không giống như lần trước, dễ dàng bỏ qua cho cô.

Khả Hinh cúi đầu, có chút do dự.

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, kiên quyết nói: “Tôi muốn nghe.”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một lúc, rốt cuộc thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Tôi nói thật, ngày đó lúc tôi ra ngoài, đụng phải quản lý của tôi, tôi giật mình, liền len lén từ hàng rào bên đường cái chạy tới, không ngờ nhìn không rõ ràng nên lên nhầm xe của Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, chỉ dịu dàng nhìn cô, trên mặt hiện lên nụ cười.

Khả Hinh hết sức ảo não nói: “Lần trước đó ăn sushi cũng như vậy, tôi đi toilet xong trở lại, vào nhầm phòng của Tổng Giám đốc, lúc đó, dường như bọn họ đang nói chuyện chính trị gì đó, nên tôi không dám ra ngoài.”

Hai mắt Tô Thụy Kỳ lóe lên, nhớ lại chuyện lần trước tới nhà hàng Nhật ăn sushi, dường như có mấy người chính trị, anh không nhịn được cười.

Khả Hinh có chút gấp gáp nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Anh đừng tức giận, tôi thật sự không cố ý. Thật đó, không phải cố ý. Sau đó tôi không gọi điện thoại cho anh vì tôi sợ anh tức giận, tôi mới không dám “

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, một lúc lâu mới dịu dàng nói: “Nhớ kỹ lời tôi…, nếu lần sau cho tôi leo cây nữa, mặc kệ tôi tức giận hay không, cô cũng phải giải thích cho tôi. Biết không?”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh ngây ngốc nhìn anh đáp lời.

“Bụng của tôi hơi đói rồi.” Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh, bất đắc dĩ nói.

Đường Khả Hinh không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, nhìn anh nói: “Được rồi, tôi làm cho anh ăn, xem như bồi thường hai lần trước tôi hứa lèo.”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này rất hài lòng, nói: “Vậy. . . . . . Hiện tại chúng ta phải về nhà?”

“Trong nhà của anh có nguyên liệu làm sushi không?” Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, cười hỏi.

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ, cười nói: “Không có. Đã vứt hết rồi.”

“Lãng phí.” Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cười nói: “Ở gần đây có chợ, nhất định có thứ chúng ta muốn mua, cùng đi chứ. Rất nhanh.”

“Ừ.” Tô Thụy Kỳ nói xong, liền cố ý than thở thời tiết hôm nay nóng khủng khiếp, buộc anh phải chui vào trong cây dù của Đường Khả Hinh, đưa tay nắm vị trí tay cô cầm dù, nói: “Thời tiết quá nóng, cho tôi mượn che một chút.”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh, rồi chậm rãi từ trong lòng bàn tay của anh, rút bàn tay nhỏ bé của mình, cúi đầu, để cho anh nắm cây dù.

“Đi thôi.” Tô Thụy Kỳ nhìn cô một cái, mỉm cười cầm dù che lẫn nhau, nhẹ đỡ bả vai của cô, cùng nhau đi về phía trước, anh nhìn Đường Khả Hinh xách theo túi nho trong tay, liền rất tự nhiên hỏi: “Nho ngọt không?”

“Ngọt, rất ngọt.” Đường Khả Hinh lập tức nhiệt tình từ trong chùm nho, ngắt ra một quả ở bên dưới đưa đến trong miệng Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ ăn hết sức vui vẻ, nhất thời cảm giác quả nho này thật sự ngọt tận tim, anh nâng lên khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nói: “Thật sự rất ngọt.”

“Đó là đương nhiên, vì tôi chọn nho mà.” Khả Hinh có chút đắc ý nói.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười muốn phun ra vỏ và hạt quả nho, nhưng Đường Khả Hinh lại gấp gáp đứng trước mặt của anh nói: “Không được! Không thể phun ra vỏ và hạt của quả nho!”

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh hỏi: “Tại sao?”

Khả Hinh nghiêm túc nhìn Tô Thụy Kỳ nói: “Anh không biết sao, vỏ nho và hạt nho là thứ có chứa nhiều chất dinh dưỡng. Hơn nữa vỏ nho và hạt nho không chỉ có thể tăng cường hệ thống miễn dịch, mà còn có công dụng đề phòng bệnh tim mạch rất hiệu quả, thậm chí còn có tác dụng chống ung thư và làm đẹp.”

Tô Thụy Kỳ ngậm vỏ nho và hạt nho suy nghĩ một chút, không chịu nổi mùi vị đắng chát của nó, lắc đầu cười nói: “Không được, tôi không chịu nổi mùi vị đó. Tôi muốn phun ra.”

Anh nói xong, muốn cúi đầu phun ra. . . . . .

Đường Khả Hinh lại dùng bàn tay nhỏ bé của mình bưng chặt miệng của anh, chăm chú nói: “Anh biết không? Thật ra thực vật nếu sử dụng tốt, nó sẽ chống lại tác hại xấu trong thân thể của anh. Một quả nho có bao nhiêu vitamin C anh biết không? Sau khi anh nuốt xuống, nó sẽ nuôi dưỡng thân thể của anh, sẽ bảo vệ thân thể anh, thậm chí gánh vác nhiệm vụ bảo vệ để cho thân thể anh được khỏe mạnh. Không nên tùy tiện vứt bỏ bất kỳ thức ăn có tác dụng. Nó giống như người yêu của anh, bảo vệ anh thật tốt. Hả? Nghe lời đi, nhai, nuốt xuống!”

Chọn tập
Bình luận