Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 272: Tôi ăn no rồi

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“Grâuuu!” Osica nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức buông quần Tô Lạc Hoành ra, muốn đi vào trong, Trang Hạo Nhiên sợ hãi và chán ghét muốn dùng chân chặn lại nhưng con vật thông minh phóng qua chân của mình, vui vẻ bổ nhào trên người của Đường Khả Hinh!.

“A!” Đường Khả Hinh lại bị nó nhào tới, sau đó đôi chân trước của nó lại ôm cổ của cô, càng không ngừng cọ cọ trên cổ của cô, cô không nhịn được bật cười.

Trang Hạo Nhiên hung tợn nhìn chằm chằm con súc sinh này! !

Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi đi tới, nhìn cảnh tượng này, từ từ cởi bỏ hai cúc áo, ngửi được một mùi cơm chín, mới chậm rãi hỏi: “Đang dùng cơm?”

“Ồ!” Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải cười đi tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh muốn ăn một chút không?”

“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi cởi tây trang của mình ra, ôm đến trên ghế sa lon, mới quay đầu nhìn bốn cầm thú Lâm Sở Nhai ở phía sau lưng, giống như có nhiệt tình hỏi: “Các người cũng vào ăn đi?”

Bọn Lâm Sở Nhai vốn biết hôm nay Trang Hạo Nhiên nấu cơm, muốn tới ăn chực, tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Tưởng Thiên Lỗi, phát ra một cỗ sát khí, cái ót bọn họ chợt lạnh, nhanh chóng cười nói: “Không cần, chúng tôi không đói bụng, ăn rồi, ăn rồi!”

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn về phía mấy kẻ vô dụng!

“Vậy vô ngồi một lát?” Tưởng Thiên Lỗi vừa xắn ống tay áo, vừa thản nhiên nhìn về phía bọn họ nói.

“Không cần, không cần! Mọi người từ từ ăn, chúng tôi đi trước. . . . . .” Bọn họ không nói hai lời, ngay lập tức phịch một tiếng, đóng chặt cửa lại!

Trong nhà chỉ còn lại ba người và một con chó!

Lúc này Đường Khả Hinh cũng có chút lo sợ nhìn hai người đàn ông hôm nay cảm xúc giống như có chút không ổn, cô không muốn làm vật hy sinh, ngay lập tức cũng cười đứng lên, nhìn hai người nói: “Tôi cũng ăn no rồi, vậy tôi không quấy rầy hai người nói chuyện quốc gia, từ từ ăn hả, tôi đi trước. . . . . .”

“Tốt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hết sức tao nhã, hết sức phong độ, đôi tay cắm túi quần, đi vào phòng ăn.

Trang Hạo Nhiên nhịn cười đi vào phòng ăn.

Đường Khả Hinh thở ra một hơi, không nói hai lời, giống như tên lửa nhào đến trên bàn, soạt soạt soạt, thu dọn tài liệu và laptop, trong miệng cắn một cây bút máy, đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch cũng không chú ý, phát điên bước thẳng ra ngoài cửa, sau đó Osica cũng ngoắc ngoắc cái đuôi, uốn éo cái mông, rất phong độ và tao nhã cũng đi theo sau lưng Đường Khả Hinh đi ra ngoài, thuận tiện đưa chân sau, móc nhẹ, đóng cửa lại. . . . . .

Quả nhiên không ngoài dự đoán của hai người đàn ông, cửa mở ra một lần nữa, vẻ mặt Đường Khả Hinh không chút thay đổi, lại hết sức khéo léo nhanh chóng ôm tài liệu đi vào phòng khách, đặt mọi thứ xuống, sau đó đi vào phòng ăn, lập tức muốn ngồi ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, không ngờ Osica như mũi tên, chui lên, cắn vạt áo Đường Khả Hinh, kéo cô tới ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi!

“Aiz!” Đường Khả Hinh lập tức ngồi tại chỗ, nhìn về phía con Osica đã uốn éo cái mông, đi tới vị trí cô mới vừa ngồi, rất oai phong tung người nhảy một cái, giống như Tướng quân, dựng người lên, mắt to tròn vo nhìn chằm chằm về phía Trang Hạo Nhiên!.

Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn Osica, tức giận nói: “Mày nhìn chằm chằm tao làm gì?”

Osica nghe Trang Hạo Nhiên nói, vẫn nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên hận nghiến răng nghiến lợi nhìn con chó đáng chết, thật muốn cầm thuốc chuột độc chết nó! !

“Lúc nảu không phải cô muốn đi ra ngoài sao? Tại sao không đi?” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, mở khăn ăn, nhìn về phía Đường Khả Hinh lạnh lùng hỏi.

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức nhún nhún vai, hơi miễn cưỡng cười nói: “Bất chợt tôi mới nhớ tới, tôi . . . . . Tôi còn chưa ăn xong beefsteak. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn cái đĩa trống không, mới nói: “Ồ. . . . . . Vậy cô từ từ ăn đi. . . . . .”

“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự bất đắc dĩ vươn tay bưng canh gà nhân sâm của Trang Hạo Nhiên, đặt ở trước mặt của mình, xé một đùi gà ăn, vừa nhai vừa nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng này, hơi cẩn thận hỏi: “Tôi thấy Osica giống như thật sự rất ưa thích tôi . . . . . Nó sẽ không chờ tôi ăn xong, còn muốn đi theo tôi chứ . . . . .”

“Tôi cũng không gò bó tự do của nó. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, đột nhiên cắt một miếng beefsteak, nhẹ nhàng ném lên không trung. . . . . .

“Grâuuu! !” Osica nhảy một cái, mạnh mẽ nhào tới trước, ngoạm miếng beefsteak, giống như ăn thịt người vậy, nhai rất thích thú làm cho Đường Khả Hinh hoảng sợ đến mất hồn mất vía, Trang Hạo Nhiên có chút bị nghẹt thở, nhìn về phía con súc sinh này.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất nhàn nhã dùng dao cắt beefsteak, vừa cắt vừa nói: “Tại sao hai người không ăn? Mới vừa rồi không phải chơi rất vui vẻ sao?”

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền cầm dao cắt beefsteak, cắt một phần nhỏ, định bỏ vào trong miệng, sau đó nghe Osica sủa một tiếng, anh mới quay đầu nhìn nó một cái, sau đó cũng đã thấy trong miệng Osica có thêm một miếng beefsteak, ăn rất say sưa ngon lành, anh trợn to hai mắt nghi ngờ một chút, mới quay đầu nhìn cây nỉa trong tay mình, miếng thịt bò mới vừa cắt đã biến mất, anh tức giận, nện cây nỉa ở trên bàn, nổi giận kêu lên: “Lúc ấy mày vừa sanh ra, lão tử nên cầm thuốc chuột độc chết mày đi!”

“Lúc ấy Truy Phong của cậu ở trong bụng mẹ, tôi đã muốn độc chết nó!”

“Thiệt không?”

“Thật!”

“Anh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn nói gì, lại nghe Osica chợt rống lên điên cuồng, lá gan của anh xẹp xuống, vừa phục hồi tinh thần cũng đã nhìn thấy Osica đã đưa móng vuốt, chụp lấy miếng thịt to trong đĩa mình, vèo một cái, cắn vào trong miệng của nó, đang gặm rất thích thú . . . . . .

“AAAAA . . . . . .” Trang Hạo Nhiên tức giận, không nói hai lời đưa lên tay, muốn xách lỗ tai của nó!

Osica nhai thịt bò, thú tính nổi lên, lông dựng lên, muốn nhào về phía Trang Hạo Nhiên . . . . . .

“Osica. . . . . . . .” Lúc này Đường Khả Hinh đột nhiên hét lên! !

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên bị cô hét như vậy, giật mình nhìn cô! !

