Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

“Rút lui khỏi cuộc thi đấu! ! ?” Đường Khả Hinh nhất thời khẩn trương xốc chăn lên, nhìn về phía sư phụ, hai tròng mắt lập tức tràn đầy nước mắt, sốt ruột nói: “Sư phụ, con không thể rút lui! ! Con không thể! !”

Vẻ mặt Vitas lúc này nghiêm nghị nhìn về phía Đường Khả Hinh, chậm rãi nói: “Rượu đỏ trải qua bảy nghìn năm biến hóa, dịch rượu càng ngày càng có hương vị đậm đà. Thế nhưng ở mỗi thế kỷ, nó đều phải trải qua những rủi ro, bị coi là thủ đoạn của chính trị, càng bị coi là lợi thế của chiến tranh, thậm chí ở thế kỉ mười tám mười chín, dịch rượu đạt được cảnh giới tối cao, đột nhiên cây nho bạo phát chứng bệnh phát nốt sần, đại nạn quét sạch toàn châu Âu, cứ thế cây nho trên thế giới thiếu chút nữa toàn bộ bị hủy, nhưng bọn họ vì hương thơm thuần khiết kia, đã nỗ lực biết bao nhiêu? Vì để duy trì giống nho quý tộc, đã bỏ ra bao nhiêu vất vả nhọc nhằn để đấu tranh? Thậm chí vì bảo vệ sự tinh khiết của rượu đỏ, nước Đức đã thêm vào bao nhiêu gam đường, đều trải qua mấy năm khảo sát cùng xây dựng, con phải hiểu rằng, trải qua bao nhiêu khó khăn cùng nỗ lực, rượu nho mới đi được tới ngày hôm nay?”

Đường Khả Hinh khẩn trương nhìn về phía Vitas.

Vitas nhìn thật sâu về phía học trò, một lúc lâu sau, mới thực sự nói: “Con thua, con thua ở lần đối mặt với trận thi đấu thiêng liêng này, nhưng trong lòng con sẽ không thuần túy, trong thế giới của con có rất nhiều thứ, rồi số phận tự nhiên sẽ thự hiện giúp con.”

Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, đau lòng nhìn về phía sư phụ.

Vitas nghĩ học trò mới vừa trải qua sự sống chết, cũng không đành lòng trách phạt, hai tròng mắt lóe ra tia đau lòng, xoay người nói: “Con nghỉ ngơi đi, chăm sóc bàn tay bị thương thật tốt, ta không muốn con lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ít nhất sau thời gian ta về nước, sẽ nhìn thấy con thật sự khỏe mạnh, cũng không uổng công ta với con trò chuyện một hồi.”

Ông nói xong, liền nhanh chóng xoay nắm cửa mở khóa, cất bước đi ra ngoài.

Trái tim Đường Khả Hinh tê rần, vội vã chịu đựng thân thể đau đớn, lê bước đi theo, vừa khóc vừa gọi: “Sư phụ! ! !”

Vitas giả vờ như không nghe thấy, vẻ mặt lãnh đạm, bước nhanh hơn, đi qua một cây cầu nhỏ, một chiếc bàn nhỏ để hoa hồ điệp đỏ tươi, đi ra khỏi khu VIP của biệt thự.

“Sư phụ! ! !” Đường Khả Hinh đuổi theo ra đến cây cầu nhỏ, nhìn thấy sư phụ sắp đi qua ngọn núi giả, đi ra bãi cỏ, cô lập tức rơi lệ đứng dưới ánh nắng mặt trời, ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng cường tráng của sư phụ, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào cầu xin nói: “Kỳ thực căn bản con không coi trọng kết quả cuối cùng là như thế nào, bởi vì có thầy ở bên cạnh con, được đi theo thầy học tập nhiều thứ, con rất hạnh phúc. Con còn nhớ, lúc đấu vòng loại, điểm của con là con số không, khi đó con đã khóc muốn đứng lên rời đi, nhưng lúc đó thầy rất cứng rắn bảo con rằng có thua cũng phải ngồi xuống, đi đến cuối cùng! Bắt đầu từ khi đó, cuộc sống của con tràn đầy dũng khí, bởi vì con muốn trở thành một người không bao giờ sợ thua.”

