Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 662: Tất cả vào lỗ

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Đường Khả Hinh mặc chiếc áo màu xanh nhạt không có tay, quần ống lửng màu trắng bó sát người, mang giày cao gót màu trắng, ôm tài liệu đi xuống chiếc Mercedes màu đen, Vitas nghĩ tới mấy ngày nay học trò có thể rất vất vả, liền để cho cô được đi xe chuyên dụng của mình ba ngày. . . . . . Cô im lặng đứng ở trước thảm đỏ khách sạn, nhìn khách náo nhiệt đi đến đại sảnh không dứt, nghĩ tới đã mười ngày mình không có tới Khách sạn Á Châu, vẫn không có tin tức của Trang Hạo Nhiên, cũng bởi vì bị Thầy giáo quản lý chặt, cũng không có đi thăm Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .

“Khả Hinh! ?” Lúc này Trần Mạn Hồng từ trong đại sảnh đi ra, nhìn thấy Đường Khả Hinh, vui mừng cười nói: “Lúc này, sao cô có thời gian tới đây? Thật lâu cũng không có gặp cô, Nhã Tuệ nói cô bị Thầy giáo giam lại thật lâu, xem ra tinh thần thoải mái hả !”

Đường Khả Hinh nhìn thấy Trần Mạn Hồng, cũng cười rộ lên nói: “Đúng vậy, bị Thầy giáo giam, có thể nói do thời gian trước tôi không ngoan thôi. Tôi mới vừa tiếp nhận nhiệm vụ Thầy giáo giao cho tôi, không biết nên làm sao đây.”

“Nhiệm vụ gì vậy?” Trần Mạn Hồng tò mò nhìn Đường Khả Hinh, hỏi.

“Thầy giáo muốn tôi phụ trách tiệc thưởng thức rượu đỏ lần này!” Vẻ mặt Đường Khả Hinh lập tức lộ ra khó khăn, nói.

“Thật à?” Trần Mạn Hồng không thể tin nổi bật cười nói: “Đây chính là chuyện cực tốt!”

“Nhưng tôi không có ý tưởng. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút khó khăn nói.

“Chuyện này cũng không dễ làm!” Trần Mạn Hồng cười nhìn Đường Khả Hinh nói: “Chị em tốt của cô, Nhã Tuệ là quản lý bộ phận tiệc, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, cô ấy đều làm qua, sẽ nhắc nhở cho cô.”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, bật cười nói: “Đúng vậy, tại sao tôi không có nghĩ đến chị ấy nhỉ?”

“Bận tối mày tối mặt hả?” Trần Mạn Hồng nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, bởi vì chuyện Tưởng Thiên Lỗi đụng xe lần trước, cô tiều tụy một thời gian dài, bây giờ giống như khá hơn chút rồi, liền có chút đau lòng nói: “Ở chỗ của Thầy giáo một thời gian đi, rất tốt, không có ai quấy rầy, cũng không có ai ép buộc. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn Trần Mạn Hồng im lặng mỉm cười.

“Cô tới khách sạn là muốn làm gì?” Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh hỏi.

“Tôi tới tìm Tổng Giám đốc ký tên, hai vị Tổng Giám đốc đều ký tên!” Đường Khả Hinh cười khổ nói.

Trần Mạn Hồng nghe xong lời này, liền cười đầy thâm ý, lắc đầu nói: “Cố lên!”

“Ừ. . . . . .” Đường Khả Hinh ôm tài liệu, chỉ đành phải gật đầu, sau đó tâm trạng có chút rất trầm trọng đi về phía trước, nghĩ tới lần trước, ở nhà Trang Hạo Nhiên, sau khi mình nhận điện thoại của Tưởng Thiên Lỗi liền đi khỏi, biết có lẽ lúc đó cảm xúc của Trang Hạo Nhiên không tốt, cũng biết mình không thể quấy rầy anh nữa. . . . . . Cô nghĩ tới đây, lại ôm tài liệu, thở ra một hơi.

“Khả Hinh?” Lúc này Tiêu Đồng đang sốt ruột tay cầm một phần tài liệu, nóng nảy gấp đi vào đại sảnh, nhìn thấy Đường Khả Hinh đột nhiên cười nói: “Con bé này, hôm nay sao có thời gian tới đây?”

Đường Khả Hinh lập tức vui vẻ nhìn Tiêu Đồng nói: “Tôi . . . . Tôi tới tìm Tổng Giám đốc. . . . .”

“Tổng Giám đốc nào ?” Tiêu Đồng cười hỏi.

“Tổng Giám đốc Trang!” Đường Khả Hinh nghe Tiêu Đồng cố ý trêu mình, cũng cố ý hé miệng cười nói.