Cô vươn tay nhanh chóng cản lại trước, sau đó phát điên bưng canh gà ở trước mặt uống hết, gặm hết một con gà vào trong bụng của mình, sau đó liều mạng cầm cái nĩa, xiên beefsteak ở trước mặt Tưởng Thiên Lỗi, liều mạng nhét vào trong miệng của mình. . . . . .

Hai người đàn ông không thể tin nổi khẽ trừng mắt nhìn cô nhóc Đường Khả Hinh, ăn hết thức ăn trong đĩa của mình và của người khác, thiếu chút nữa ngay cả xương cũng không thừa, ngay cả Osica cũng nhìn về phía Đường Khả Hinh, chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái nữa, hết sức bội phục.

Đường Khả Hinh giống như quỷ chết đói, ăn hết món ăn trên bàn rồi mới khó chịu nhìn về phía mọi người nói: “Các người và cẩu cẩu đều ăn no rồi chứ?”

Hai người đàn ông và một con chó đều nhìn về phía Đường Khả Hinh, không biết nên nói gì.

“Ăn no rồi, vậy thì đi thôi. . . . . .” Đường Khả Hinh cầm khăn ăn, lau miệng một cái, sau đó đi tới trước mặt của Osica, nhẹ nhàng nắm sợi dây nhỏ nhỏ ngắn ngắn trên cổ của nó, sau đó đi tới bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, rất thành ý khuyên: “Đi thôi. . . . . .”

Dường như cô và người ta rất thân quen.

Tưởng Thiên Lỗi có chút không thể tin nổi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nghĩ tới cô mới vừa nuốt ba miếng beefsteak, một con gà, một đĩa tôm, một đĩa salad trái cây, hai lát bánh mì nướng, nên tốt bụng nhắc nhở cô, nói: “Cô. . . . . . Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

“Không cần. . . . . .” Đường Khả Hinh hết sức thành khẩn nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: “Đi thôi, đợi lát nữa tôi đi, chó của anh cũng đi, hai người ở chỗ này, quá nguy hiểm, tôi cũng rất nguy hiểm. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên chớp mắt một cái, rất yên lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, liền lau lau miệng. . . . . .

“Anh chưa ăn, lau miệng cái gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh.

“Tôi vui vẻ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi để khăn ăn xuống, chậm rãi đứng lên nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới xoay người đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, nét mặt lộ ra vẻ tráng sĩ, gật đầu một cái, bỗng nhiên xông ra, cầm tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, mở ra, hết sức khéo léo và nhanh chóng muốn giúp anh mặc vào. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn về phía người này.

“. . . . . .” Đường Khả Hinh gật đầu một cái.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, buông lỏng tay áo sơ mi, được cô giúp đỡ, mặc tây trang vào, mới xoay người, cũng đã thấy Đường Khả Hinh tiến lên cài cúc áo tây trang cho mình, anh nhíu mày, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: “Cô không sao chớ?”

“Không có gì! Không có gì!” Đường Khả Hinh chợt lắc đầu một cái, cài xong cúc áo cho anh, mới nhìn thấy Osica lại ngoắc ngoắc cái đuôi đến gần Trang Hạo Nhiên, cô lập tức vọt lên, ngăn ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, nhẹ nhàng sửa lại cổ áo cho anh, phủi phủi bụi bậm và lông chó trên người của anh, sau đó một tay kéo con chó, một tay lôi Tưởng Thiên Lỗi, kéo hai sinh vật đi ra ‘phòng tổng thống’, phịch một tiếng, đóng cửa lại!

Cho đến bây giờ Trang Hạo Nhiên vẫn chưa kịp phản ứng, một mình đứng ở bên trong cửa, kinh ngạc suy nghĩ mới vừa xảy ra chuyện gì?

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở ngoài cửa, cũng suy nghĩ giống như Trang Hạo Nhiên, nhìn về phía Đường Khả Hinh đã dắt con chó cưng của mình, muốn đi vào thang máy, thậm chí cô còn đưa đầu ra ngoài nhìn mình, ngoắc ngoắc tay nói: “Còn không qua đây? Đi ngay! Mau! Chúng ta đi! !”

Chọn tập
Bình luận