Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 837: Tự trách

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Ngục giam, ẩm ướt, u ám.

Trang Hạo Nhiên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần thường màu trắng, hai ống tay áo xăn lên cao, nín thở bình tĩnh bước đi, qua một con đường dài, đôi mắt nhìn xung quanh, những mặt tường loang lổ rêu xanh, còn có mấy giọt nước thỉnh thoảng chảy xuống, trái tim anh không hiểu sao cảm thấy run rẩy lạnh lẽo. Anh liền nhớ tới người cha đỡ đầu của mình, đã từng ngồi trên chiếc ghế chủ tịch thứ ba, mặc bộ âu phục màu đen nhìn về phía tất cả mọi người, vô cùng ấm áp và lịch sự. Ông có đôi mắt tinh tường nhìn thấu lòng người, luôn luôn nhìn rõ sự đời. Anh chưa từng nghĩ tới, người cha đỡ đầu của mình, sẽ có liên quan tới mấy bức tường này, vận mệnh rốt cuộc có biết hay không, nó đã giam giữ một người có trí tuệ cùng khoan dung, mang lại cho thế giới bao nhiêu sự cống hiến cho người già.

Hai cảnh sát đi ở phía trước, thân hình cứng rắn và nghiêm túc! !

Trang Hạo Nhiên nghiêm mặt, nhìn bóng lưng của bọn họ, hai tròng mắt run rẩy.

Phòng giam, cửa sắt hoen gỉ.

Hai cảnh sát cầm chìa khóa lên thận trọng mở cửa sắt ra, sau đó xoay người, lại hết sức nghiêm túc cùng cứng rắn nhìn anh nói: “Đi vào! !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, khuôn mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mới nuốt khan nơi cổ họng, cất bước đi vào. Nhìn toàn bộ gian phòng, chỉ có duy nhất một nơi có ánh sáng mặt trời chiếu vào,còn đối diện với phong cảnh ngoài cửa sổ, bên trong chỉ có một bộ bàn ghế cũ, mang theo một mùi vị nặng nề.

“Ngồi xuống! !” Trong phòng, hai cảnh sát nhìn về phía anh, nghiêm nghị ra lệnh! !

Trang Hạo Nhiên nghe xong, nghiêm mặt không lên tiếng, kiềm chế mấy phần tức giận kích động, nhàn nhạt ngồi xuống chiếc ghế, mí mắt chớp chớp vài cái, toàn bộ suy nghĩ đều một mảng trắng xanh.

Mấy phút trôi qua.

Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng xích sắt, vang lên thật lạnh lẽo cùng buồn bã.

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên co lại, ánh mắt lóe ra, vô ý thức lắng nghe tiếng xích sắt này, vẫn như cũ có chút không thể tin tưởng.

Rốt cuộc, ngoài cửa sổ lướt qua một bóng đen, một ngườiđàn ông mặc chiếc áo tù màu xanh đậm, rõ ràng mới chỉ khoảng năm mươi tuổi, thế nhưng lại giống một ông lão bảy mươi, khom người, tay chân đều bị dây xích trói lại, khuôn mặt xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt liễu rủ xuống. Vì trong người có bệnh cho nên hai mắt vô thần, nhẹ chớp, giống như sắp sửa biến mất, đi vào phòng thăm tù, mang theo vài phần mờ mịt nghi ngờ cùng buồn bã.

Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế, mí mắt rủ xuống, run run kích động, mặc dù không dám tin tưởng, lại vẫn như cũ còn mắc nghẹn nơi cổ họng, anh ngẩng đầu, hai tròng mắt nóng rực nhìn về phía trước…

Đường Chí Long cũng kinh ngạc nhìn người đàn ông anh tuấn mà mang theo vài phần quen thuộc trước mặt.

Ầm! ! !

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đứng dậy làm chiếc ghế đổ ầm xuống, không thể tưởng tượng ra trừng lớn đôi mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt dường như đã bảy mươi tuổi, thân hình khom xuống, tóc trên đầu đã điểm bạc, khuôn mặt đã đầy nếp nhăn, phải gian khổ như thế nào mới trở thành dáng vẻ này. Trong quá khứ, khuôn mặt ôn nhu của ông đã hết lòng dạy dỗ anh, trái tim anh bỗng nhiên thấy đau đớn, lại kích động, bao nhiêu tình cảm tuôn trào, nước mắt muốn trào ra nhưng vẫn như cũ nhìn về phía ông, nặng nề thở dốc, ánh mắt lưu chuyển, đau lòng nhìn mái tóc đã điểm bạc, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn, còn có tay chân đều bị xích sắt trói lại. Anh đột nhiên kích động, gân xanh trên trán nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng, kiềm chế thở dốc nói không nên lời.

