Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 453: Bạn trai của ai?

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Mùa thu, sáng sớm.

Hoa Hồ Điệp, rất tím, màu tím xinh đẹp.

Đêm qua nước mưa gột rửa bầu trời thật xanh, ánh mặt trời chiếu sáng giống như viên bảo thạch.

Đường Khả Hinh đã thức dậy từ sáng tinh mơ, thay áo sơ mi trắng, váy ngắn màu vàng sáng nay Tiêu Đồng đưa tới, bên ngoài khoác áo khoác nhỏ theo phong cách Hàn thức cài hai móc, chải tóc ngắn, đi ra phòng tắm, nhìn không gian cả ‘phòng tổng thống’ yên tĩnh, không nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, tối hôm qua anh chưa có trở về. . . . . . Cô đứng ở bên lan can, suy nghĩ một chút, liền im lặng xuống lầu, nhắc túi xách nhỏ màu đen của mình, rất yên lặng đi ra ngoài.

Trong lòng rất trôi nổi, rất bồng bềnh.

“Ngáp!” Cô đi tới bên cạnh thang máy thì chợt ngáp một cái, cả đầu óc hỗn loạn, quên uống thuốc, nhẹ nhàng cầm khăn giấy, xoa xoa lỗ mũi, mới đi vào thang máy.

Đại sảnh Á Châu.

Mùa thu, ánh mặt trời chiếu sáng thật rất mãnh liệt, tiếng sóng biển trận điên cuồng xô vào, khách vào ở chỗ này đã lâu cũng rối rít cảm thán, hôm nay thời tiết tốt, thậm chí không sợ lạnh lẽo muốn đi lướt sóng.

Đường Khả Hinh đứng ở đại sảnh nghe những người đó nói, nhớ tới ngày hôm qua cùng Trang Hạo Nhiên nhảy xuống biển, cô thề, cả đời này cũng không muốn trải qua loại chuyện đó, cả đời cũng không đụng nước biển. 

Nhớ tới chuyện của Trang Hạo Nhiên, cô không khỏi tỉnh thần, sải bước đi về phía trước.

Trở lại đại sảnh Hoàn Á, cũng thấy mọi người đang nói cười, hôn lễ của Tào Anh Kiệt, Tổng Giám đốc nói cũng có thể tham gia, mọi người đều rất vui vẻ, vẫn còn bàn về chuyện dâu phụ.

Kết hôn luôn là chuyện vui vẻ.

Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, cầm túi xách đi vào thang máy, nhấn tầng lầu Tổng Giám đốc, thang máy vọt lên trên, cô tựa vào bên cạnh thang máy, nhìn tới trước, ánh mắt trống rỗng, nhớ tới đêm qua Tưởng Thiên Lỗi thâm tình đứng ở trong mưa, cô thở dốc một hơi, xoay người, tựa đầu vào cửa kính, đập đầu đến mấy lần.

Cửa thang máy mở ra.

Đám người Tào Anh Kiệt mới vừa cười cợt đi tới, nhìn thấy Đường Khả Hinh đang dập đầu thang máy, liền vội vàng kéo cô, nói: “Này này này! ! Tiểu Đường, cô lại quẩn trí à?”

Đường Khả Hinh xoay người, đỏ mặt nhìn bọn họ, lập tức cười nói: “Không có việc gì. Chỉ có một chút chuyện, nghĩ mãi không ra.”

“Cô cũng đừng xảy ra chuyện à!” Lâm Sở Nhai nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: ” Cô xảy ra chuyện, Tổng Giám đốc của cô sẽ thật sự muốn bỏ cô vào trong túi, cô chỉ khâu tay thôi, anh ấy có thể từ nước Anh ngồi máy bay trở lại, đầu cô có chuyện, anh ấy sẽ làm cái gì?”

“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn Lâm Sở Nhai, nói: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh nói cái gì? Anh ấy trở về nước là . . . . . Là bởi vì tôi?”

“Bằng không thì sao?” Tô Lạc Hoành lập tức sờ ngực Tào Anh Kiệt, dâm dâm cười nói: “Chẳng lẽ bởi vì tôi?”

“Phi! ! Anh lại sờ nữa! !” Tào Anh Kiệt lập tức đẩy anh ra, lại muốn đánh anh.

“Anh ấy không phải vì mảnh đất kia sao?” Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, nói.

“Mảnh đất rất quan trọng, nhưng muốn nắm tới tay, thật ra cũng có thể từ từ” Lâm Sở Nhai cười nói.

Đường Khả Hinh giật mình tại chỗ, hai mắt lóe lên, có chút trống rỗng.

“Cô không cần có áp lực! !” Lâm Sở Nhai nhìn Đường Khả Hinh, bật cười nói: “Anh ấy đối với mỗi người chúng ta đều tốt, cô cũng vậy.”

