Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 252: Rất nặng

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Hồ sen gần vào thu, lá sen càng xanh biếc.

Ánh mặt trời buổi trưa có vẻ rất sinh động phản chiếu giọt nước trên những lá sen, hoa sen màu hồng đang nở rộ trong ngày hè một lần cuối cùng, cánh hoa và lá xòe ra, vô cùng xanh biếc.

Trường tiểu học nơi xa đã tan học, rất nhiều học sinh tiểu học ào ào chạy ra ngoài, bọn chúng đều mặc váy nhỏ màu trắng hoặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu xanh dương, thật vui vẻ chạy ra sân trường, được ba mẹ dắt tay đi trên đường trở về nhà, một bài hát “Tuổi thơ” từ bên kia trường học truyền đến, giống như tạm biệt mùa hè. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn tựa vào rào chắn hồ sen, đón gió lành lạnh, hơi mỉm cười nhìn về phía những học sinh tiểu học không buồn không lo, nhớ tới khi còn bé, ba mẹ cũng từng đón mình và anh trai tan học như vậy.

Tô Thụy Kỳ vẫn thật căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhìn khuôn mặt nhã nhặn trầm tĩnh của cô đang nhìn về phía học sinh tiểu học trước mặt, nở nụ cười ôn nhu, tim của anh đau nhói, nhẹ nhàng gọi: “Khả Hinh. . . . . .”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của Tô Thụy Kỳ, đột nhiên mỉm cười, đáng: “Vâng. . . . . .”

“Chuyện tối hôm qua, anh vô cùng xin lỗi. . . . . . anh . . . . . anh nhất thời không có nghĩ tới tối hôm qua cô ấy lại xuất hiện đột ngột, anh . . . . .” Tô Thụy Kỳ muốn giải thích, đột nhiên không biết giải thích thế nào, chỉ sâu kín nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn Tô Thụy Kỳ, lạnh nhạt nói: “Em biết. . . . . .”

“Em biết?” Tô Thụy Kỳ căng thẳng và không hiểu nhìn về phía cô.

“Cô ấy tên Tiệp Dư đúng không? Cũng là ảnh hậu Amiee đoạt giải Quả Cầu Vàng. . . . . .” Đường Khả Hinh lạnh nhạt nói.

Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh xoay người nhìn về phía hồ sen trước mặt, sâu kín cười nói: “Cô ấy thật đẹp, thật đẹp. . . . . . Nghe nói cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất Phương Đông. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nghe vậy, hai mắt đột nhiên mờ đi, cũng xoay người im lặng nhìn về phía phương xa.

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, có chút hiểu được, cười nói: “Buổi tối trời mưa hôm đó, cô ấy đoạt giải rồi xuất hiện trước màn ảnh lớn, cho nên anh mới hôn em, bởi vì trong lòng anh quá đau đớn. . . . . . Đúng không?”

Tô Thụy Kỳ nghe xong vội vàng nhìn về phía cô, nói: “Anh . . . . .”

Đường Khả Hinh gật đầu một cái, hai mắt lộ ra nụ cười tha thứ, nói: “Em hiểu mà . . . . . .”

“Rốt cuộc em hiểu cái gì?” Hiện tại Tô Thụy Kỳ đã cực độ gấp gáp, nhìn về phía Đường Khả Hinh, khó chịu nói: “Bây giờ em có thể đừng xen vào việc của cô ấy hay không, hiện tại anh chỉ quan tâm em! Anh biết rõ tối ngày hôm qua anh đã sai, anh không nên đi một mình bỏ lại em, để cho em một mình đối mặt những tân khách, anh thật sự . . . . . .”

“Tô Thụy Kỳ. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng gọi anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn cô.

Đường Khả Hinh có chút đau lòng nhìn anh, thật lòng nói: “Mặc dù đối với tình yêu, em không quá quen thuộc, nhưng em biết, hận bao nhiêu là càng yêu bấy nhiêu . . . . . . Cho dù anh có yêu cô ấy hay không, nhưng anh lo lắng cho cô ấy là sự thật, đối với chuyện tối hôm qua, em thật sự rất mệt mỏi nhưng em không trách anh, trên thế giới này, cho dù em tức giận ai, em cũng sẽ không tức giận anh. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nghe lời này, đột nhiên tức giận nói: “Em nói cái gì?”

Ánh mắt Đường Khả Hinh thật dịu dàng nhìn về phía anh.

“Em nói trên thế giới này, cho dù em tức giận ai, em cũng sẽ không tức giận anh?” Tô Thụy Kỳ có chút đau lòng hỏi.

