Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 309: Kiên cường và mạnh mẽ

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nhào tới trước cửa phòng cấp cứu, đã thấy viện trưởng nhanh chóng đi ra, căn dặn trợ lý bên cạnh: “Lập tức liên lạc chuyên gia ngoại khoa tốt nhất ! !”

“Vâng! !” Bác sĩ trợ lý lập tức bay về phía trước ! !

Tưởng Thiên Lỗi nghe được câu này, tim của anh chợt run lên, đi về phía viện trưởng, hỏi nhanh: “Viện trưởng! ! Như Mạt xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy! Hai ngày trước không phải người còn rất tốt sao?” Trang Hạo Nhiên căng thẳng hỏi.

Viện trưởng bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nói: “Tình huống cụ thể, tôi cũng không quá rõ ràng, chúng tôi tiếp nhận Thị Trưởng phu nhân thì phát hiện nhịp tim của cô ấy đã dừng lại. . . . . .”

Trái tim Tưởng Thiên Lỗi giống như bị vỡ tan nhìn về phía viện trưởng!

Trang Hạo Nhiên sốt ruột gầm lên: “Người đâu?”

“Làm cộng hưởng điện từ xong, tạm thời người đã bình phục lại, nhưng trái tim vẫn đau yếu, cho nên chúng tôi muốn tìm bác sĩ khoa tim giỏi nhất, nếu không hậu quả khó lường được!” Viện trưởng nói nhanh.

“Lập tức liên lạc với bác sĩ Trần! Anh ấy vẫn phụ trách Như Mạt!” Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, đang lúc hoảng thần, đưa cho Đông Anh!

Đông Anh nhanh chóng nhận lấy điện thoại di động, run rẩy gọi điện thoại cho bác sĩ Trần.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức bước nhanh tới cửa trước phòng cấp cứu, nhìn về phía này ánh đèn đỏ nhỏ nhỏ, bao nhiêu lần, trái tim khi đối mặt ánh đèn trước mặt, vỡ vụn, thở gấp, không hiểu nghĩ: Như Mạt, đã xảy ra chuyện gì làm cho em kích động như vậy, không để ý đến mạng sống?

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, lập tức nhìn về phía người giúp việc đứng ở một bên đã khóc thành lệ người, nghiêm túc hỏi: “Trước khi phu nhân của cô trong người không tốt, xảy ra chuyện gì?”

Người giúp việc khóc nói: “Lúc ấy Tử Hiền Tiểu thư không biết bởi vì chuyện gì, rất xung động chạy vào. . . . . .”

“Tử Hiền?” Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt chợt lóe, không thể tin nổi gầm nhẹ: “Tại sao cô ấy đi tìm Như Mạt?”

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở một bên, nói: “Tại sao? Lý do chỉ có chính anh mới biết thôi.”

Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn về phía anh nói: “Không cần đoán anh cũng biết chứ? Hai người phụ nữ tranh đấu, không phải chỉ vì anh sao?”

“Tôi có hỏi cậu sao?” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở hỏi anh.

“Người đẩy cô ấy vào chỗ chết, không phải Tử Hiền, là anh đấy! !” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh, khổ sở nói.

“Là tôi, ! Đúng vậy! ! Chính là tôi.” Tưởng Thiên Lỗi nặng nề, khổ sở nói: “Tôi đáng tội chết ngàn lần! Được chưa? Tôi không thể cho cô ấy một tương lai, được chưa?”

“Mấu chốt là tại sao anh muốn trêu chọc người phụ nữ thứ ba! ! Để cho hai người phụ nữ khổ sở như vậy! !” Trang Hạo Nhiên tức giận hỏi! !

“Trang Hạo Nhiên! !” Tưởng Thiên Lỗi tức giận tiến lên, vừa muốn níu áo của anh, Trang Hạo Nhiên lại đưa tay bắt lấy tay anh, mới nặng nề mà đau khổ nói: “Hoặc là anh cho cô ấy một tương lai, hoặc là anh thẳng thắn một chút, cô ấy nằm ở bên trong, mặc kệ sống và chết, bây giờ anh xoay người đi khỏi, anh làm được sao?”

Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt áo của anh, gân xanh nổi lên, tức giận nhìn anh!