Đường Khả Hinh nhìn Lâm Sở Nhai miễn cưỡng cười cười, lại nhớ tới ngày hôm qua Trang Hạo Nhiên ở trong văn phòng, ăn điểm tâm như sói đói, trong lòng của cô hơi ấm áp, nhưng lại có chút đau lòng. . . . . .

Cửa thang máy mở ra.

Bọn người Lâm Sở Nhai lại nói cười đi ra ngoài, thật không biết bình thường Trang Hạo Nhiên làm thế nào gom bọn họ thành một đống?

Đường Khả Hinh đi ra thang máy, nhìn mấy người bọn họ cười đi xa, mình cũng cười, cất bước đi về phía trước, vừa vặn thấy nhìn Tiêu Đồng từ Văn phòng Tổng Giám đốc đi ra, cô gọi nhỏ: “Tiêu Đồng?”

Tiêu Đồng xoay người, nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: “Ôi! Chào buổi sáng! Đi làm hả?”

“Ừm! Đi lên trình diện, xem Tổng Giám đốc có căn dặn cái gì không, không có, tôi sẽ đi phòng ăn hỗ trợ.” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Vậy mau vào đi thôi.” Tiêu Đồng cười, xoay người đi vào phòng thư kí.

Đường Khả Hinh gật đầu, bước về phía trước cửa phòng làm việc, gõ nhẹ một cái.

“Vào đi. . . . . .”

Hôm nay có thể đến sớm như vậy?

Đường Khả Hinh mỉm cười đẩy cửa đi vào phòng làm việc, một luồng gió biển đập vào mặt, ánh mặt trời phủ kín cả phòng làm việc, chong chóng gió màu tím vẫn vui tươi xoay tròn, cô xoay người, thấy Trang Hạo Nhiên hôm nay mặc tây trang kẻ sọc màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, cổ áo hơi mở, vạt áo trước cài kim cài vàng ròng, cao quý long trọng, ngồi ở trước bàn làm việc, xem tài liệu hết sức chăm chú. . . . . .

Cô nhìn anh, mới im lặng đi đến trước bàn làm việc.

Trang Hạo Nhiên vẫn cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem tài liệu.

Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh, xấu xa gọi: “Tổng Giám đốc?”

“Ừ. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lên tiếng trả lời, cũng không ngẩng đầu lên, bút máy tiếp tục rà trên nội dung tài liệu, ánh mắt chăm chú.

“Buổi sáng hôm nay tôi phải đến phòng ăn giúp một tay, tới đây hỏi anh có căn dặn gì không?” Đường Khả Hinh mở đôi mắt to, nghiêng mặt nhìn khuôn mặt anh chăm chú, cẩn thận hỏi.

“Không có.” Trang Hạo Nhiên đáp.

“Có muốn. . . . . . Pha ly trà sữa hay không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, hỏi nữa.

“Không cần. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại đáp.

“Tối hôm qua qua đêm ở đâu?”

“Nhà Sở Nhai . . . . . .”

“Hai người đàn ông ở cùng nhau?” Đường Khả Hinh trợn mắt, liếc về phía anh.

“. . . . . . . . . . . .” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên im lặng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh hôm nay mặc ăn mặc mát mẻ động lòng người, lại bật cười nói: “Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

Đường Khả Hinh mới vừa muốn tiến lên nói chuyện, nhưng tiếng gõ cửa vang lên, cô nghi ngờ quay đầu. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhìn cạnh cửa, đáp nhẹ: “Vào đi . . . . . .”

Nhã Tuệ mặc đồng phục, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng vẫn trang điểm nhã nhặn, tay cầm một hộp giữ tươi, mỉm cười đi tới, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”

“Nhã Tuệ?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn Nhã Tuệ, kêu nhỏ.

“Khả Hinh cũng ở nơi đây à?” Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, mỉm cười hỏi nhỏ.

“Cô tới rồi?” Trang Hạo Nhiên giống như đã rất quen thuộc, để bút máy xuống, vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình đứng lên đi về phía Nhã Tuệ. . . . . .

“Vâng!” Nhã Tuệ mỉm cười đáp nhẹ.

Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn hai người này, chỉ có một buổi tối, quen thuộc như vậy rồi.

“Ngồi đi.” Trang Hạo Nhiên đi tới bên ghế sa lon, nhìn Nhã Tuệ hơi giơ tay, cười nói.

“Tốt. . . . . .” Nhã Tuệ mỉm cười gật đầu, cầm hộp đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Đường Khả Hinh, gọi nhỏ: “Khả Hinh? Tới đây ngồi.”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn sững sờ nhìn hai người bọn họ.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Cô nhóc, tới đây!”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chậm rãi đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh Nhã Tuệ, nhìn hai người bọn họ. . . . . .

“Đây là mì ý hôm nay tôi mượn phòng bếp khách sạn, cố ý làm, không có đĩa đẹp, nhưng. . . . . . Cũng ăn thật ngon. . . . . .” Nhã Tuệ có chút ngượng ngùng nói.

