Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

“Tiểu Đường! ! Tới rồi?” Tô Lạc Hoành tinh mắt nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức nhiệt tình ngoắc! !

Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây đen, ngồi ở đầu, nghe tiếng gọi như thế cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh.

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô, bao gồm Bác Dịch lạnh như băng. Giơ mắt nhìn.

Đường Khả Hinh vốn cho rằng chỉ có mình và Bác Dịch cùng nhau ăn cơm, không nghĩ tới có nhiều người như vậy, hôm nay bởi vì mình vứt bỏ hạng mục quan trọng của Hoàn Á, có chút ngượng ngùng đi qua. . . . . .

“Đi qua đi! Lo lắng làm gì?” Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh cười nói: “Nếu không phải tôi đang làm việc, tôi muốn đi qua ngồi một lát !”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành có chút lúng túng tay xách theo áo khoác, nhẹ nhàng bước tới.

Mọi người thấy Đường Khả Hinh đi tới, liền rối rít nhường vị trí, Tô Lạc Hoành vốn ngồi ở bên trái Trang Hạo Nhiên, lập tức nắm cái ghế dời đến ngồi bên cạnh Lâm Sở Nhai, tay lập tức đưa vào tây trang, muốn sờ bắp thịt của anh!

“Này, anh đừng chán ghét! Anh muốn sờ, tại sao không sờ Tào Anh Kiệt! !” Lâm Sở Nhai lập tức đẩy anh ra!

“Cậu ấy không đầy đặn. . . . . .” Tô Lạc Hoành rất mập mờ vươn tay, lại xoa xoa nhẹ bắp thịt của anh, muốn nhéo anh! !

“Cút cút cút! !” Lâm Sở Nhai không nhịn được bật cười.

“Hai người các người đừng chán ghét, ở trước mặt trẻ nhỏ đấy ! !” Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay khẽ che khuôn mặt nhỏ nhắn Sa Sa, lại thật vui vẻ đút cho cô bé ăn một con tôm, mới nở nụ cười hỏi: “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon! !” Sa Sa lập tức lại nhào vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, ôm hông của anh.

Trang Hạo Nhiên cười lớn.

“Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Trần Mạn Hồng cho người mang cái ghế màu vàng, đặt ở bên trái Trang Hạo Nhiên, tự mình đặt xuống ba cái ly thủy tinh, cùng dao nĩa phòng ăn, mới mỉm cười nói: “Nhìn anh thích công chúa nhỏ này như vậy, tương lai vợ của anh sinh cho anh một cô con gái sao?”

Đường Khả Hinh đứng ở một bên không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên chỉ nở nụ cười, cắt một khối sườn cừu, đưa đến trong miệng Sa Sa, đút cô bé ăn xong, mới cầm khăn ăn săn sóc nhẹ nhàng lau miệng cho cô né, nói: “Ăn từ từ, đừng chảy, muốn ăn cái gì nói với chú, chú lấy cho cháu ăn.”

Đường Khả Hinh chậm rãi ngồi xuống, hiện tại quả thật không nhịn được nhìn cô nhóc kia.

Sa Sa vừa nheo mắt cười nhai beefsteak, vừa rất ngọt ngào đưa ra bàn tay nhỏ bé ôm mặt Trang Hạo Nhiên hung ác hôn một cái ! !

Trang Hạo Nhiên lập tức nở nụ cười đẹp trai hấp dẫn, nâng nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Sa Sa, có chút khó hiểu nói: “Sinh con gái thật tốt! Con gái chính là bảo bối!”

Đường Khả Hinh hơi nhếch miệng, có chút nhàm chán khinh bỉ một cái!

“Nếu như sinh con trai, anh ném nó vào trong biển làm mồi cho cá đi!” Tô Lạc Hoành không nhịn được bật cười nói.

“Vậy cũng không đến nỗi! Để cho nó đi làm đầu bếp đi, không cần đọc nhiều sách, tránh cho học hư đầu óc!” Trang Hạo Nhiên cười nói.

Lại nói đầu bếp! !

Đường Khả Hinh nâng một ly nước, uống một hớp lớn! !

“Trễ như thế mới tới đây, cô đi đâu?” Bác Dịch ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô hỏi.

Đường Khả Hinh chậm rãi quay đầu, nhìn anh mỉm cười nói: “Có chút việc phải làm, còn gần một tháng nữa thi đấu. . . . . .”

“Trong thời gian này nếu như không có chuyện, tăng thời gian, tôi châm cứu cho cô.” Bác Dịch nâng một ly rượu táo, uống một hớp nhỏ.

“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh nở nụ cười nói: “Muốn ăn chút gì không? Ăn đi. . . . . . Hôm nay Cậu chủ Tô mời khách, đừng khách khí.”

