Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 206: Hoa hồng của cô

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“Không muốn? Lúc nảy cô và Tổng Giám đốc Trang vì nghĩa quên mình muốn nhảy xuống biển cứu Như Mạt, dũng cảm nhảy vì đại nghĩa, hiện tại nhảy một bản cũng không được? Cô đừng quên, tình yêu giữa cô và Tổng Giám đốc Trang là tôi thúc đẩy đấy!” Tưởng Thiên Lỗi nói một câu hai nghĩa!

Trong miệng Đường Khả Hinh đang nhai bánh mì và trứng cá muối, cảm giác không tốt làm cho cô ho khan, không ngừng ho khan!

“Ho sao! !, Uống ly nước đi!” Tưởng Thiên Lỗi không nói nhiều, trực tiếp cầm chai rượu đỏ trên bàn ăn, rót vào trong một cái ly cao cổ cực lớn ở trước mặt Đường Khả Hinh, cô có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng nóng lên, nhìn cô nửa uy hiếp, nửa tức giận nói: “Tôi cảnh cáo cô! Tôi đếm một, hai, ba, nếu cô không đứng dậy, ngày mai cô không vào được cửa chính Khách sạn Á Châu! Một hai ba!”

Mẹ nó! Nhanh như vậy!

Đường Khả Hinh đứng lên, tức giận nhìn Tưởng Thiên Lỗi!

“Ngoan!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức kéo Đường Khả Hinh, không nói gì kéo cô ra khỏi bàn ăn đi về phía ban công, nhìn bọn Trang Hạo Nhiên một cái, đôi tay nắm eo nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh, buộc thân thể của cô dán vào mình!

Đường Khả Hinh không tự chủ được trực tiếp nhào vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, hai tay chống ở lồng ngực anh, hơi đỏ mặt nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi không nói hai lời, ôm chặt Đường Khả Hinh, theo nhạc khúc nhẹ nhàng cúi xuống nhìn cô, có chút tức giận nói: “Nhảy đi. . . . . .”

“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh muốn giãy giụa thoát ra lồng ngực của anh, Tưởng Thiên Lỗi lại mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, mới cúi xuống, tức giận nói: “Không biết thì tôi dạy cho cô. . . . . . Nghe cho kỹ. . . . . . nhấc chân trái. . . . . . nhấc chân phải. . . . . .”

Đường Khả Hinh có chút mất hồn, nhưng vẫn làm theo lời anh, đưa chân trái, cảm thấy chân vừa chạm đất, có chút yên lòng, không có đạp lên chân của anh, liền ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đàn ông vô cùng kiên nghị của Tưởng Thiên Lỗi trong màn đêm, cô không nhịn được nhấc chân phải, cảm thấy hai tay của anh nắm chặt bên hông của mình, lui ra sau một bước, phối hợp bước tiến của mình, cô thở nhẹ một hơi, nhấc chân trái. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lui ra sau một bước, sâu kín nói: “Lui chân trái. . . . . . Lui chân phải. . . . . .”

Tâm trạng Đường Khả Hinh có chút căng thẳng lui chân trái một bước, nhìn Tưởng Thiên Lỗi bước tới một bước, cô không tự chủ lui ra sau một bước.

“Cô biết tại sao người ta dùng hai người cùng khiêu vũ để đại biểu cho tình yêu?” Tưởng Thiên Lỗi hỏi Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Bởi vì tình yêu vốn là một tiến tới trước, một lui lại phía sau, cho dù không biết có yêu nhau hay không, mâu thuẫn rồi lại khát vọng dán sát!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói!

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, có chút căng thẳng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô hiểu tình yêu sao?”

Đường Khả Hinh cảm thấy ánh mắt của anh không tốt, theo bản năng muốn lùi bước, lại bị hai tay anh bá đạo ôm chặt thân thể của cô dán vào người anh, cô đỏ mặt nhìn anh nói: “. . . . . . Anh muốn nói gì?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, hỏi lại: “Cô hiểu tình yêu sao?”

“Tôi . . . . . Tôi không hiểu!” Đường Khả Hinh nói theo tình hình thực tế!

“Hả? Nếu không hiểu, còn dám thừa nhận là bạn gái của người ta? Đầu óc cô bị hư sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, tức giận hỏi.

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Đường Khả Hinh vừa lui người về phía sau, vừa nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Đường Khả Hinh! ! Mặc dù tôi đã từng nói nhiều lời hung ác với cô, nhưng rốt cuộc tôi có thực sự tổn thương cô hay không?”

Đường Khả Hinh chớp mắt một cái nhìn anh!

“Không có chứ?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô nói: “Nhưng cô biết lúc nảy cô thừa nhận là bạn gái của Hạo Nhiên, làm hỏng chuyện lớn của tôi không?”

