Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Hai cánh cửa chính phòng hội nghị ầm ầm mở ra!

Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng nhau đi ra, phía sau lưng lãnh đạo cấp cao lập tức bắt đầu bàn tán ầm ĩ, bởi vì hôm nay Trang Hạo Nhiên lên tiếng phản đối, cho nên dự án lần này tạm thời ngừng bỏ phiếu vì không thống nhất ý kiến, chờ bậc thầy kiến trúc DK dẫn dắt đội ngũ riêng của ông ấy tiến vào đội ngũ thiết kế Khách sạn Á Châu, mở cuộc thảo luận độ dầy thủy tinh, sau khi cho ra kết quả rồi quyết định thời gian, triệu tập hội nghị bỏ phiếu lần nữa!

Trang Hạo Nhiên vừa bước đi, vừa cười nói với Tưởng Thiên Lỗi: “DK hẹn thứ hai tới, từ trước đến giờ ông ấy thích kiến trúc Trung Quốc, tôi cố ý chọn Thủy Mặc hiên cho ông ấy.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe sáng, chậm rãi nói: “Ừm. Cậu làm chủ đi. Hi vọng ông ấy đi vào Tập đoàn Á Châu, sẽ mang lại cho chúng ta đề nghị có ích!”

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Tôi không thể làm chủ, Khách sạn Á Châu là của anh.”

“Ông ấy tới Hoàn Cầu. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hơi nụ cười, được đi về trước.

Trang Hạo Nhiên cười nói: “Tính tình của ông ấy rất quái dị, từ trước đến giờ đối với kiến trúc cổ có tình cảm khắc sâu, lần này có lẽ sẽ mang đến cho chúng ta nhiều tác phẩm hơn, huống chi, ông ấy vẫn là thầy của Văn Phong, tôi tin tưởng giữa thầy trò bọn họ, nhất định có thể hợp tác tốt hơn.”

Trong lòng Đông Anh chấn động mạnh một cái, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía nửa khuôn Trang Hạo Nhiên, lúc ngẩng khuôn mặt tươi cười, hai mắt lóe ra ánh sáng ấm áp nhưng cô cảm giác đầu ngón tay rét run.

Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, dần dần buông lỏng, mỉm cười nói: “Từ trước đến giờ Văn Phong sợ nhất là người thầy giáo này, hơn nữa bọn họ đã từng hợp tác chung dự án Khách sạn lớn, tôi cũng tin tưởng dự án khách sạn dưới nước lần này, bọn họ sẽ không nảy sinh ý kiến trái chiều.”

Hai người nói cười đi về phía trước.

Vẻ mặt Hách Chí Tường nghiêm túc đi lên, cung kính nói với Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên: “Hai vị Tổng Giám đốc, chút nữa tôi sẽ đem cơ cấu phân rã mô hình khách sạn dưới nước đưa đến phòng làm việc mọi người.”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn về phía Hách Chí Tường, vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của anh ta nói: “Lúc nảy anh cho chúng tôi một diễn thuyết rất đặc sắc, nhất là đồ án phân rã dưới nước, đây mới thật là một tác phẩm dũng cảm nhất Thế Kỷ, cố gắng lên! Hi vọng tương lai, anh sáng lập huy hoàng!”

Trên mặt Hách Chí Tường lộ ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Cám ơn Tổng Giám đốc khích lệ, tôi còn phải học tập rất nhiều.”

“Đừng nói lời khách sáo, tôi tin tưởng năng lực của anh” Trang Hạo Nhiên cười dừng lại nhìn thang máy đang ở trước mắt, mới quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Được rồi, hôm nay hội nghị cực khổ, nếu không có chuyện gì, Tổng Giám đốc Tưởng, tôi xuống lầu trước.”

Tưởng Thiên Lỗi hơi mỉm cười nói: “Tốt. . . . . . Có thời gian ăn cơm tối. . . . . .”

“Mời anh!” Trang Hạo Nhiên cố ý nói xong, mới xoay người đi khỏi, Tiêu Đồng, Thái Hiền, còn có bốn người Lâm Sở Nhai cùng đứng ở trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, gật đầu chào hỏi, mới xoay người đi khỏi.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía bóng lưng Trang Hạo Nhiên, im lặng xoay người đi tới phòng làm việc Tổng Giám đốc, Đông Anh, Trần Tuấn Nam, Thẫm Quân Dụ, Hách Chí Tường bốn người bọn họ đồng thời đi theo anh đi trở về phòng làm việc Tổng Giám đốc!

Tưởng Thiên Lỗi đi vào phòng làm việc, im lặng cởi bỏ tây trang, ngồi ở trên ghế da.