Hai mắt Đường Khả Hinh mờ đi, hai tay vịn rào chắn, sắc mặt lộ ra bình tĩnh.

“Em. . . . . .” Tô Thụy Kỳ càng lúc càng tức giận nói: “Anh tình nguyện để em tức giận anh ! Anh tình nguyện để em mắng anh, đánh anh, nhưng em không có cảm giác gì ! Em cũng không biết tức giận! Nói cách khác, đối với anh, em hoàn toàn không có cảm giác?”

Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn khuôn mặt Tô Thụy Kỳ căng thẳng, cô mỉm cười nói: “Tối hôm qua, quả thật em có chút tham lam. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn về phía hồ sen xanh biếc trước mặt, nói thật lòng của mình: “Em nhìn cả nhà của anh hòa thuận vui vẻ, ông nội Thủ tướng đối với em rất tốt, còn gắp thức ăn cho em, chú và dì cũng rất tôn trọng em, chị của anh cũng rất quan tâm em, em có chút tham lam, tham lam ấm áp của gia đình anh, bởi vì cuộc đời em muốn cầu cũng cầu không được. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn cô nói: “Nếu em chấp nhận, bọn họ sẽ trở thành người nhà của em.”

“Bọn họ không phải là người nhà của em. . . . . .” Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Tô Thụy Kỳ, nhớ tới lời của Tô Linh, cô thật lòng nhìn anh nói: “Bọn họ là người nhà của anh, mặc kệ anh dùng cách gì đối đãi với tình yêu, nhưng nhất định phải toàn tâm toàn ý quý trọng người nhà của anh, bởi vì có một số người, cả đời khát vọng cũng không có được hạnh phúc. . . . . .”

“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cảm thấy lời nói Khả Hinh có chút kì lạ, liền gấp gáp nhìn về phía cô nói: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

“Em muốn nói là. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút không nở nhìn Tô Thụy Kỳ, thật lòng nói: “Nếu như có thể, anh lý trí một chút đối mặt với tình yêu của mình, đừng để cho ông nội, ba mẹ lo lắng, cũng đừng để cho chị gái lo lắng, vị Tiệp Dư tiểu thư kia, nếu anh vẫn thích cô ấy, hãy thành thật với lòng của mình . . . . . . Bởi vì có đôi khi, yêu và không yêu, phải dựa vào bản năng sống trong cuộc đời của anh. . . . . . Lúc cắt bánh ngọt, anh nhìn thấy cô ấy, lập tức bỏ lại em, em biết ngay người anh yêu là ai. . . . . . Mà cuối cùng em cũng chỉ là bạn bè tốt nhất, tri kỹ tốt của anh. . . . . . Điểm này không có thay đổi. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nghe lời từ chối như vậy, trong lòng đau nhói, nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Em đang từ chối anh sao?”

“Em hi vọng anh không nên từ chối lòng mình. Mà em có từ chối hay không đối với anh cũng không quan trọng.” Đường Khả Hinh lạnh nhạt nói.

“Khả Hinh!” Tô Thụy Kỳ lập tức nắm chặt bả vai của cô, để cho cô đối diện mình, đau lòng vội vàng nói: “Em đừng như vậy! ! Đêm hôm đó, anh hôn em, anh có cảm giác! Anh trở về cả buổi tối cũng không có ngủ được. . . . . .”

“Em cũng không có ngủ. . . . . .” Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn anh, mỉm cười nói.

Tô Thụy Kỳ sững sờ, nhìn cô.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, thật lòng nói: “Đêm hôm đó, em nhìn thấy anh bi thương nên cảm động, cho tới bây giờ em cũng không biết, thì ra một người bi thương có thể làm cảm động người khác, nhưng đã qua rồi, bởi vì một nụ hôn, so với quá khứ của anh thì chuyện của chúng ta không đáng nhắc tới. . . . . . Em cũng không muốn nhắc lại. . . . . .”

“Nghĩa là sao?” Tô Thụy Kỳ cau mày nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn ánh mắt anh như ánh sao, nhớ tới ba năm qua, anh làm hộ cho người yêu của mình, trong lòng của cô căng thẳng, lại nhớ tới lời nói của Tô Linh, hai mắt của cô chợt lóe, nói: “Em hi vọng, sau này chúng ta không cần gặp lại nhau. . . . . . Bởi vì trải qua tối hôm qua, sợi dây tình bạn của chúng ta đã đứt. . . . . . em vô ý tiếp nhận tình cảm của anh, cũng vô ý làm bạn bè với anh. . . . . .”

“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Tô Thụy Kỳ đột nhiên rất mất mát nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng nói: “Điều này cũng không giống em! ! Cũng không giống lời của em nói!”

