Một bài cổ tranh “Sóng Gợn” chợt vang lên ở trong đêm tối.
Gần 320 ngọn nến, ở bảy ngày châm cứu cuối cùng chợt sáng lên, đong đưa bồng bềnh xung quanh.
“Thầy, Bác Dịch tiên sinh, tại sao phải giúp tôi?”
Khuôn mặt hai người đàn ông ở trong ánh nến đỏ, bừng sáng, đây là ánh sáng máu của nho tiết ra, trong “bữa tối cuối cùng”, chúa Jesus nâng rượu đỏ đưa cho môn đồ nói: “Các con uống hết đi, đó là máu của ta, vì xá tội cho các con mà chảy. . . . . .”
Đường Khả Hinh lộ lưng trần, nằm ở trên giường nhỏ trắng như tuyết, nhìn Bác Dịch mặc T-shirt màu đen tay ngắn, quần tây màu đen, mày nhíu chặt, trong tay cầm cây kim châm dài, lại muốn châm cho cô. . . . . . Thầy giáo đứng đưa lưng lại, trong tay cầm đèn cầy màu trắng, lại đốt lên vài ngọn nến. . . . . . Thân thể của cô chợt nổi lên kích động, nhìn hai người bọn họ. . . . .
330 ngọn nến, bay ra 330 mùi hương, chậm rãi theo gió từ từ bay đến. . . . . .
“Bắt đầu đi. . . . . .” Bác Dịch nói xong, vẫn nhíu mày thật chặt, chậm rãi ghim kim châm ở trên phần lưng trắng như tuyết của Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh khẽ nhắm mắt lại, mới vừa muốn thở mạnh. . . . . .
“Đừng thở mạnh. . . . . .” Vitas lạnh lùng đốt nến, dạy dỗ: “Lúc thở mạnh, mùi thơm sẽ trộn lẫn, không thể nhận biết được mùi thơm, phải để cho thân thể của mình lắng xuống, để cho mùi chậm rãi len vào trong hơi thở của cô . . . . . .”.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, khẽ gật đầu, buông lỏng từng dây thần kinh trong thân thể mình, quả nhiên cảm nhận một làn gió nhẹ bay đến, có một chút mùi hương bưởi giống như đứa bé nghịch ngợm xen vào hơi thở của mình, cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Mùi bưởi hồng đào. . . . . .”
Bác Dịch và Vitas đồng thời im lặng không lên tiếng, chờ đợi.
Loại cảm giác này, giống như mang đến một chút vui vẻ.
Đường Khả Hinh mỉm cười nhắm mắt lại đọc tiếp: “Bưởi hồng đào, chanh, dâu tằm, collagen, dâu tây, Berry đen, anh đào, mùi hạnh, đào. . . . . . táo, dứa, dưa hấu, chuối tiêu, mứt dâu, mận, sung. . . . . .”
Bác Dịch bừa châm, vừa nhìn Đường Khả Hinh đang nắm bắt mùi hương, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Cam thảo, đại hồi, tiêu đen, Đinh Hương, Thiên Trúc Quỳ, bã rượu, hoa cam, Linalool, axit lactic, axit butyric, rượu cồn. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục nghĩ kỹ nguồn gốc mùi hương phức tạp nhất, sau đó mạnh mẽ nắm bắt: “Sulfur dioxide, rượu cồn, vỉ lọc, len ẩm ướt, cải bắp, dầu bóng, xà phòng, axit sorbic. . . . . .”
Vitas lập tức quay đầu, ngưng mặt nhìn học trò.
Bác Dịch cũng vừa châm, ánh mắt mãnh liệt lóe lên tiếp tục nhìn cô.
“Bạc Hà, mưa bão, gió bão, bùn đất rừng rậm, lá cây mục. . . . . .” Đường Khả Hinh cố gắng để thân thể lắng đọng, suy nghĩ dừng lại giữa chừng, hơi thở phập phồng, càng không ngừng nắm bắt mùi vị lẻn qua.
Rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng Vitas rơi xuống, nhìn học trò hơi cười, khen ngợi: “Chính là như vậy, không để cho tâm tình kích động, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, suy nghĩ và cảnh giới nhìn giống như ngừng lại nhưng thật ra dùng sự không đổi đối phó với sự thay đổi, ở trên thế giới này, muốn làm người thắng cuộc, có lúc không chỉ nhanh hơn so với người khác mà còn phải hiểu ở thời cơ thích hợp hơn người khác, ngừng lại!! So với tĩnh!! Càng yên tĩnh hơn so với bất kì cái gì khác, giữ vững cái “Tĩnh!”.
Đường Khả Hinh nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.
