Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 103: Thân phận chân thật

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“Hạo Nhiên?” Tưởng Thiên Lỗi cất bước đi vào giá rượu.

Trang Hạo Nhiên vừa nghe tiếng của Tưởng Thiên Lỗi, vừa nhìn Đường Khả Hinh đã hoảng sợ đến mất hồn, khóe miệng anh khẽ nhếch lên nụ cười, nhanh chóng đưa tay chạm vào giữa ngực cô, cài lại cúc áo sơ mi cho cô.

“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, cúi đầu xuống nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng cài xong cúc áo sơ mi cho mình, cô mất hồn và kinh ngạc động tác của người đàn ông này quá nhanh, Trang Hạo Nhiên đưa ra bàn tay, nắm chặt bả vai gầy nhỏ của cô, kéo người cô qua, thân thể cô lập tức xoay lại nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đứng ở đầu bên kia giá rượu, dáng vẻ vô cùng cao quý, vẻ mặt rất nghi ngờ nhìn mình!

Cô chợt giật mình loạng choạng một cái ngã trên giá rượu, thiếu chút nữa chống lên một chai rượu đỏ năm 1973, giống như con châu chấu vội vàng đứng thẳng người, mặt cũng đỏ lên, thật lo lắng dùng tay vuốt tóc ngắn của mình, áo sơ mi của mình, khẽ kéo váy đen của mình, sau đó chớp mắt một cái, nhìn thấy com lê màu đen, tròng mắt cô trợn to, hít vào một hơi, không dám nhúc nhích.

Tưởng Thiên Lỗi cũng rũ mắt liếc nhìn com lê màu đen kia, lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thật kì quái nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên không muốn giải thích, chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh đỏ bừng cả khuôn mặt, nhịn cười.

Đường Khả Hinh nuốt một ngụm nước bọt!

Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Đường Khả Hinh một cái, trầm mặt từ từ đi tới.

Đường Khả Hinh cảm thấy cái bóng đen của Tưởng Thiên Lỗi dần dần vượt lên, cô giật mình, sợ hãi dời người sang một bên, vẻ mặt run rẩy không dám nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi đi tới bên cạnh com lê màu đen nho nhỏ, anh cúi đầu nhìn, hai mắt xẹt qua một chút ý vị cũng không thể nắm bắt, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt lên com lê nho nhỏ đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, đưa tới trước mặt cô, im lặng nhìn cô.

Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, có chút đề phòng nhìn anh.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên xẹt qua một chút ý trêu đùa nhìn bọn họ.

Đường Khả Hinh vẫn nhìn nét mặt của Tưởng Thiên Lỗi, dường như thấy anh không định trách phạt mình, bàn tay nhỏ bé run rẩy cầm lấy com lê, nhìn hai người đàn ông một cái, cuối cùng rất mất mặt, ở trước mặt bọn họ lúng túng mặc vào com lê đen.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, nhìn cô cài xong từng cúc áo, mới chậm rãi hỏi: “Chọn rượu xong chưa?”

“À?” Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ đáp một tiếng.

“Không có hỏi cô.” Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt nói.

Trang Hạo Nhiên hơi ngẩng đầu, xoay người nhìn chai rượu tuyết lợi trước mặt, mỉm cười nói: “Tôi còn tưởng rằng nơi này có Oloroso Tây Ban Nha năm 1755”

Tưởng Thiên Lỗi giương mắt nhìn anh.

Đường Khả Hinh cũng có chút ngạc nhiên nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Thế nào? Nhìn ánh mắt của cô, cô hiểu oloroso sao?”.

Đường Khả Hinh nhìn giá rượu tuyết lợi, sắc mặt cô trở nên bình tĩnh nghiêm túc, nói ra đặc điểm của loại rượu này: “Oloroso Tây Ban Nha được gọi là rượu tuyết lợi tuyệt vời hàng đầu, trải qua thời gian thử nghiệm, thậm chí thợ chưng cất rượu cũng không dễ dàng làm cho những mùi vị khác che giấu mùi vị đặc trưng của nó. Nhưng rất nhiều người yêu thích tuyết lợi cũng cảm thấy mùi thơm của nó rất nồng, có chứa mùi hạch đào rõ ràng, nếu uống từ từ sẽ cảm nhận được thể rượu êm dịu, mềm mại như tơ lụa, chậm rãi chảy vào bên trong thân thể, sẽ cho người ta có cảm giác thỏa mãn thật sâu. Mà oloroso đứng đầu bởi vì có trăm năm lịch sử lâu đời, cho nên có số người sẽ không thích cảm giác quá khô lạnh, mà thích cho thêm một chút đường vào ly, rượu tuyết lợi sẽ tỏa ra mùi vị cam tươi. Loại rượu tuyết lợi này dùng để kết hợp với món ăn rau củ hạt, hoặc có thể kết hợp với món hầm sẽ có mùi vị vô cùng tinh tế. Nó còn được đặt tên là sherry, ngoài Tây Ban Nha, ở Anh cũng rất được ưa chuộng, thậm chí được gọi là “Vương tử”, mà Shakespeare cũng gọi nó là: “Ánh mặt trời Tây Ban Nha ẩn trong chai”