“Ơ?” Đường Khả Hinh hơi cười nhìn Tô Lạc Hoành, có chút kinh ngạc hỏi: “Có chuyện tốt gì sao?”

“Hôm nay sinh nhật! Ôi, lại già thêm một tuổi rồi, vào ngày này, tôi chỉ muốn hôn lưỡi với Lâm Sở Nhai!” Tô Lạc Hoành lại không nhịn được nghiêng đầu qua Lâm Sở Nhai, muốn hôn anh!

“Cút! !” Lâm Sở Nhai đẩy anh ra, tức giận cười nói: “Anh cũng không đi tìm người hôn, thực sự không chịu nổi, Tiêu Đồng cũng được!”

“Đi đi đi!” Lúc này Tiêu Đồng mới vừa hết bận, đi vào chỗ ngồi ngoài trời, tức giận nói: “Ở trong mắt của anh ấy, tôi không phải là một phụ nữ!”

Tô Lạc Hoành lập tức nhìn Tiêu Đồng cười nói: “Nếu như chúng tôi xem cô là phụ nữ, cô sẽ phiền toái!”

“Cút!” Tiêu Đồng tức giận ngồi vào chỗ, lại nhìn anh nói: “Vậy mọi người xem Tiểu Đường cũng không phải là cô gái sao ?”

“Đừng nói những chuyện này có được hay không, chọn món ăn đi!” Trang Hạo Nhiên lại đưa nước trái cây cho cô nhóc Sa Sa, hầu hạ cho cô bé như đầy tớ !

Đường Khả Hinh vừa cắt một chút bò bít tết nướng tiêu, chuẩn bị bỏ vào trong miệng ăn. . . . . .

“Chú, cháu muốn miếng beefsteak kia của chị!” Sa Sa đột nhiên chỉ vào miếng beefsteak Đường Khả Hinh vừa muốn bỏ vào trong miệng, rất khiêu khích chu miệng nói.

Trang Hạo Nhiên lập tức ngạc nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh đang há miệng ra, chỉ đành phải dừng lại cái nĩa trong tay, miếng beefsteak thơm nồng sắp đưa vào trong miệng. . . . . .

“Cháu muốn ăn một phần sao! Chú cắt cho cháu.” Trang Hạo Nhiên bật cười muốn cầm nĩa lên.

“Không! ! Cháu muốn phần của chị!” Sa Sa uốn éo người, làm nũng nói: “Cháu chỉ muốn phần của chị !”

Trên mặt Đường Khả Hinh không lộ vẻ gì, lạnh lùng nhìn cô bé.

Trang Hạo Nhiên nhìn Sa Sa quả thật mất hứng, liền quay mặt sang, hơi trưng cầu ý kiến nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, trong lòng bị nghẹn lại rồi, nhưng đột nhiên nhìn người cả bàn ăn, mọi người đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào mình, cô chỉ đành phải nhìn Sa Sa, khuôn mặt cứng ngắc mỉm cười nói: “Sa Sa muốn ăn sao, chị cho em ăn. ! Há miệng ra!”

Sa Sa lập tức giống như thắng lợi, thật vui vẻ ngẩng đầu lên, muốn ăn miếng beefsteak.

Đường Khả Hinh hơi nghiêng người tới trước, giơ miếng beefsteak, sắp đưa đến trong miệng Sa Sa, Sa Sa vừa muốn đóng miệng lại cắn ăn, cô lập tức đem beefsteak nhét vào trong miệng của mình, nhai rất ngon! .

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn cô.

Sa Sa cũng trợn to hai mắt, kích động muốn phát tác nhìn cô. . . . . .

Đường Khả Hinh vừa liếc mắt cười nhìn Sa Sa, vừa ngọt ngào nói: “Sa Sa, em có thể không biết, nếu như trong tương lai em muốn làm cô dâu gả cho chú này, sẽ phải hiểu thói quen của chú trước! Lúc chú đút đồ ăn cho người khác, món ăn kia sẽ vào trong miệng của mình, giống như động tác chị mới vừa làm mẫu! Em có lòng tin, khi làm cô dâu của chú không ?”

“Có! !” Sa Sa lập tức chu miệng nói! !

“Tốt! ! Hiện tại chị lại làm mẫu cho em một lần!” Đường Khả Hinh cười rất ngọt ngào đứng lên, hết sức lễ phép nói với Trang Hạo Nhiên: “Anh nhường chỗ một chút.”

Trang Hạo Nhiên sững sờ ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh.

“Nhường chỗ một chút! !” Ngoài mặt Đường Khả Hinh cười nhưng trong lòng không cười, hàm răng đang đánh lách cách, lại nói hết sức lễ phép.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, không cách nào chỉ đành đứng lên, sau đó đổi vị trí với cô, Đường Khả Hinh ngẩng khuôn mặt tươi cười ngồi vào chỗ của Trang Hạo Nhiên, sau đó mở mắt to, giống như cô giáo nhà trẻ, hết sức nhẫn nại nói: “Tới đây! ! Bây giờ chị làm mẫu đúng động tác của chú! ! Em há miệng ra trước! !”