“… …” Đường Chí Long cũng kích động hai mắt rưng rưng, đè nén nội tâm nhớ tới đứa nhỏ này, cũng đau khổ cúi đầu, thân thể run rẩy, im lặng không lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên muốn đi qua dìu ông, lại phát hiện cả người của mình đau đớn đến nỗi không thể bước đi, chỉ có thể nắm chặt nắm tay, cúi xuống, khuôn mặt run rẩy, rốt cuộc nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi.

Đường Chí Long lại ngẩng đầu, nhìn đứa nhỏ này lớn lên đẹp trai phong độ, không kìm được trong lòng cảm thấy được an ủi, nước mắt cũng chảy xuống, ông nhìn cũng biết được đứa nhỏ này nhiều năm như vậy vẫn luôn rất nỗ lực… Nghĩ tới đây, thân thể ông lại run rẩy, đứng cạnh cửa, đau khổ rơi lệ…

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng căn, cố nén không rơi nước mắt, cất bước muốn đi qua, run rẩy vươn tay đỡ ông.

“Anh muốn làm gì?” Cảnh sát chặn ngang, muốn đẩy Trang Hạo Nhiên ra…

Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên run rẩy, nước mắt chảy xuống, lấy khí thế cường đại đối mặt với cảnh sát, muốn đỡ Đường Chí Long, ông vừa sinh bệnh dường như muốn ngã xuống.

“Ngồi xuống! !” Cảnh sát hét lên một tiếng, rút súng lục ra, nhắm ngay Trang Hạo Nhiên, kêu to: “Đi ra ngoài cho tôi! ! Thời gian thăm tù hôm nay kết thúc! ! ! Ra ngoài! !”

Trang Hạo Nhiên không chút sợ hãi xoay người, hai mắt khóc đến đỏ hồng, oán hận trừng mắt nhìn cảnh sát, hai nắm chặt nắm đấm muốn vung lên đánh hắn.

“Hạo Nhiên!” Thanh âm khàn khàn sốt ruột của Đường Chí Long vang lên gọi anh: “Không được xúc động! !”

Trang Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt kích động run rẩy, nước mắt phẫn nộ mà trào ra, giơ tay lên nhìn về phía hai ngườicảnh sát kia, tức giận nghẹn ngào nói: “Anh… Anh dám nói thời gian thăm tù hôm nay kết thúc. Tôi đánh chết anh! !”

Hai người cảnh sát kia nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đằng đằng sát khí mà nước mắt tuôn rơi, hai mắt họ lóe ra, chậm rãi thu lại khẩu súng lục, rồi lớn tiếng nói: “Ngồi xuống! ! Ngồi đàng hoàng lại cho tôi.”

Hai người cảnh sát dẫn Đường Chí Long đi về chỗ ngồi của mình.

Trong nháy mắt Trang Hạo Nhiên tràn đầy tức giận nhìn hai người cảnh sát kia, nhưng chỉ biết đau lòng đứng tại chỗ nhìn Đường Chí Long đứng trước mặt, đầu tóc rối tung, những nếp nhăn như cứa vào lòng anh, nước mắt lại rơi xuống. Anh muốn ngồi xuống, lại phịch một tiếng kích động quỳ xuống đất, cả người cúi xuống đầy vẻ áy náy đau lòng, kích động rơi lệ.

Đường Chí Long sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiênở phía đối diện, vừa muốn đứng lên, lại bị hai người cảnh sát nặng phía sau áp chế chính mình ngồi xuống, ông cũng nghẹn ngào rơi lệ, đau lòng gọi: “Hạo Nhiên…”

Trang Hạo Nhiên không nói được câu nào, chỉ có thể cúi đầu rơi lệ, thậm chí cả người run rẩy, vô cùng áy náy, hối hận. Anh nghẹn ngào, nắm chặt tay, tự trách nói: “Chú… Con xin lỗi… Chú ở đây nhiều năm như vậy, con lại hoàn toàn không biết, con lại không biết gì cả. Con nghĩ chú đã qua đời con thật đáng chết, con thật đáng chết. “

Anh nói hết lời, trong nháy mắt vung lên tay tát vào má trái của mình, rồi lại vung tay kia tát vào má phải của mình.