Nơi xa, bóng dáng nho nhỏ kia nhìn cảnh tượng này.

“Anh làm được sao?” Trang Hạo Nhiên gầm nhỏ!

“Tôi không làm được! !” Tưởng Thiên Lỗi khổ sở nói: “Cho nên tôi đáng chết! Sẽ để cho thiên lôi đánh tôi trước, tôi chết trước cô ấy một bước, có thể tất cả đều giải thoát!”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi chợt đẩy mạnh tay của anh ra, hai mắt bởi vì đau lòng khổ sở nhanh chóng đỏ thắm, xoay người nhìn về phía bức tường màu trắng trước mặt, lại một lần nữa thiên nhân cách xa nhau, chỉ cần mình lui về phía sau cô một bước, ngay lập tức sẽ có tường màu trắng lấp kín, cách ly thế giới của mình, kể cả tình yêu, sự nghiệp, tình than, toàn bộ ngăn cách bên ngoài, anh khổ sở bất đắc dĩ nói: “Tôi muốn cưới người phụ nữ này, mặc kệ cô ấy có thể sống mấy ngày, rốt cuộc trái tim có thể chịu đựng bao lâu, tôi cũng muốn cưới người phụ nữ này, nếu như cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ bỏ hết tất cả, cùng cô ấy sống mỗi ngày, cho dù ngày mai là Ngày Tận Thế, tôi cũng khát vọng dắt tay của cô ấy, nếu cô ấy đồng ý gả cho tôi..tôi sẽ cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ, tập trung hoa hồng đẹp nhất trên thế giới, chỉ cần cô ấy muốn, cho dù ánh trăng trên trời, tôi cũng bắt thang lên trời thực hiện ước mộng cho cô ấy. . . . . . Nhưng cô ấy không cần tôi đấy! Tôi không thể làm được gì ! !”

Anh nói tới chỗ này, khổ sở không thốt nên lời, đầu đụng bên tường, nghĩ tới sau một giây cô có thể sẽ rời khỏi mình, loại kiên quyết buông tay trở thành một loại tội lỗi !

Đường Khả Hinh ngã ngồi ở hành lang đầu kia, rơi lệ nhìn về phía cảnh tượng trước mặt, trái tim lại như dao cắt, đau đến không thở được.

Vành mắt Nhã Tuệ mắt ửng đỏ, ngồi xổm người xuống, nhìn Khả Hinh, nghẹn ngào nói: “Không phải đã nói rồi sao? Tới đây sẽ bị thương . . . . . .”

Trái tim Đường Khả Hinh đau đến nói không ra lời, mặc cho nước mắt từng viên lăn xuống, nghiêng nhìn về phía người đàn ông khổ sở ở trước mặt, cô muốn tiến lên, nhưng phát hiện thế giới của anh đột nhiên cách mình thật xa, thật xa, xa tới mức không kịp chạm tay, mặc dù mới vừa rồi còn thắm thiết hôn nhau, cái loại cảm giác mãi mãi có nhau, giống như áng mây, mặc dù trong lòng của cô, đối với tình yêu tới rất nhanh, thật không có lòng tin, rất thấp thỏm không yên. . . . . .

Cô thở ra một hơi, muốn chống thân thể đứng lên, nhưng dưới chân mềm nhũn, không đứng nổi, muốn bật khóc, lại sợ kinh động người trước mặt, mà để cho hơi thở như tơ mềm, đè chặt vị trí trái tim, cắn chặt răng, liều mạng đứng lên, nắm chặt cổ tay Nhã Tuệ, từng bước từng bước xoay người rời khỏi.

Nhã Tuệ đau lòng dắt bạn thân, cũng im lặng bước đi.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn đưa lưng về phía bóng dáng nho nhỏ kia, nhìn về phía ngọn đèn trước mặt, khổ sở nhắm mắt lại.

Đường Khả Hinh mở to đôi mắt đẫm lệ để cho nước mắt rõ ràng thế giới của mình, từng bước từng bước đi về phía trước.

Bác sĩ Trần bước nhanh tới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi trầm trọng gọi: “Tổng Giám đốc!”

“Mau! Xem tình huống của Như Mạt ra sao!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức căng thẳng nói.

“Vâng!” Bác sĩ Trần lập tức đi vào phòng cấp cứu, đóng cửa lại !