Đường Khả Hinh kinh ngạc quay đầu, nhìn Nhã Tuệ.

Trang Hạo Nhiên lập tức cười thoải mái, nhìn cô, biết ơn nói: “Phiền cô bận rộn thật ngượng ngùng, nhưng cô biết tôi tham ăn, nghe đến có món ăn ngon sẽ không nhịn được, nhất là mỳ ý.”

Anh nói xong, lập tức cởi bỏ tây trang màu đen của mình, để qua một bên, hơi phong độ  cuốn lên  tay áo sơ mi của mình, nghiêng người tới trước, kéo nhẹ hộp giữ tươi, phát hiện bên trong mì hải sản, có tôm viên, có mực, còn có ớt xanh, đỏ cắt sợi, cùng ngon tương cà chua thật sự thơm, nhuộm đỏ màu sắc sợi mì sáng ngời, anh ồ một tiếng, cười nói: “Vừa nhìn đã cảm thấy ăn thật ngon!”

Nhã Tuệ lập tức cười hơi ngượng ngùng, hai tay nắm cái nĩa, nhẹ  đưa về phía Trang Hạo Nhiên, nói: “Anh nếm thử xe. . . . . .”

“Tốt.” Trang Hạo Nhiên sảng khoái nhận lấy cái nĩa Nhã Tuệ đưa tới, vui vẻ cúi đầu, thật sự hết sức đói ăn mỳ ý, mới bỏ vào miệng, hai mắt anh sáng lên, nhìn Nhã Tuệ vui vẻ nói: “Trời ạ! Ăn quá ngon! ! Thật rất ngon, tài nghệ còn hơn Khả Hinh! !”

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt nhìn anh, hơi cười nói: “Cái gì?”

Nhã Tuệ lập tức bật cười, nói: “Anh đừng giễu cợt tôi, tôi nào dám so với cô ấy. Khi còn bé, cô ấy đã nổi tiếng là thần bếp nhí rồi.”

Phốc! !

Trang Hạo Nhiên vừa cúi đầu ăn mì, vừa không nhịn được cười.

Đường Khả Hinh tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Thần bếp nhí. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật có chút chế nhạo, nhưng anh thật rất ưa thích ăn mì, ăn từng ngụm từng ngụm thì đã cảm thấy hơi khát nước, liền bảo: “Khả Hinh, rót ly trà sữa cho tôi.”

Đường Khả Hinh híp mắt nhìn anh, nói: “Không phải anh không khát nước sao?”

“Hiện tại khát rồi !” Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô, nói.

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới nhìn Nhã Tuệ, cười nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi rót ly nước cho người này! Sẽ trở lại!”

“Đừng nói chuyện không có lễ phép với Tổng Giám đốc. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, chỉ dạy.

“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên chăm chú ăn mì, thuận tiện ghim mực ống ăn, đủ độ dai, mùi thơm nồng nhưng lại không tanh, anh thật sự thoải mái thở dài, nở nụ cười.

Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới đi ra khỏi phòng làm việc, đóng nhẹ cửa lại, suy nghĩ quan hệ của hai người này có thể rất tốt? Cô từng bước từng bước đi tới phòng giải khát. . . . . .

“Khả Hinh?” Tiêu Đồng đi ra, nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Nhã Tuệ có tới không?”

“Tới rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh cười đáp.

“Vậy thì tốt, sáng nay Tổng Giám đốc trông cô ấy thật lâu. . . . . .” Tiêu Đồng cười, xoay người đi vào phòng làm việc.

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn cô, nghĩ tới Trang Hạo Nhiên và Nhã Tuệ có thể hòa hợp như vậy, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng đi vào phòng giải khát, rót một ly trà sữa, chạy đến, vọt vào phòng làm việc, lại thấy chỉ có một mình Trang Hạo Nhiên đang  ăn mỳ ý say sưa ngon lành, nhưng Nhã Tuệ không thấy, cô sững sờ, hỏi: “Nhã Tuệ đâu?”

“Đi rồi. Có chuyện.” Trang Hạo Nhiên vẫn chăm chú ăn mì, nói: “Sau này cô có thời gian, học hỏi cô ấy, sau đó nấu cho tôi ăn.”

Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm, đi về phía trên ghế sa lon, bộp một tiếng, nện ly trà xuống! !

Trang Hạo Nhiên giật mình, ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Làm gì?”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, ngồi ở đối diện Trang Hạo Nhiên, nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Thật ra anh không tồi!”

“À?” Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: “Gì?”

Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên cười cười nói: “Làm bạn trai Nhã Tuệ  ! ! Không tồi! !”

Trang Hạo Nhiên sững sờ, nhìn cô, cái nĩa trong lòng bàn tay rớt xuống.

Chọn tập
Bình luận