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh, có chút căng thẳng nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, tức giận nói: “Người phụ nữ ngồi bên cạnh cô, đầu ngọn bút rất hung ác cô có biết không? Cô ấy viết một bài báo làm cho thị trường chứng khoán Khách sạn Á Châu của tôi lao dốc, tối nay mở tuồng kịch này, cô không nên tới hát! ! Trang Hạo Nhiên không hoàn thành tuồng kịch này đem kết quả về cho tôi, tôi muốn mạng của cả hai người! !”

Bước chân của Đường Khả Hinh không nhịn được dừng lại, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cắn răng nghiến lợi cúi người xuống, trán dán vào Đường Khả Hinh, tức giận nói: “Nếu như cô không hiểu tình yêu, không nên tùy tiện đồng ý làm bạn gái người khác! Đầu óc của cô trống rỗng không chứa nổi đại sự! Laurence nói với tôi, cô là một con Phượng Hoàng, tôi tuyệt đối không tin! Tôi chỉ nhìn thấy cô trở thành vật hy sinh! ! Tôi có nên nhắc nhở cô hay không nên nhắc nhở cô hả? Không nhắc nhở cô…cô làm hỏng chuyện lớn của tôi, tôi làm sao tha cho cô?”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười nói: “Ở trong lòng của anh, tôi rất quan trọng sao?”

“Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô.

“Tôi hỏi anh. . . . . . Tôi có quan trọng không?” Đường Khả Hinh giống như đã nhớ được điệu nhảy, hai mắt hiện lên chút tức giận, đôi tay đặt trước lồng ngực kiên cố của anh, học Tiêu Hào Oánh, đưa về phía bờ vai của anh, nhẽ nắm bả vai anh, sâu kín hỏi tiếp: “Có quan trọng không?”

Bởi vì một chút dịu dàng của cô, Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Mỗi lần tôi nói chuyện với anh, anh đều lấn áp tôi, chỉ cần tôi tồn tại, thế giới này sẽ phải diệt vong, giống như chuyện Như Mạt tiểu thư rơi trong biển, đây là lỗi của tôi sao? Đây là lỗi của anh ! Tổng Giám đốc Tưởng!”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, mím chặt môi!

“Tôi không biết trong thế giới của anh, rốt cuộc có tình cảm hay không! Nhưng mới vừa. . . . . . Tổng Giám đốc Trang nói với tôi, một lát nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải ở bên cạnh anh ấy, tôi chỉ thực hiện lời hứa của tôi! Lúc tôi còn rất nhỏ, cha đã nói với tôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu đã hứa với người khác thì tôi nhất định phải làm đến cùng! Tôi vẫn luôn như vậy, dựa vào tín ngưỡng này mà sống!” Đường Khả Hinh sâu kín nói.

Tưởng Thiên Lỗi ôm nhẹ hông của cô, im lặng cúi đầu nhìn cô.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Cuộc đời của anh, có đối từng hứa với người khác hay không? Mà cần dùng cả đời để bảo vệ?”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi khẽ chớp, im lặng không lên tiếng nhìn cô.

Đường Khả Hinh nhớ tới chai rượu đỏ kia, sâu kín nói: “Tôi có một lời hứa, có thể phải giữ cả đời. . . . . . Tôi đã từng không cam lòng nhưng hiện tại tôi mới hiểu được thì ra đây chính là số mạng của tôi! Số mạng của tôi không liên quan đến bất kì ai!”

Ở trong bóng đêm, Tưởng Thiên Lỗi nhìn mắt to linh động của cô giống như hai vì sao sáng ngời, lúc nói đến lời hẹn này, hai mắt mờ đi, liền chậm rãi nói: “Cô nhất định phải hết lòng giữ lời hứa sao? Vì một lời hứa, đánh đổi tính mạng cũng muốn giữ?”

Đường Khả Hinh nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút hả hê cười nói: “Đó là bởi vì anh không có!”

“Làm sao cô biết tôi không có?” Tưởng Thiên Lỗi lập tức ôm chặt Đường Khả Hinh, cúi xuống nhìn môi của cô, nói.

Ánh mắt Đường Khả Hinh mê ly chợt lóe, lập tức nói: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi cảm giác anh không có! Loại người như anh ngay cả tình yêu cũng không nắm giữ được thì lời hứa hẹn cũng vô dụng!”

Tưởng Thiên Lỗi giống như tức giận, mới vừa muốn lên tiếng, lại phát hiện tiếng dương cầm du dương đã chuyển sang điệu tanggo, trên mặt anh cứng lại cười một tiếng, đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh xoay tròn 360 độ !