Trang Hạo Nhiên lập tức cầm điện thoại di động lên, muốn báo cho Tần Vĩ Nghiệp và người Nhà họ Tần!

Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của anh!

Trang Hạo Nhiên sửng sốt nhìn về phía anh, hỏi: “Thế nào?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên một cái, lộ ra vẻ mặt chưa từng thỏa hiệp, trầm trọng van xin: “Để cho tôi ích kỷ một lần! Tạm thời đừng thông báo cho bất cứ ai, để cho tôi ở bên cô ấy đi.”

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn nhìn chằm cằm về phía cánh cửa kia.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ thở dài một cái, buông tay, xoay người, đôi tay gõ mạnh vào mặt tường, cúi xuống suy nghĩ: chuyện như vậy, rốt cuộc đến khi nào thì có kết quả?

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi đỏ bừng, khổ sở mãnh liệt nhớ nhung cô ở bên trong.

Thời gian đã hơn ba giờ, sắp rạng sáng.

Cuối cùng bác sĩ Trần đã đi ra ngoài, trầm trọng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng gấp gáp bi thương nhìn về phía anh.

Bác sĩ Trần chớp mắt một cái, buông lỏng khẩu trang, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hết sức bất đắc dĩ và khổ sở nói: “Rất xin lỗi, Tổng Giám đốc, Như Mạt tiểu thư mặc dù cứu được, nhưng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên nín thở nhìn về phía anh.

“Nhưng. . . . . .” Bác sĩ Trần bất đắc dĩ nhìn về phía anh nói: “Trái tim lại một lần nữa lặp lại kết quả của ba năm trước đây, xuất hiện tình trạng bài xích. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi khiếp sợ nhìn về phía anh, vẻ mặt bởi vì không thể tin mà co quắp. . . . . .”Cái gì?”

Trang Hạo Nhiên nghe như thế, khổ sở xoay người, thở ra một hơi, cầm điện thoại di động, đập mạnh vào mặt tường một cái ! !

“Chúng tôi đã kiểm tra lặp đi lặp lại, xác định trái tim xuất hiện tình trạng bài xích, hơn nữa lần này, trái tim co lại rất nhanh, điều này có liên quan đến ý chí của cô ấy. . . . . .” Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Tôi đã căn dặn cô ấy, gặp chuyện phải bình tĩnh, trong lòng phải bình tĩnh, nhưng cô ấy. . . . . . Aiz. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi dựa vào bên tường, cúi xuống, hai mắt nhanh chóng tràn lệ, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Như Mạt, cũng sắp biến mất, cái loại cảm giác khổ sở tuyệt vọng và giày vò lan ra cực nhanh, ăn mòn thân thể của mình, anh cắn chặt răng, thân thể bắt đầu khổ sở run rẩy, không muốn nói chuyện, tay đè chặt bên môi, làm cho môi mỏng run rẩy, nuốt xuống khổ lệ, nặng nề thở ra một hơi, bi thương xông vào tim.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên đỏ bừng đứng ở một bên, nói không ra lời.

Bác sĩ nhìn về phía hai người đàn ông im lặng, nói: “Trước hết không nên nản chí, bởi vì chúng ta có thể thử cấy ghép tim một lần nữa. . . . . .”

Trên thế giới này, có rất nhiều người biến mất trên thế giới này, nhưng mỗi một lần cũng không có trùng hợp và có liên quan tới sinh mạng yếu ớt kia như vậy.

Tưởng Thiên Lỗi rất tuyệt vọng đứng tại chỗ, nói không ra lời.

Trang Hạo Nhiên im lặng.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, Như Mạt trong cơn ngủ say, được tất cả y tá im lặng đẩy đi ra.

Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên lập tức tiến lên, cúi người nhìn Như Mạt, sắc mặt của cô tái nhợt, ngủ mê, lông mi thật dài nhẹ rũ xuống, đôi tay buông nhẹ hai bên, yếu ớt cuộn một chỗ, Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, đi theo xe nhẹ nhàng đi tới phòng bệnh ở đầu kia, đi qua phòng của Khả Hinh, ánh mắt của anh vẫn rơi vào trên người của Như Mạt. . . . . .