Trang Hạo Nhiên nghe Đường Khả Hinh nhanh chóng nói ra đặc điểm của rượu tuyết lợi như vậy, đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi nói: “Nếu như hôm nay không có oloroso năm 1755, cô sẽ chọn cho chúng tôi rượu gì?”

Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh bình tĩnh nói: “Tôi muốn xem trước thực đơn.”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, từ tốn nói tên vài món ăn.

Đường Khả Hinh nghe xong liền xoay người, chuyên nghiệp đeo lên bao tay trắng, nhìn lướt qua từng loại rượu tuyết lợi, nhanh chóng chọn một chai rượu tuyết lợi năm 2002, một tay cô nhẹ nắm cổ rượu, một tay nhẹ nắm đáy chai, chuyên nghiệp mở nhãn chai rượu, đứng ở giữa hai người Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, nhẹ nhàng giải thích nói: “Rượu tuyết lợi năm 2002, đến từ Gibraltar Tây Ban Nha, vùng đất này rất giàu đá vôi, vào mùa mưa có thể nhanh chóng hấp thu nước, đến lúc đất khô ráo tạo thành lớp vỏ cứng, ánh mặt trời sẽ phản chiếu xuống cây nho, đồng thời cung cấp dưỡng khí cho rể cây nho. Cho nên thể rượu ngọt ngào, kết hợp với món ăn hôm nay sẽ không có gì bằng, nhưng nếu cẩn thận để đạt được hiệu quả, tôi đề nghị, trước tiên đưa một ly rượu này vào phòng bếp, để cho đầu bếp nếm thử, nhất định sẽ nấu món ăn thích hợp với tâm ý của thực khách.”

Trang Hạo Nhiên bình thản lắng nghe, hai mắt hơi lóe lên vui vẻ, sau đó im lặng đi ra ngoài.

Chương 103: Thân phận chân thật 2

Sau khi Tưởng Thiên Lỗi chờ Trang Hạo Nhiên đi khỏi, liền nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng có chút căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

“Cô muốn cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi mở miệng.

“À?” Đường Khả Hinh có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, tiến lên một bước nắm chặt cằm của cô, nâng mặt của cô, nhìn vết sẹo bên trong mái tóc ngắn, đanh giọng nói: “Tôi hỏi cô muốn cái gì?”

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh có ý gì?” Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đôi môi run run, hỏi.

“Tôi có chút thương hại cô là bởi vì ba năm trước đây, tôi nợ cô một đoạn đường, làm cho khuôn mặt của cô trở nên như vậy, nhưng tôi không cho phép một người má trái không trọn vẹn, ở khách sạn của tôi có chứa ý đồ!” Nhất thời ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra tia sáng rất đáng sợ.

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt rưng rưng nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hình dáng này của tôi, còn có thể có chứa ý đồ gì?”

Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, buông lỏng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tốt nhất cô không nên để lộ ra một chút tài năng như vậy. Cũng đừng tự mãn! Cô biết người lúc nảy là ai không?”

“Trang. . . . . . Trang. . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn chảy nước mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nghe được câu này, nở nụ cười chế giễu, nói: “Đừng tự cho rằng hiểu một chút rượu như vậy thì dám ở trước mặt người ta múa rìu! Thu hồi trò hề của cô đi! Sẽ không ai để cho cô dễ dàng nhảy lên xe của cậu ta! Không như ba năm trước đây đâu, ba năm trước cô đã từng vứt bỏ cơ hội thi chuyên gia hầu rượu lần đó vì má trái của cô bị phá hủy! Tỉnh táo một chút đi! Cô có cởi bỏ mấy cúc áo, cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng!”