Vitas tạm dừng bước chân, nắm chặt tay, chỉ hơi nghiêng mặt, nghe lời nói này của cô…

“Con sai rồi! ! Con thực sự sai rồi! ! Lỗi của con là không nên ở trước thời khắc quan trọng của cuộc thi đấu mà phân tâm đi làm chuyện khác. Lỗi của con là không hiểu được, nếu như muốn đấu tranh vì việc gì trong cuộc sống, nhất định chính mình phải mạnh mẽ, lỗi của con là không rõ , thuần túy mới là mạnh mẽ nhất! !” Đường Khả Hinh khẩn trương mắt đầy lệ nhìn về phía sư phụ, lại thật tâm nói; “Nhưng mặc kể là như thế nào, hi vọng sư phụ tin con, con cũng không có làm ra chuyện gì có lỗi đối với rượu đỏ, đó là cả cuộc sống của con, bởi vì có nó, đến bây giờ cuộc sống của con mới có thêm ánh sáng, mong thầy cho con thêm một cơ hội, để con đền đáp.”

Hai tròng mắt Vitas lóe lên, chậm rãi xoay người, đau lòng nhìn về phía học trò.

Đường Khả Hinh nhanh chóng khống chế nước mắt của mình, nhìn về phía sư phụ, khẩn trương cùng kích động nói: “Con biết sư phụ đau lòng vì con! ! Bởi vì con biết con hiện tại chỉ có hai mươi điểm, cho nên lo lắng con sẽ bị đả kích! Sẽ nhận lấy thất bại ở trận thi đấu này! Thế nhưng con học được của thầy, học được một điều quan trọng nhất, đó là luôn theo đuổi, vĩnh viễn không ngừng theo đuổi “

Vitas nghe lời này, hai tròng mắt hơi ẩm ướt nhìn về phía học trò.

“Cho con một cơ hội… Mong thầy, cho con một cơ hội… Mặc kệ thua hay thắng, con đều muốn lấy tư cách là học trò của thầy, đứng trước sân khấu, đem từng lời dạy của thầy về rượu đỏ truyền đạt đến cho mọi người trên thế giới…” Đường Khả Hinh cố nén thân thể đau đớn, cảm giác được lồng ngực vô cùng đau đớn như bị xuyên qua, tay nắm chặt góc áo bệnh nhân, nặng nề thở dốc, nước mắt tùy ý chảy xuống lại nói: “Đây mới là mục đích cuối cùng của con, thầy hết lòng dạy dỗ con như vậy, con cũng muốn mang theo tinh thần ấy trong tương lai truyền đạt cho mọi người. Cảm ơn thầy luôn thuần túy, cảm ơn thầy về tất cả… Chỉ là… Mong thầy cho con một cơ hội, cầu xin thầy…”

Cô bé này nói xong, vì rơi xuống biển, thương tích còn chưa lành, lại vì nước tràn vào phổi mà dẫn đến viêm phổi, sốt cao đến nửa đêm hôm qua mới hạ sốt, lúc này sắc mặt cô tái nhợt, lại dung hết sức để nói, cắn răng nhìn sư phụ, cầu xin.

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà vội vã đau lòng đi lên phía trước, nhẹ nâng cô.

Đường Khả Hinh lại nhẹ đẩy Tiểu Vi cùng Tiểu Hà ra, chậm rãi bước đến trước mặt sư phụ, nhẹ nhàng nhào vào trong ngực của ông, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Con muốn có mục tiêu để sống, mặc kệ con đường phía trước có bao nhiêu gian khổ, con đều muốn đi về phía trước. Mong thầy… Cho con đứng lên cọc tiêu! Còn cây sào thì nhờ thầy giữ!”