“Bình tĩnh, ổn định! Kiên định! Là ba loại thái độ quan trọng của cuộc đời người! ! Có ba loại thái độ này, cô hiểu rõ, giải quyết sự việc cũng chỉ là vấn đề thời gian! Trên đời này không có bất kỳ chuyện là có thể làm khó cô!”
“Tiếp tục! !” Bác Dịch lại ra lệnh.
Đường Khả Hinh trầm người xuống, mặc cho linh hồn bay ra, giống như trong thoáng chốc, linh hồn như hai bàn tay của tiên nữ, theo mùi hương bay đi, thậm chí theo bọn chúng dạo chơi thế giới, cô gái này tiếp tục lộ ra nụ cười, kích động nghẹn ngào dịu dàng nói: “Hạch đào, bưởi hồng đào, Bạc Hà, đậu xanh, ô liu xanh, ô liu đen, cỏ khô, lá trà, thuốc lá. . . . . .”
Tất cả mùi thơm, bồng bềnh bay đến, cô gái này mặc cho linh hồn bay lượn tự do, cũng trong chớp nhoáng này, mới hiểu được cảnh giới được mất của cuộc sống, thì ra thế gian vạn vật luôn thay đổi, chỉ có lúc linh hồn tự do, mình mới có cơ hội nắm bắt được dòng chảy vận mạng dừng ở bên cạnh mình ! !
Sau khi châm cứu xong, ba người nghỉ ngơi một chút, cách vòng thi đấu thứ hai còn khoảng hai mươi ngày.
Đường Khả Hinh không nói gì, lúc 2 giờ sáng, ngồi ở trước bàn đọc sách, nhanh chóng đọc sách, còn phải vừa xem sách vừa làm đề bài Thầy giáo và Bác Dịch giao cho mình, mấy ngày trước Bác Dịch còn giảng thích bổ sung cho mình về rượu đỏ bắt nguồn từ La Mã, cuối cùng mở rộng và truyền vào Pháp, Italy, Đức. . . . . . Hơn nữa trước công nguyên, con người tiếp nhận rượu đỏ bắt đầu từ vị ngọt sau đó đến vị chua. . . . . .
Cô vừa nghe, vừa nhanh chóng ghi chép! !
“Không thể ghi chép nữa ! !” Bác Dịch nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: “Loại bỏ cách làm này, cảm nhận quan trọng nhất! !”
Đường Khả Hinh chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn anh, nặng nề gật đầu một cái.
Lúc đồng hồ báo thức điểm 3 giờ sáng, Đường Khả Hinh vẫn không buồn ngủ, hai mắt chăm chú xem sách nói về hầm rượu rộng lớn trên thế giới, cô nhất định muốn xem hết một buổi tối, cho đến khi cô xem đến hầm rượu là nơi nghỉ ngơi của thượng đế, cô thở dốc một hơi, há miệng ngáp một cái, mới vừa muốn ngủ, nhưng nghĩ tới vòng thi đấu thứ hai, thật ra vòng thi thứ ba mới gian nan nhất, bởi vì kiến thức cơ bản nhất định phải rất vững chắc, cô không có cách nào, cầm một cây kim dài, cắn chặt môi dưới, đâm xuống cổ tay của mình! !
“A! !” Đường Khả Hinh đau đến giơ tay lên, nhìn cổ tay mình nhỏ máu, cô thở dài một hơi, cúi xuống hút máu của mình. . . . . . Lúc đang nếm mùi máu tươi, không khỏi nghĩ tới Thầy giáo đã từng nói, người Hy Lạp thời cổ đại đã từng có nghi thức tôn giáo, nhỏ máu vào rượu đỏ cùng nhau thưởng thức, bọn họ chính thức gọi nghi thức này là “Chúc tạ” hay gọi là “Tạ ơn. . . . . .”
“Tạ ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh buông bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn dấu kim nho nhỏ nơi vị trí cổ tay đã tiêu mất, khóe miệng của cô còn giữ lại một chút mùi máu tươi, thầm nghĩ hai chữ này. . . . . . Cô khẽ nhăn mày, có chút không hiểu, liền lật xem lịch sử phát triển có liên quan người Hy Lạp. . . . . .
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Lúc 4 giờ sáng, ánh bình minh bừng lên từ phía trên chân trời.
Vitas cầm ly sâm, từ lầu một đi tới, thấy phòng học trò đang mở đèn, liền chậm rãi đi tới trước cửa, xuyên qua khe cửa, nhìn bóng lưng nho nhỏ của học trò, nằm ngủ ở trên bàn đọc sách, tay trái nắm bút, tay phải nắm một góc quyển sách, ông chăm chú nhìn cái bóng lưng kia, chậm rãi cười, tay kéo nhẹ cửa phòng, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt. . . . . .
Sáu giờ sáng.