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cô một cái, rồi im lặng đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh ngã trên mặt sàn, trên mặt vẫn cảm giác đau đớn, không muốn nghĩ đến lời nói mới rồi của Tưởng Thiên Lỗi nhưng không ngừng vươn tay run rẩy lau đi nước mắt trên mặt.

“Khả Hinh?” Trần Mạn Hồng sải bước đi tới.

Đường Khả Hinh nghe gọi, ngay lập tức đứng dậy, lau khô nước mắt, nghẹn ngào đáp một tiếng: “Ai.”

Trần Mạn Hồng đi tới nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Mới vừa rồi bụi bay vào mắt.” Đường Khả Hinh lập tức trả lời.

Trần Mạn Hồng nghe vậy nên cũng không để ý tới, nói: “Vậy thì tốt.”

Cô nói xong liền đeo lên bao tay trắng, tiện tay cầm một chai rượu tuyết lợi Amontillado, nhắc tới quan sát màu sắc, sau khi hài lòng, liền xoay người đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh ngây ngốc nhìn quản lý cầm chai Amontillado mười năm bước nhanh ra ngoài, cô cũng mờ mịt đuổi theo Trần Mạn Hồng đi ra ngoài, mới vừa đi ra đến quầy bar, thấy Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, nhẹ nhàng cười nói, cô ngạc nhiên nhẹ nắm tay Trần Mạn Hồng, cẩn thận hỏi: “Quản lý. . . . . . Tôi có chuyện muốn nhờ cô giải đáp một chút”

Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tổng Giám đốc Trang của chúng ta, anh ấy là ai? Anh ấy còn có thân phận khác không?” Đường Khả Hinh cảm thấy câu nói của Tưởng Thiên Lỗi có ẩn ý khác, nên tò mò hỏi.

Trần Mạn Hồng ngạc nhiên câu hỏi của Đường Khả Hinh, nhưng vẫn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, ngồi ở trước cửa sổ sát đất, bộ dáng giống như hoàng tử, nâng lên một ly nước ấm hớp một ngụm nhỏ, mỉm cười xoay người nhìn cảnh biển phía ngoài cửa sổ, lịch sự đẹp trai, hấp dẫn bốn phía, cô cũng có chút say mê cười nói: “Có phải cô cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai hay không? Không chỉ đẹp trai, còn thưởng thức rất tốt. Cô nhìn đồng hồ Omega màu đen trên cánh tay gợi cảm của anh ấy kia, có phải rất mê người hay không? Tôi thích nhất đàn ông đeo đồng hồ.”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, miễn cưỡng nói: “Không phải tôi muốn biết những thứ này. Ngoại trừ anh ấy có thân phận là Tổng Giám đốc và đẹp trai, anh ấy còn có thân phận khác không? Ví dụ như. . . . . . Anh ấy. . . . . . Anh ấy hiểu rượu đỏ không?”

Trong lúc nhất thời, Trần Mạn Hồng xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên cười nói: “Cô nói cái gì? Anh ấy hiểu rượu đỏ không? Chuyện gì vậy? Cô biết anh ấy là ai không? Anh ấy là người thừa kế tương lai tập đoàn khách sạn Hoàn Cầu, nghe nói lúc mười tuổi, anh ấy cũng đã có thể ngửi được một trăm loại rượu đỏ rồi, cho tới bây giờ cũng không có người nào dám ở trước mặt của anh ấy nhắc tới rượu đỏ! Nếu không, làm sao anh ấy một tay trông coi sản nghiệp khách sạn cả Âu Mĩ? Ở Pháp và Tây Ban Nha, anh ấy có trang trại rượu, đếm không xuể! rất nhiều rượu đỏ ở khách sạn chúng ta cũng xuất từ trang trại rượu của anh ấy.”

Đường Khả Hinh ngây người, sâu kín quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không biết nghe Tưởng Thiên Lỗi nói gì, lại cười to, rất nhàn nhã tự tin, phong cách hiên ngang, chân của cô đột nhiên mềm nhũn, tay không tự chủ đụng phải cái đồng hồ nhỏ của người nào đó để trên quầy bar.

Đồng hồ để bàn rớt xuống.

Vang lên tiếng động nho nhỏ.

Lúc này Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng lúng túng của Khả Hinh, lặng lẽ mỉm cười.

“Như Mạt tiểu thư tới.” Có tiếng kêu khẽ.

Chọn tập
Bình luận