“A. . . . . . Tìm Tổng Giám đốc Trang sao!” Tiêu Đồng cố ý cao giọng nói, nhìn Đường Khả Hinh, không khỏi nhớ tới chuyện ăn cơm ở nhà Trang Hạo Nhiên ngày đó, bật cười nói: “Nhưng làm thế nào? Tổng Giám đốc Trang không có ở phòng làm việc.”

Đường Khả Hinh sững sờ, hỏi: “Anh ấy đi đâu?”

“Hôm nay Tô Lạc Hoành gây gổ với Lâm Sở Nhai, bọn họ nói muốn chơi bida, Tổng Giám đốc Trang nghe phiền lòng nên cùng bọn họ đến Câu lạc bộ ở lầu phụ đấu với nhau rồi! ! Nói người nào thắng, người thua sẽ đem nào tiền thưởng năm nay cho người thắng!” Tiêu Đồng không nhịn được cười nói.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng lại một lúc, ánh mắt lóe lên một cái, mới miễn cưỡng cười nói: “Xem ra anh ấy sống rất tốt. . . . . .”

“Rất rốt!” Tiêu Đồng nhìn cô, lại cười hỏi: “Cô muốn cùng tôi đi tìm anh ấy không? Hay là ở phòng làm việc chờ anh ấy?”

“Đi tìm anh ấy đi, buổi chiều tôi còn có việc. . . . . .” Đường Khả Hinh bật cười nói.

“Tốt! ! Đi thôi!” Tiêu Đồng lập tức nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, cùng với cô cười nói đi về phía trước.

Câu lạc bộ bida nằm ở lầu phụ thứ hai, chiếm sáu tầng, có Câu lạc bộ Ngôi sao, Câu lạc bộ VIP, còn có Câu lạc bộ bạch kim.

Bọn Tô Lạc Hoành ở Câu lạc bộ bạch kim, lầu tám.

Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh đi ra thang máy, liền nhìn thấy rất nhiều nhân viên mặc đồng phục màu đen, tay bưng các loại đồ uống tinh xảo đi về phía trước, chỉ có ba gian Câu lạc bộ VIP bạch kim, chia ra hai bên, cuối hành lang phía trước còn có một phòng, hai cánh cửa gỗ đỏ khảm hoa văn chợt mở ra, có một nữ nhân viên phục vụ dáng dấp hết sức xinh đẹp động lòng người, chừng 19 tuổi, tay bưng một ly Cocktail Flamingo đi vào, ngay sau đó liền nghe tiếng cười thật to của Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai. . . . . .

“Đi thôi!” Tiêu Đồng lập tức kéo Đường Khả Hinh cười đi vào trong.

Đường Khả Hinh vừa ôm tài liệu bước đi, nhìn hai cánh cửa đóng chặt, trái tim không khỏi nhảy lên.

Hai nhân viên giữ ở ngoài cửa nhận ra Tiêu Đồng, biết cô tới, liền lễ phép duỗi tay về phía trước, đẩy nhẹ cửa ra. . . . .

Tiêu Đồng và Đường Khả Hinh mỉm cười đi vào, liền nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ rất xinh đẹp đang bưng ly Flamingo, đỏ mặt đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, đang ngẩng đầu lên mất hồn nhìn anh. . . . . .

Trang Hạo Nhiên mặc màu đen áo sơ mi, quần tây màu đen, hai tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay to lớn, cổ áo mở ra, hơi lộ ra tính cách cuồng dã, tay cầm một cây cơ, đang chăm chú đứng ở trước bàn bida, nhìn viên bi bảy màu, đang suy nghĩ xem phải đánh như thế nào . . . . .

“Tiểu Đường! !” Bọn Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt nhìn thấy Đường Khả Hinh, lập tức cười vui vẻ, kêu to.

Trang Hạo Nhiên sững sờ, cũng quay đầu nhìn ra cửa.

Đường Khả Hinh cũng có chút xấu hổ, mỉm cười nhìn mấy vị Phó tổng mỉm cười gật đầu, nói: “Phó tổng, mấy ngày không gặp.”

“Tới đây, ôm một cái! !” Lâm Sở Nhai lại muốn sỗ sàng.

“Anh cút! ! Tại sao ôm anh! ?” Tô Lạc Hoành lập tức đi trước, nhìn Đường Khả Hinh cười hỏi: “Tiểu Đường! Cô tới nơi này làm gì? Có chuyện gì sao?”

“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, liền có chút lúng túng nói: “Thầy giáo giao cho tôi một nhiệm vụ, muốn tôi . . . . . Phụ trách tiệc thưởng rượu lần này, cho nên. . . . . . Tôi mang tài liệu tới để Tổng Giám đốc ký tên. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, liền vung cây cơ, hơi cúi xuống thân thể cao lớn, vươn cánh tay, ngón tay thon dài nhấc lên, tư thế hết sức đẹp trai, cây cơ tựa nhẹ ở phía trên ngón cái, nhắm ngay viên bi màu trắng, cân nhắc chính xác mới nói: “Em có từng tổ chức tiệc thưởng rượu chưa?”