Vitas đã mặc quần áo thể thao đi ra khỏi phòng, lại thấy Đường Khả Hinh đã cẩn thận mặc quần áo thể thao màu trắng, đội mũ, đứng ở trước cửa phòng mình, đang không ngừng chạy bước nhỏ. . . . . . Chạy thở hào hển. . . . . . Ông liền giật mình.
“Thầy, thầy đã dậy rồi! ! Đi thôi!” Đường Khả Hinh nói xong, liền đi xuống lầu trước Thầy giáo.
Vitas nhìn học trò nhanh chóng xuống lầu, hai mắt ông lóe lên, cũng thở một hơi, đi theo học trò cùng nhau xuống lầu.
Tiếng bước chân nhịp nhàng, thong thả, từ bên kia núi nhẹ nhàng truyền đến.
Đường Khả Hinh cùng Thầy giáo chạy bộ, vừa thở hổn hển vừa cười nói: “Rốt cuộc tôi đã hiểu tại sao thầy kêu tôi chạy bộ rồi?”
“Tại sao?” Vitas lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì khi thân thể có nhiều năng lượng dư thừa, phải nghĩ biện pháp loại bỏ nó, lúc thân thể và tâm linh thời gian nhàn rỗi, mới có thể dung nạp chuyện khác vào. Tôi mới phát hiện, mệt mỏi cũng là một chuyện tốt, trong quá trình này, có thể trút bỏ rất nhiều gánh nặng!” Đường Khả Hinh vừa chạy vừa nói, mặc cho mồ hôi nóng rơi xuống.
Vitas chỉ cười.
“Tại sao tôi có cảm giác rất chờ mong cuộc thi đấu lần này? Tại sao tôi có cảm giác cuộc thi đấu như vậy kéo dài thật tốt?” Đường Khả Hinh đột nhiên cười nói.
“Chỉ cần cuộc đời của cô không ngừng tiến bộ, thế giới xung quanh cô mới xuất hiện những người ở lĩnh vực khác nhau đến khiêu chiến với cô ! Nếu như cô xem nó là chiến thắng của mình, quá trình này sẽ có một chút thú vị . . . . . .” Vitas nói.
“Đúng vậy! !” Đường Khả Hinh lại thở hổn hển chạy về phía trước, hai mắt nóng bỏng nói: “Cuộc sống. . . . . . Chính là một quá trình thú vị! !”
Thời gian qua một ngày.
Mới đó mà vòng thưởng rượu sắp bắt đầu, lần đầu tiên từ trong tay thầy giáo, Đường Khả Hinh nhận lấy trách nhiệm tổ chức buổi thưởng rượu lần này.
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi phụ trách?” Đường Khả Hinh nhìn Thầy giáo, kinh ngạc nói: “Hiện tại Tôi . . . . . Tôi không có kinh nghiệm chủ trì tiết mục to lớn như vậy. . . . . . Tôi . . . . .”
Laurence mỉm cười ngồi ở bàn làm việc đối diện, hơi xoay người lại, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đừng căng thẳng, tới tham gia tiệc thưởng rượu lần này có tất cả loại rượu nho cũ mới trên thế giới, chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong, cô chỉ cần dựa vào kinh nghiệm làm việc tại phòng ăn, xem thử có loại rượu mới, cô cần thêm vào hay không. Tiệc thưởng rượu lần này, mục đích là đề cử tất cả các loại rượu nho của khách sạn chúng ta với thế giới, công việc này nói dễ làm cũng không dễ, chẳng qua tôi và Thầy của cô đã lớn tuổi, phải giữ lại một chút cơ hội cho người trẻ . . . . . .”
“Nhưng. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn còn có chút lo lắng.
Vitas lại lạnh lùng đem một phần tài liệu, ném tới trước bàn nói: “Tiệc thưởng rượu lần này sẽ do Tập đoàn Hoàn Á và Á Châu cùng tổ chức, cô phải mang phần tài liệu này cho hai vị Tổng Giám đốc ký tên, mới có thể điều động tiền bạc và xin địa điểm. Nhanh chóng làm chuyện này cho xong đi.”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn nhìn phần tài liệu kia.
Vitas cau mày không vui ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lập tức bật cười, liền vội vàng tiến lên, nhận lấy tập tài liệu, nói: “Vâng! Chuyện này để tôi đi làm!”
“Cô chỉ có ba ngày! ! Thử dựa vào chính mình, dùng cái đầu nhỏ thông minh của cô, làm một chút chuyện cho tôi xem!” Vitas đã cúi xuống, chăm chú xem tài liệu.
“Vâng! !” Đường Khả Hinh chỉ đành phải ôm tài liệu, cười miễn cưỡng nhận lấy tài liệu, gật đầu nói: “Để tôi đi làm! !”