“Hạo Nhiên! !” Đường Chí Long đau lòng rơi lệ gọi Trang Hạo Nhiên, nói: “Tất cả không phải lỗi của con… Không phải lỗi của con… Mau đứng lên… Mau…”

Trang Hạo Nhiên vẫn cảm thấy áy náy quỳ trên mặt đất, cố nén thân thể run rẩy, cúi đầu rơi lệ, nghẹn ngào đau lòng nói: “Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày… Trong quá khứ chú dốc lòng dạy dỗ con, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Chú như một người cha đã dạy dỗ con nên người, thế nhưng thân làm con, lại bất hiếu như vậy. Cuộc sống trong tù, như vượt qua một con dao sắc. Chú đã chịu nhiều vất vả như vậy, nhưng rốt cuộc lúc đó con đang làm cái gì. Cái gì con cũng không làm được, cũng không hề biết chú đã xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả cơ hội gặp chú mà cũng không có. Đứa con trai như con thật đáng chết. Con thật đáng chết.”

Anh lại nặng nề run rẩy vươn tay, muốn cho chính mình một cái tát, đánh cho đến khi khuôn mặt của mình đỏ bừng, nước mắt vẫn rơi.

“Hạo Nhiên… Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, mau đứng lên… Để chú nhìn con kĩ xem nào….” Đường Chí Long vội vã run rẩy nâng hai tay đưa về phía Trang Hạo Nhiên…

Trang Hạo Nhiên cắn chặt răng, thân thể run rẩy đứng lên ngồi trên ghế, lập tức vươn hai tay nắm chặt tay ông, trái tim bỗng nhiên lại cảm thấy đau đớn, cả đầu cúi xuống dựa vào mu bàn tay của ông, cúi xuống bàn, run rẩy rơi lệ, hối hận nghẹn ngào gọi: “Chú…”

Đường Chí Long không nói nữa, chỉ là vươn đôi tay run rẩy khẽ vuốt tóc anh, im lặng gật đầu, đau lòng rơi lệ.

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Đường Chí Long, muốn nâng tay sờ khuôn mặt ông vì đã lâu rồi, trong quá khứ kia đã từng vô cùng thân thiết, hơn thế nữa làmột phần tôn kính, khẩn trương cùng kích động hỏi: “Chú.. Chú ở bên trong đó có khỏe không? Người trong ngục đối với chú có tốt không “

Đường Chí Long nghe lời này, hai mắt thoáng qua một chút lặng lẽ, chỉ khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên đau lòng không nói nên lời, rốt cuộc hai tay phủ lên khuôn mặt ông, rơi lệ nói: “Làm sao có thể tốt được? Tuổi đã lớn như vậy, vẫn còn đang ở trong tù, làm sao có thể tốt được.”

Anh nói xong, lại hối hận tự trách cúi đầu rơi lệ.

Đường Chí Long chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, buồn bã an ủi nói: “Lần trước cha con đến, cho chú xem ảnh chụp … Đã nhiều năm trôi qua như vậy, con vẫn luôn đau khổ, nhưng giờ con đã đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, chú đã được an ủi.”

P/s: ai mún đọc trước 50 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]

Trang Hạo Nhiên nghe thấy cha mình biết chuyện Đường Chí Long ngồi tù, lại không nói với mình, trong lòng anh tức giận cắn chặt răng căn, tự trách vừa khóc vừa đập đầu xuống bàn, sau một hồi run rẩy, anh rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn người như cha mình, chôn mặt vào mu bàn tay ông, nức nở khóc lên…

Đường Chí Long nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ này, trong lòng như bị dao cứa, vội vã vuốt ve sau ót của anh, cũng im lặng rơi lệ.