Người này, thật sự là công ra công, tư ra tư.

Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên nghi ngờ, không thể làm gì khác hơn là thở nhẹ một hơi, mới lắc đầu một cái nói: “Không có. . . . . .”

Bọn Tô Lạc Hoành lập tức không nói gì, nghe ra không khí không đúng lắm.

“Em không có một chút kinh nghiệm nào, anh làm sao dám giao cho em tổ chức tiệc thưởng rượu đỏ đẳng cấp Thế Giới? Nếu em làm hỏng, thì sao?” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền nhắm về phía viên bi màu trắng đánh mạnh, cốp một tiếng, viên bi trắng đụng viên bi đỏ, viên bi đỏ lập tức vào lỗ !

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không lên tiếng.

“Ôi, sẽ không đâu!” Tô Lạc Hoành lập tức cười theo nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trang Hạo Nhiên, nói: “Mọi chuyện luôn có bắt đầu mà.”

“Cô ấy quen gây họa! Chuyện mấy ông chủ vườn nho người Pháp lần trước còn chưa qua bao lâu, lần này tiệc thưởng thức đẳng cấp thế giới, đến tham gia có các ông chủ vườn nho hàng đầu trên thế giới, khẳng định người ta cũng sẽ nói một chút lời lung tung, cô ấy chịu được sao? Không chịu nổi, lại hắt rượu?” Trang Hạo Nhiên cầm cây cơ, đứng lên, đi qua bên cạnh Đường Khả Hinh, lại đo lường tính toán khoảng cách viên bi trắng và viên bi màu . . . . . .

“Sẽ không! Em đã trải qua một lần, chắc chắn sẽ cẩn thận xử lý, anh yên tâm.” Đường Khả Hinh ôm tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên chăm chú nói.

“Anh yên tâm có ích lợi gì, em có thể làm được hay không, mới là chuyện quan trọng !” Trang Hạo Nhiên lại cầm cây cơ, nhìn từng viên bi trên bàn, đo lường tính toán khoảng cách, đang suy nghĩ rốt cuộc đánh viên bi nào. . . . . .

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh lại bất đắc dĩ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh không tin tưởng em sao?”

“Em làm không ít chuyện tốt, mấy ngày trước anh đi thăm Tổng Giám đốc Tưởng, còn nghe nói em muốn trở lại Cambridge, một người lựa chọn trốn tránh, như vậy tiệc thưởng thức đẳng cấp thế giới nên giao cho người khác đi!” Trang Hạo Nhiên cầm cây cơ, hơi cúi người xuống, lại chọn tư thế, nắm nhẹ cây cơ, nhắm ngay viên bi trắng, ánh mắt hấp dẫn khẽ ngưng tụ. . . . . .

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới.

Trang Hạo Nhiên tức giận nắm cây cơ, đánh một cái, cốp một tiếng, viên bi trắng đụng vào viên bi đen, không ngờ không có vào lỗ, mà bắn ngược trở về, đánh trúng viên bi trắng vào lỗ, anh sửng sốt! !

“Oa! Mẹ nó! !” Tô Lạc Hoành nhìn viên bi kia, kêu to: “Đánh dở như vậy, anh cũng đánh được?”

“Muốn chết hả! ! Cái này gọi là lỡ tay! !” Trang Hạo Nhiên quay đầu, trợn mắt muốn mắng anh!.

Trên bàn bi truyền tới một tiếng cốp, mấy người đàn ông thuận thế nhìn viên bi trắng đụng viên bi đỏ, sau đó viên bi đỏ lại bắn ngược, chạm vào viên bi xanh vào lỗ, thật chính xác! !

“Oa! !” Mấy người cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh cầm cây cơ thật dài chạm đất, gõ nhẹ một cái, đứng ở bên bàn bida, nhìn Trang Hạo Nhiên, lạnh nhạt nói: “Trên thế giới này, mỗi người đều có lúc sai, em có, anh cũng có, quan trọng là em có còn cơ hội làm lại hay không. . . . . . Giao cho em một cơ hội, có thể không? Tổng Giám đốc Trang. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên tựa vào một bên, hai mắt hơi lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh kiên quyết, nói: “Muốn cơ hội?”

“Vâng!” Vẻ mặt Đường Khả Hinh kiên quyết nhìn anh.

“Đánh hết tất cả bi vào lỗ, anh sẽ cho em cơ hội !” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, gõ ngón tay mặt bàn một cái, dáng vẻ hơi lộ ra dứt khoát, nói.

Chọn tập
Bình luận