Vitas nghe lời nói của cô, hai mắt ngấn lệ, chậm rãi vươn hai tay nhẹ ôm lấy cô, cô mới chỉ là một cô bé hơn hai mươi tuổi, cũng không biết, ông đã trải qua hơn nửa đời người, khó có được dịp gặp được một tâm hồn thuần khiết như vậy, là một cô bé đối với rượu đỏ hi sinh cùng hiến dâng như vậy, ông rốt cuộc có biết bao nhiêu quý trọng? Bao nhiêu yêu thương đối với cô? Có lẽ tín ngưỡng của ông chỉ có thượng đế mới hiểu.

Tiểu Vi cùng Tiểu Hà đứng cách xa một bên, cũng đau lòng khổ sở nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Lúc này nữ y tá đứng phía trước cây cầu nhỏ, nhìn Đường Khả Hinh tuy đã trúng độc rắn nhưng vẫn động lòng người dựa vào lòng sư phụ, lại biết sau đêm nay, thuốc độc cũng không thể phát tác nhanh như vậy thì buổi tối những con rắn nhỏ cũng sẽ muốn lấy mạng của cô, nghĩ tới đây, liền bê khay thuốc đi về phía trước, chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình, đi qua hàng cây chuối tiêu, có hai thân ảnh màu đen bỗng hiện ra!

Tay nữ y tá vẫn bê khay thuốc, đi qua ao sen tĩnh lặng, nhìn thời gian đã đến giờ ngọ, hai bên thái dương đau mãnh liệt, cô cảm thấy có chút nóng bức muốn nâng tay để che đi ánh nắng mặt trời, một con rắn nhỏ trong nháy mắt từ trên cây bay xuống, cắn một phát vào bàn tay nhỏ bé của cô, thậm chí hàm răng con cắn nắt đến xương cốt của cô! ! !

“A ——————” Cô kêu một tiếng, vứt bỏ khay thuốc, cả người bị lôi đi vào trong hàng chuối tiêu..

Bên trong bệnh viện, có mấy bác sĩ cùng y tá thò người ra, nghi ngờ nhìn tình huống bên ngoài, cũng không phát hiện có người, chỉ có chai nước thuốc đã vỡ cùng mấy miếng vải dùng để băng bó vết thương, liền kỳ quái nghĩ: Chuyện gì xảy ra vậy?

“A… …”

Mấy cây chuối tiêu chỉ hơi chuyển động, không lâu truyền đến một loạt âm thanh róc rách, rồi tất cả khôi phục lại sự yên tĩnh, chỉ có tiếng ve của mùa hè liên tục kêu.

***

Bệnh viện. Sâu thẳm trong một phòng bệnh!

Một tiếng “bốp” kì lạ vang lên, sắc mặt nữ y tá tái nhợt, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra, kiềm chế sự đau đớn dữ dội cùng nóng rực nơi cánh tay bị thương, chậm rãi quay đầu lại, khiếp sợ nhìn người trước mặt! ! !

Uyển Thanh cùng Mỹ Linh, còn có mấy người áo đen, chậm rãi đi tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn, nhàn nhạt nhìn cô.

Thân thể của cô trong nháy mắt lạnh lẽo, lập tức lộ ra vẻ mặt cứng rắn, nghiến răng nghiến lợi nhìn bọn họ, nói: “Nguyên lai các người đã sớm biết! !”

Mỹ Linh cười một tiếng, nhìn về phía nữ y tá này, ôm vai đắc ý cười nói: “Cô thật sự nghĩ rằng chúng tôi ăn cơm để thành người vô tích sự à? Cái mánh khóe đó làm sao giấu giếm nổi chúng tôi? Tiểu Vi cùng Tiểu Hà đã sớm biết bên trong chiếc bình thuốc kia có vấn đề, cho nên mới giả vờ cẩn thận kiểm tra, y tá trưởng là chúng tôi kêu đi, trong lúc cô nói chuyện cùng với y tá trưởng, sau đó nhân cơ hội tráo đổi bình thuốc, cô còn không biết mà đắc ý phát tín hiệu ? A! Chúng tôi còn có chuyện quên nói cho cô biết, Uyển Thanh của chúng tôi, trong nhà chính là nuôi rắn, rắn ở trong tay cô cũng có thể huấn luyện! Động vật thì mãi chỉ là động vật ! ! Nó có thể nghe lời cô nói, dĩ nhiên cũng có thể nghe lời của chúng tôi!”