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ, thật lòng nói: “Con người sẽ thay đổi, ba năm qua, cám ơn anh đã từng giúp đỡ em, cũng cám ơn anh đã từng động lòng với em, không ngại má trái em không trọn vẹn, cũng cám ơn anh cho em một giấc mộng đẹp nhất, nhưng kể từ ba năm trước đây, sau khi má trái của em bị hủy, thật không có nghĩ tới muốn có nhau mãi mãi cùng người nào, em biết em không xứng với tình yêu, cũng không xứng có được anh. . . . . .”

Tiếng nói bị tắt nghẽn.

“. . . . . . . . . . . .”

Cô sửng sốt.

Tô Thụy Kỳ nắm chặt bả vai của cô, cúi người xuống, hôn môi của cô, nước mắt lăn xuống.

Hai mắt Đường Khả Hinh chợt đỏ bừng, hai tay buông thỏng ở một bên, mặt hơi ngẩng lên, cảm thấy người đàn ông trước mặt hôn lên môi của mình, nước mắt rơi vào khuôn mặt của mình, có chút ấm áp. . . . . .

Rất nhiều học sinh tiểu học đi qua bên cạnh bọn họ, cùng nhau rất kinh ngạc nhìn hai anh chị đang làm gì?

Hai mắt Tô Thụy Kỳ chợt lóe, chậm rãi buông Đường Khả Hinh ra, nhìn hai mắt cô gái này rưng rưng, anh nghẹn ngào bi thương hỏi: “Nếu như tình yêu thật là bản năng. . . . . . Vậy bây giờ anh đang làm gì?”

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, nước mắt lăn xuống.

“Khả Hinh. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nắm bả vai của cô, cúi xuống, rất đau lòng nói: “Không sai, vừa mới bắt đầu anh bị em hấp dẫn là bởi vì cô ấy, nhưng em không phải là cô ấy. . . . . . Em cũng không có yêu cầu anh phẩu thuật cho em, thậm chí cắt tóc em cũng rất thấp thỏm, sợ nợ anh . . . . . Anh không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ thích nhìn bóng lưng của em, bởi vì em đi bộ rất đẹp. . . . . . bước chân nhẹ nhàng, từng bước từng bước đi về phía trước, có chút đáng thương, còn có chút đáng yêu. . . . . . Thật dịu dàng. . . . . .”

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau nhói, kích động nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ đau đến toàn thân run rẩy, nước mắt kích động nhỏ xuống, cố nén khổ sở, nói: “Anh vẫn luôn từ chối em, ba năm này anh vẫn luôn từ chối em là bởi vì anh sợ em là Tiệp Dư thứ hai, nhưng không biết một ngày nào đó, anh đột nhiên hiểu ra, mặc kệ em là cô ấy hay là em, anh đều tiếp nhận. . . . . . Anh không biết ở trong lòng của anh cô ấy quan trọng như thế nào, nhưng hiện tại trong lòng của anh chỉ có em. . . . . . Anh không dám nói yêu, bởi vì anh sợ chữ yêu quá nhẹ. . . . . . Bởi vì em ở trong sinh mệnh của anh, rất nặng. . . . . .”

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, đau lòng nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ vội vàng nhìn Đường Khả Hinh, hối hận nghẹn ngào nói: “Tha thứ cho anh đi, Khả Hinh. . . . . . Tha thứ cho anh đi . . . . . Thật ra anh muốn khôi phục má trái của em là vì bản thân em, không phải vì anh . . . . . Bởi vì trong thế giới của anh, em như thế nào cũng xinh đẹp nhất. . . . . . cho anh một cơ hội, cho dù bây giờ em yêu anh hay không yêu anh, cho anh một cơ hội, chúng ta cùng nhau đi về phía tương lai, vừa đi vừa nghỉ. . . . . . Được không?”

Nước mắt Đường Khả Hinh từng viên lăn xuống, ánh mắt mê man nhìn đôi mắt bi thương của anh, cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo vành nón, im lặng bước đi.

“Khả Hinh!” Tô Thụy Kỳ đau lòng nhìn về phía cô nói: “Thật. . . . . . Không muốn cho anh một cơ hội sao?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ mím chặt đôi môi, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống, rút lại đôi tay run rẩy, cắm vào trong túi áo, từng bước từng bước đi về phía trước. . . . . .

“Khả Hinh . . . . . .” Tô Thụy Kỳ lại đau lòng rơi lệ gọi cô, nghẹn ngào hỏi: “Em thật nở bỏ anh sao? Thật bỏ được sao?”

Bóng lưng kia vẫn chậm rãi biến mất trên con đường Mộc Lan.

Chọn tập
Bình luận