“Con xin lỗi chú… Con xin lỗi chú..” Trang Hạo Nhiên lại run rẩy nắm chặt tay Đường Chí Long, trán vẫn chôn chặt trên mu bàn tay ông, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Vì sao toàn thế giới lừa gạt con ! Vì sao? Bọn họ căn bản là không biết, chú quan trọng trong cuộc sống của con như thế nào! ! Trời biết khi nghe tin chú mất, con không nói nên lời, không dám tin người bao nhiêu năm dốc lòng dạy dỗ con như một người cha đã bỏ con mà đi. Ngày đó con còn từ cha mình, biết tin tức của chú. Con thật đáng chết… Thật ra chú còn sống, chú vẫn còn sống… Còn có điều gì tốt hơn so với việc chú còn sống, làm con vô cùng hạnh phúc…”

Đường Chí Long không nói nên lời, chỉ có đau lòng cùng nghẹn ngào rơi lệ.

“Chú vì con và Hoàn Cầu mà phấn đấu nhiều như vậy. Tất cả thời gian đẹp nhất đều cống hiến ở nơi đây. Vì sao lại rơi vào kết cục như vậy, chúng ta không có làm điều gì cả. Bao gồm…” Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long, lại kích động đau lòng hỏi: “Chú. Năm đó còn có em gái nhỏ. Con vẫn luôn nhớ về em gái nhỏ… Có phải là Khả Hinh hay không…”

Đường Chí Long cắn chặt răng, nghe lời này, nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn đau lòng gật gật đầu.

Thân thể Trang Hạo Nhiên chấn động mạnh, kích động nhìn về phía Đường Chí Long, nhớ tới lần đầu tiên gặp Đường Khả Hinh ở Hoàn Cầu, cả người e dè, má trái lại bị hủy, lúc cô đứng trước mặt anh, khóc thật bi thương, lòng anh đau như cắt đập đầu xuống bàn, hối hận nghẹn ngào nói: “Trời ạ! ! Rốt cuộc con đã làm những gì đối với con gái của ân sư mình vậy?Con đã từng nghiêm khắc đối xử với cô ấy, thậm chí còn trách phạt cô ấy. ! Nếu như con biết cô ấy là con gái chú, là em gái nhỏ đáng yêu của con hồi nhỏ, thì con đã đem cô ấy nâng niu ở trong lòng bàn tay, coi cô như hòn ngọc quý, như tâm can bảo bối của mình. Con thật đáng chết. Con thật đáng chết. Khi má trái cô ấy bị hủy, ở trước mặt con khổ sở rơi lệ, con lại để chô cô ấy chịu đựng một tình yêu như vậy, suýt chút nữa còn mất đi tính mạng. Thậm chí còn đẩy cô ra ngoài trời mưa, không quan tâm đến cô. ! Con thật đáng chết! ! ! Con xin lỗi chú… Con xin lỗi chú… Anh xin lỗi em…”

Anh lại hối hận đập đầu xuống bàn, kích động run rẩy rơi lệ.

“Hạo Nhiên… Đừng như vậy… Tất cả đều đã qua…” Đường Chí Long vừa khóc vừa nói.

Trang Hạo Nhiên lắc đầu, cúi đầu kích động rơi lệ, thống khổ nói: “Hơn mười năm trong nhà tù đã gian khổ như thế nào chứ? Con có thể thường xuyên vào thăm làm bạn nói chuyện với chú, có thể quan tâm chăm sóc cho Khả Hinh và dì tốt hơn, nhưng con lại không làm được gì cả.”

“Hạo Nhiên… Lúc đó cha con đem con giao cho chú… Chú liền tin, chú có thể hướng dẫn dạy dỗ đứa bé này thật tốt…” Đường Chí Long rơi lệ nhìn về phía anh, nắm chặt đôi tay của anh, nghẹn ngào nói: “Trên con đường con bước đi không phạm sai lầm nào, đã lập nên nhiều kì tích cho tập đoàn Hoàn Cầu như vậy, chú đã được an ủi, chuyện của chú con không cần tự trách bản thân mình.”

“Không !” Trang Hạo Nhiên trong lúc nhất thời không biết làm gì bèn ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Chí Long mang theo vài phần vui mừng kích động nói: “Chú! ! Chú là người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của con! ! Bây giờ Khả Hinh là người con yêu! ! Con yêu cô ấy! ! Chúng con yêu nhau , chú! Bây giờ chúng con rất tốt, rất tình cảm. Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Khả Hinh thật tốt. Giống như hồi bé, cô ấy luôn mong muốn mình có một hôn lễ lãng mạng nhất, một hôn lễ toàn hoa hồng.”

Đường Chí Long nhất thời giật mình rơi lệ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Chọn tập
Bình luận