Uyển Thanh nghe lời này, lộ ra sự đắc ý, nhíu nhíu mi tâm, nhìn về phía nữ y tá kia.

Nữ y tá nghe lời này, sau lưng truyền đến một trận lạnh lẽo, lại nhanh chóng cảm giác được cánh tay mình đã tê cứng, biết được độc dược đã bắt đầu phát tác, cô vẫn cắn chặt môi dưới, chết cũng không lên tiếng.

Tiêu Yến đứng bên cạnh, nhìn về phía nữ y tá, mỉm cười nói: “Nghe nói người đứng đầu của các cô, nuôi dưỡng một số phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, có một số chính mình sử dụng, còn một số cho rắn hưởng, không biết cô thuộc loại nào? Đúng rồi, quên nhắc nhở cô, tất cả rắn độc chúng tôi đã bắt về hết, toàn bộ đều để vào trong chiếc rương kia, chỉ cần chúng tôi thổi còi, chúng nó đói quá liền xông tới, đem cô cắn xé không còn một mảnh! Có tin hay không?”

Trong nháy gương mặt nữ y tá trắng bệch, hai tròng mắt lóe ra nhưng vẫn không lên tiếng.

Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ nhàn nhạt ngồi một bên trên sô pha, nghịch cái bật lửa không lên tiếng.

Uyển Thanh ném ra một tấm bản đồ, mặt trên có đánh dấu một số địa điểm ở Trung Quốc, chậm rãi cất bước đi về phía người nữ kia y tá kia, ngồi xổm xuống mỉm cười nhìn về phía cô, nói: “Chúng tôi dự đoán, độc tính còn mười lăm phút nữa là phát tác hoàn toàn, so với đồng bọn của cô, có khả năng còn sớm hơn năm phút, thật đáng tiếc, còn không nắm chắc thời gian cho tốt, cô ta chỉ mới khai ra một số huyện, còn vị trí cụ thể, chưa kịp nói liền chết. Cô có muốn nói cho chúng tôi biết hay không?”

Nữ y tá nhất thời quay mặt sang, phẫn nộ nhìn cô nói: “Các người đừng nằm mơ ! ! Cho dù tôi chết, cũng sẽ không nói!”

Uyển Thanh nghe lời này, liền thu lại tấm bản đồ, nói: “Được! Vậy cô cứ từ từ ở trong đây đợi rắn bò đến ăn sạch cô đi. “

“Không chơi vui! !” Mỹ Linh trong lúc nhất thời tức giận đứng lên, ôm lấy rương xà kia, mang đến trước mặt nữ y tá, trong nháy mắt mở ra, nhìn bên trong những con rắn đang cực kì hỗn loạn, còn toát ra một mùi máu tươi nồng nặc, cô tức giận nói: “Sao có thể để cho cô ta chết dễ dàng như vậy được? Tôi phải đè đầu cô ta xuống, để đám rắn này lần lượt ăn mắt, mũi, miệng rồi đến cả người cô ta, lần lượt ăn hết.”

Mỹ Linh nói xong, trong nháy mắt liền nắm đầu của cô ta, muốn nhấn đầu cô ta xuống rương rắn!

“A! ! !” Nữ y tá thấy đầu mình sắp chạm xuống rương rắn, cô đã từng để đám rắn đó ăn vô số người, thân thể cô phát ra khí lạnh lẽo, cố chết giãy giụa kêu to: “Buông tôi ra! ! Buông tôi ra! !”

“Buông cô ra! ! Cô không muốn chết phải không?” Mỹ Linh không nói hai lời, tiếp tục đè đầu cô ta xuống.! !

“Tôi nói, tôi nói! !” Nữ y tá nhìn mặt mình sắp sửa tiếp xúc với đám rắn kia, cô thực sự sợ hãi kêu lên, nói “Tôi nói! !”

Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt nâng mí mắt, nhìn về phía cô! ! !

Chọn tập
Bình luận