Dù sao Sa Sa chỉ là một đứa bé mới năm tuổi, ngay lập tức ngẩng đầu lên, há miệng ra! !

“Oa! ! Sa Sa thật giỏi! !” Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, ghim beefsteak Trang Hạo Nhiên mới vừa cắt cho Sa Sa, sắp đưa đến trong miệng Sa Sa, sau đó lập tức nhét vào trong miệng của mình, nhìn Sa Sa liếc mắt cười nói: “Nhìn thấy không?”

Sa Sa nhìn Đường Khả Hinh nhai rất thơm, cô bé trợn to hai mắt nói: “Giống như thấy được!”

“Em nhất định không nhìn thấy rõ!, uống ly nước trái cây!” Đường Khả Hinh lập tức nâng ly nước trái cây, sắp đưa đến trong miệng Sa Sa.

Sa Sa vừa muốn cúi đầu xuống uống.

Đường Khả Hinh lập tức mang cái ly về, mình uống ừng ực ừng ực hết ly nước trái cây! !

Mọi người yên lặng nhìn cô chằm chằm.

Trang Hạo Nhiên ngồi ở một bên, nhìn cô như vậy, suy nghĩ xem có phải hôm nay mắng cô như vậy, cô tức giận hay không?

“Nhìn thấy không? Bình thường chú của em chính là như vậy! !” Đường Khả Hinh lại nhiệt tình nhìn cô nhóc Sa Sa, mỉm cười hỏi.

Sa Sa gật đầu một cái.

“Em nhất định phải học nhiều hơn ! ! !” Đường Khả Hinh mới vừa muốn cầm cái nĩa ghim bào ngư, nhưng phát hiện năm con bào ngư lớn, vẫn còn đặt nguyên ở trong đĩa, cô liền nhìn Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng nói: “Cắt bào ngư đi! Giống như mới vừa rồi anh đút con bé! Mau lên!”

Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ đưa ngón trỏ ra, sờ nhẹ sống mũi cao của mình, mọi người đang im lặng nhìn mình, chỉ đành phải cầm nĩa lên, nhẹ nhàng cẩn thận cắt ra vài phần bào ngư lớn bày ra ở trước mặt mình.

“Cám ơn!” Đường Khả Hinh lập tức cầm nĩa lên, ghim một phần nhỏ, mặt nhìn cô nhóc Sa Sa, nheo mắt cười nói: “! ! Em nhất định phải trở thành cô vợ nhỏ ưu tú của chú, há miệng ra, a . . . .”

Cô nhóc Sa Sa liền há miệng ra, ngẩng đầu lên. . . . . .

Đường Khả Hinh lại nhanh chóng đem bào ngư đem bỏ vào trong miệng mình, ngay trước mặt Sa Sa, từng phần, từng phần, từng phần, nhai thật vui vẻ.

Bọn Tô Lạc Hoành trợn tròn mắt nhìn cô.

Trang Hạo Nhiên thật im lặng nhìn cô.

“Là la la la, là la la la, là la la la. . . . . .” Đường Khả Hinh bắt chước Sa Sa hôm nay hát bài ca hôn lễ, lại nheo mắt cười, giơ càng cua Nhật Bản, dùng sức một cái, thịt cua bung ra, tỏa ra mùi vị hết sức hết sức thơm tho, cô lại vui vẻ chấm thịt cua vào nước sốt ở bên cạnh, nói: “Nào ! Bây giờ bắt đầu, chúng ta làm mẫu chú đút thịt cua cho em ăn như thế nào nha ! !”

Một phần thịt cua đột nhiên đưa đến bờ môi cô. . . . . .

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ giơ càng cua hết sức to dài đã lột vỏ xong, có chút dịu dàng mỉm cười đưa đến bờ môi cô, nói: “Bình thường chú hơi chút hư, nhưng. . . . . . Lúc đút người ăn thịt cua, thật sự không có hư. . . . . . Ăn đi. . . . . .”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.

“Hả?” Trang Hạo Nhiên lại giơ thịt cua đưa đến bờ môi cô, muốn đút cô.

Ánh mắt Đường Khả Hinh hơi thoáng qua chút kích động, lập tức miễn cưỡng nói không cần, liền cầm cái gắp trong tay anh, lại xoay người nhìn Sa Sa, lại muốn trêu chọc cô bé. . . . . .

“Chị! ! !” Bàn tay nhỏ bé của Sa Sa vỗ mặt bàn ăn, ngẩng đầu kêu to: “Em đói rồi ! ! ! !”

Chọn tập
Bình luận