Trần Tuấn Nam ngồi xuống trước, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, không thể tin nổi cười nói: “Tổng Giám đốc Trang quả nhiên làm việc nhanh chóng, tôi đã dự đoán ở trong hội nghị anh sẽ lên tiếng phản đối, nhưng không nghĩ tới, anh ấy có thể dùng DK. Giống như tính an toàn của thủy tinh dẻo 38,7 cm, điều này có thể là một đề tài sao? Đội ngũ của chúng ta có thể nói là đội ngũ ưu tú nhất trên thế giới, trải qua các loại khảo nghiệm, làm sao dẫm lên vết xe đổ để xảy ra loại sự cố trên? Cho dù anh ấy muốn an bài DK tiến vào Tập đoàn Á Châu chúng ta, cũng không thể ở trên hội nghị lớn, không chút nể mặt làm mất thể diện của chúng ta!”

Thẫm Quân Dụ ngồi ở một bên, lạnh lùng nói: “Đối với tình hình không thuận lợi của hội nghị lần này, khẳng định anh ấy đã nghiên cứu rất nhiều, Tô Lạc Hoành có kỹ thuật máy vi tính rất cao, tôi nghi ngờ máy vi tính của tôi bị anh ta xâm nhập. . . . . .”

Trần Tuấn Nam quay đầu nhìn về phía Thẫm Quân Dụ, có chút kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bọn họ biết người của chúng ta nằm vùng ở Hoàn Cầu? Cũng biết chúng ta vẫn theo dõi máy vi tính của bọn họ?”

Thẫm Quân Dụ chậm rãi nói: “Trình tự vẫn là chết, chỉ có nhân tài là sống, nó tuyệt đối không trung thành. Chống giám sát, chống hacker, chống theo dõi, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không khó khăn. Gần đây, nhất định phải tăng cường đề phòng, công ty sử dụng Software mới nhất, toàn bộ đều phải trải qua kiểm tra, lúc đang họp tôi mới nhận được một tin nhắn thư ký gửi cho tôi, tôi đã thầm kêu không ổn.”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi giống như dã thú trong đêm tối nhìn về phía anh.

Thẫm Quân Dụ trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Tôi mới vừa nhận được một tin tức, khách sạn của chúng ta ở Nhật Bổn, một thư ký chỉ download một ca khúc ở trên máy tính phòng làm việc Tổng Giám đốc, máy vi tính lập tức bị Hacker xâm nhập, xóa bỏ tất cả dữ liệu của khách sạn, cho nên cuộc đấu thầu kế tiếp của chúng ta ở Nhật Bản đã bị thất bại.”

Trần Tuấn Nam cau mày nhìn về phía anh nói: “Ý của anh là có người sắp đặt chương trình hack giấu ở trong mp3?”

“Vượt qua bức tường lửa mạnh mẽ nhất của khách sạn chúng ta, truyền vào” Thẫm Quân Dụ nói.

“Đã tra ra được cái gì chưa?” Trần Tuấn Nam có chút căng thẳng nói.

“Đang bí mật điều tra. . . . . . nhìn về phía phòng làm việc của Tô Lạc Hoành. . . . . .” Thẫm Quân Dụ lạnh nhạt nói.

“Hắc…!” Trần Tuấn Nam không thể tin nổi nở nụ cười, hơi tức giận nói: “Thật là khó lòng đề phòng.”

Không khí đột nhiên yên lặng, mấy người cùng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, anh vẫn ngồi tại chỗ, im lặng không lên tiếng.

Trần Tuấn Nam nhìn về phía anh nói: “Tổng Giám đốc. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng mở miệng: “Tôi sớm đã nghi ngờ tại sao chỉ có một mình cậu ta ở trên hội nghị, nhưng tôi không nghĩ tới, cậu ta dùng chính là DK. . . . . .”

Mấy người im lặng nhìn về phía anh, Hách Chí Tường cũng gật đầu nói: “Vâng! Tôi cũng không ngờ được.”

Trần Tuấn Nam cũng khẽ thở dài, cười khổ nói: “Tôi thật sự nghĩ không ra tại sao anh ấy đoán được, Kỹ sư Trưởng chân chính của khách sạn dưới nước là cậu chủ Tưởng? Chuyện này, chúng ta vẫn che giấu rất kín. . . . . .”

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi thâm thúy, tĩnh mịch giống như huyệt động đáng sợ, chậm rãi hỏi: “Hiện tại Văn Phong ở đâu?”

“Ở Hàn Quốc” Đông Anh lập tức nói.

Tưởng Thiên Lỗi do dự một lát, mới nói: “Gọi cậu ấy trở về.”

“Vâng!” Đông Anh lập tức gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi chuyển động ghế da, nhìn trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, hai mắt anh lộ ra lạnh lùng.

***

Cửa thang máy mở ra!

Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi ra, liếc mắt nhìn bên ngoài khách sạn mặt trời chiều dần dần xuống núi rồi, tia nắng chiều đỏ au nhiễm đỏ mặt biển lớn như màu máu, anh nhìn cảnh sắc này, hai mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Lâm Sở Nhai vừa nói đùa với Tô Lạc Hoành, vừa đi về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Tôi nghe nói, có Hacker nhập vào máy vi tính của Giám đốc khách sạn Nhật Bản của Tập đoàn Á Châu, cho nên bọn họ đấu thầu thất bại ở Nhật Bổn!”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức xoay đầu lại nhìn về phía Lâm Sở Nhai, tức giận nói: “Là ai ? Người nào gan to như vậy?”