“A . . . . . . . ” Đường Khả Hinh hoảng sợ, kéo lê giày cao gót trong sân nhảy, xoay tròn một vòng, mới vừa dừng lại, liền bị Tưởng Thiên Lỗi tiếp được người, một tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, một tay đỡ chặt hông của cô, ngã người của cô xuống, cô hoảng sợ ngửa ra sau, bộ ngực căng tròn hiện lên, sống mũi cao thẳng của Tưởng Thiên Lỗi thiếu chút nữa quét qua bộ ngực sữa của cô, ngửi được mùi thơm thân thể cô, đột nhiên ôm cả người cô lên, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, nhanh chóng nói: “Bước sang phải ba bước!”

Đường Khả Hinh hoảng sợ làm theo lời của anh, cùng anh bước sang phải ba bước!

“Lui về phía sau một bước!” Vóc người Tưởng Thiên Lỗi cao lớn, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, ôm chặt trên eo cô hướng dẫn!

Đường Khả Hinh mới vừa lui về phía sau một bước!

Tay của Tưởng Thiên Lỗi từ trên eo cô quét thẳng xuống cái mông, quét qua bắp đùi của cô, khẽ nâng đùi đẹp thon dài, ôm thân thể của cô, xoay tròn 360 độ!

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được ôm chặt cổ của anh, để anh xoay tròn 360 độ, nhìn hai mắt anh nóng rực, lòng hơi run rẩy.

Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên để cô xuống sàn, xoay thân thể của cô, giống như người yêu ôm chặt sau lưng cô, cất bước đi về phía trước. . . . . .

Đường Khả Hinh không nhìn Tưởng Thiên Lỗi, tâm an tâm một chút, lại cảm giác lưng mình dựa vào lồng ngực kiên cố người đàn ông này, làm mặt của cô ửng đỏ, đi theo chân anh bước tới phía trước, Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu xuống, khuôn mặt kiên nghị dán khuôn mặt của cô, đôi tay ôm nhẹ cái bụng trơn nhẵn của cô, khẽ duỗi lên trên, quét qua nếp gấp trên váy, chạm nhẹ bờ bộ ngực cô, cả người Đường Khả Hinh chợt co lại, càng căng thẳng thở mạnh!

Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay ngược Đường Khả Hinh, không biết từ lúc nào trong tay xuất hiện một đóa hồng, thả vào bên miệng của cô, Khả Hinh không tự chủ cắn cành hoa hồng, trừng mắt nhìn anh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi im lặng ôm nhẹ hông của cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ di động đôi chân thon dài, bước tới phía trước cho đến ngang bằng với Khả Hinh, cúi đầu gần như muốn hôn lên môi đỏ mọng của cô, ngậm đóa hồng trong miệng cô, ánh mắt chợt lóe, nhìn ánh mắt cô căng thẳng, thu lại chân dài, đôi tay mạnh mẽ xoay hông của cô, buộc cô xoay tròn, sau đó bế cả người cô lên, nhanh chóng xoay tròn một vòng, hai vòng, ba vòng!.

“A . . . . . .” Đường Khả Hinh hoảng sợ, sau khi hét lên một tiếng, cảm giác thân thể của mình rơi xuống, lúc trái tim cô chợt lạnh cảm nhận thân thể mình sắp nện xuống sàn nhà thì bên hông đột nhiên bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt, chân trái của cô vững vàng chạm mặt đất, chân phải nhẹ co lên, thắt lưng ngửa mạnh ra sau, nhìn ánh sao sáng trên bầu trời đêm đang nhấp nháy cô thẩn thờ nhìn những vì sao, biết mình chạm đất rồi, cô thở phào nhẹ nhõm, mới vừa muốn đứng dậy lại thấy một đóa hoa hồng đưa tới ngay trước mặt, cô chớp mắt, nhìn đóa hoa hồng tươi đẹp, chậm rãi đứng dậy nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi nắm cành hoa hồng nhìn mình. . . . . .

Cô thở hổn hển đứng ở trước mặt của anh, nhìn anh giống như có chút gian nan, thở dốc một hơi, trên trán rịn ra mồ hôi, hai mắt nóng rực nhìn về phía mình, cô ngây người.

Tưởng Thiên Lỗi thở dốc một hơi, nắm cành hồng đưa về phía Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh vẫn thở hổn hển nhìn anh, tròng mắt linh động nhìn ánh mắt nóng rực của Tưởng Thiên Lỗi, hốc mắt cô không nhịn được đỏ thắm, đôi tay khẽ đặt ở lồng ngực của anh, không dám động. . . . . .

“Hoa hồng của cô. . . . . .không muốn sao?” Tưởng Thiên Lỗi lại đưa hoa hồng tới trước mặt cô.

Chọn tập
Bình luận