Đường Khả Hinh ngồi ở trước giường bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn bóng đêm về phía ngoài cửa sổ.

Bác sĩ và y tá cùng Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau đưa Như Mạt đi vào phòng bệnh, Trang Hạo Nhiên dừng bước lại, im lặng nhìn về phía người giúp việc của Như Mạt.

Cô lập tức hiểu ý im lặng gật đầu một cái, không dám vào bên trong, giống như trong lòng có chuyện gì muốn nói, nhưng cuối cùng không dám nói.

Trang Hạo Nhiên không có lưu ý, đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã ngồi ở bên giường bệnh, nắm bàn tay nhỏ bé của Như Mạt, thâm tình chăm chú nhìn cô, anh thở dài một hơi, nghĩ tới trong bệnh viện này còn có một bệnh nhân khác, liền im lặng lui ra ngoài, từng bước từng bước vòng qua một hành lang, đi tới trước phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ nhỏ, nhìn thấy Khả Hinh ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn khu rừng trúc phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt lộ ra đau thương trống rỗng, anh im lặng một lúc, rốt cuộc đẩy nhẹ cửa ra.

Nhã Tuệ ngồi ở trên ghế sa lon, thấy Trang Hạo Nhiên đi tới, lập tức đứng lên, có chút căng thẳng nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười.

Nhã Tuệ hiểu rõ, liền im lặng đi ra ngoài, lại thấy Lâm Sở Nhai đứng ở một bên, mỉm cười nhìn mình, cô sửng sốt.

“Tối hôm nay cô gặp phải chuyện này, tôi theo lệnh ở lại với cô!” Lâm Sở Nhai cười nói.

“Anh biết đánh nhau sao? Có đao pháp như thần hay không?” Nhã Tuệ đột nhiên cảm thấy trong lòng thật nặng trĩu, muốn nói đùa một chút.

“Dĩ nhiên! Đi thôi!” Lâm Sở Nhai vươn tay, đỡ nhẹ bả vai của cô đi về phía trước.

Trang Hạo Nhiên im lặng đi tới bên giường, nghiêng mặt nhìn cô một cái, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười, đột nhiên nằm ở trên giường bệnh, đầu gối vào trên đùi Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh sững sờ, cúi đầu nhìn người đàn ông đẹp trai, hoàn mỹ đến hít thở không thông, cái khuôn mặt cười kia rất cần ăn đòn, cô có chút tức giận nói: “Tại sao dựa vào ?”

Trang Hạo Nhiên đã quen mười giờ tối phải lên giường ngủ, bây giờ đã rạng sáng, anh thở dài một hơi, nhắm mắt lại, mới sâu kín nói: “Trước kia lúc tôi rất đau lòng, ông Tưởng đã từng nói với tôi, nếu như cháu muốn làm một người kiên cường thì cố chịu đựng đau khổ này. . . . . . Nếu như cháu muốn làm một người mạnh mẽ thì cháu đem loại khổ sở này, tiêu hóa trong thế giới của mình, giúp người khổ sở khác. . . . . .”

Đường Khả Hinh sâu kín ngẩng đầu lên, suy nghĩ những lời này.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi mở mắt, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, dịu dàng cảm tính hỏi: “Cô muốn làm một người kiên cường, hay muốn làm một người mạnh mẽ?”

Đường Khả Hinh cúi đầu, rưng rưng nhìn anh, thanh âm run rẩy, yếu ớt hỏi: “Anh thì sao?”.

Hai mắt dịu dàng của Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút nụ cười, đột nhiên ngồi dậy, từ phía sau ôm chặt Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, mới cảm thán nói: “Tôi làm một người mạnh mẽ.”

Anh nói xong, lại buộc chặt cánh tay, ôm cô vào trong lòng.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, đột nhiên trong lòng đau xót, thật im lặng xoay người lại, tựa vào trong ngực của anh, mặt dán vào lồng ngực của anh, hơi nức nở, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng khóc, lại ôm chặt cô gái trong ngực, tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt của cô tư phía sau, đau lòng khẽ thở dài một cái.

Tiếng nức nở nhanh chóng lan ra trong phòng bệnh, giống như cái đêm anh say rượu, cũng đau thương như vậy, xúc động như vậy, quyết tuyệt như vậy !

Chọn tập
Bình luận