“Tôi cũng không biết!” Lâm Sở Nhai nhún nhún vai!

“Lạc Hoành đi thăm dò bên ngoài” Trang Hạo Nhiên bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa cố ý xị mặt nói.

Tô Lạc Hoành chậc một tiếng, nói: “Ăn no không có chuyện làm sao, tôi đang bận ! Tại sao tôi phải tra chuyện của bọn họ? Làm không tốt tôi còn bị oan uổng thì làm thế nào?”

“Không được! Cậu phải tra được!” Trang Hạo Nhiên cố chấp nói.

“Tôi không muốn!” Tô Lạc Hoành kiên quyết không chịu!

Lãnh Mặc Hàn nói thẳng: “Cậu phải tra được! Bởi vì rất có thể có người sẽ mượn tranh đấu lần này giữa Tổng Giám đốc và Tổng Giám đốc Tưởng làm ngư ông đắc lợi! Thậm chí khích bác từ trong, nếu như mà tôi đoán không sai, bây giờ đã có người hack vào trong máy vi tính của Lạc Hoành rồi. . . . . .”

Tô Lạc Hoành trợn to hai mắt, tức giận nói: “Lão tử nằm cũng trúng đạn! ?”

“Tổng Giám đốc của chúng ta đã từng đứng cũng trúng đạn đấy!” Lâm Sở Nhai mỉm cười nhìn về phía vai trái Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên lập tức quay đầu nhìn về phía bọn họ tức giận nói: “Mọi người đừng luôn dâm ý thân thể của tôi được không?”

Đám cầm thú Lâm Sở Nhai đồng thời cười lớn, đang muốn đi tới Hoàn Cầu, nói: “Đói chết rồi, thời gian cũng 6 giờ 30, xem ra mùa thu sắp tới rồi, lúc này, trời đã không còn sáng nữa.”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, không để ý bọn họ, chỉ một mình đi vào trong thang máy.

Bốn người khoa trương nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong thang máy, cũng nhìn về phía bọn họ nói: “Nhìn cái gì vậy? Đêm nay tôi không mời mọi người ăn cơm đâu, nên cút đi, tất cả đều cút cho tôi!”

Cửa thang máy đóng lại.

Tô Lạc Hoành ngạc nhiên nhìn về phía mọi người nói: “Người này đi đâu?”

Lâm Sở Nhai nhìn về phía cánh cửa thang máy đóng chặt, cười nói: “Còn có thể đi đâu? Xem Tiểu Đường thôi!”

“Tiểu Đường?” Tô Lạc Hoành ah một tiếng, cũng cười.

***

Phòng tập múa.

Bức tường thủy tinh hướng biển dần dần mờ nhạt, cả phòng tập múa chìm vào nắng chiều như lửa đỏ.

Có một thân thể nho nhỏ, mặc váy ngắn tơ tằm màu trắng khêu gợi, bả vai chỉ khoác một cái áo khoác tơ tằm màu đỏ, hai chân thon dài đều đặn cuộn tròn, mặt dính vào trên sàn nhà, giống như quá mệt mỏi mà ngủ say sưa, nhưng trong tay còn đang nắm một phần tài liệu rượu đỏ, đoán chừng vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, tóc ngắn ướt đẫm còn chưa khô, rũ xuống trên khuôn mặt trắng nõn.

Hành lang thật dài truyền đến tiếng giày da.

Anh chậm rãi đi tới phòng tập múa, khi anh đi tới cạnh cửa, nhìn về phía bóng dáng cuốn rúc vào trên sàn rất đáng thương, anh dịu dàng mỉm cười, im lặng di chuyển bước chân, đạp tia nắng chiều như lửa rơi trên mặt sàn, chậm rãi đi tới trước mặt cô, đón gió biển mãnh liệt, hai mắt lộ ra thâm trầm, tao nhã ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tóc ngắn che phủ, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, giống như thiên thần ngủ say, áo khoác đỏ thẫm rơi vào trên cổ, váy bên trong có chút ngắn, cho nên cô nằm xuống hai chân cuốn lên, lộ ra chân dài hấp dẫn, hết sức dễ nhìn, anh cười khẽ, chuyển mắt nhìn về phía bàn chân trần của cô, nơi này đã rách da sưng đỏ. . . . . .

Hai mắt của anh khẽ lóe lên ánh sáng, nhớ tới lời của Nhã Tuệ, rốt cuộc chuyển ánh mắt rơi vào vai trái cô, cảm giác có vết thương che giấu ở trong áo khoác màu đỏ rực, anh khẽ cau mày, lại cảm giác có chút đau đớn xông vào vai trái của mình, anh im lặng khẽ nhích ngón tay, cầm một góc áo trên vai, dịu dàng cẩn thận khẽ kéo lớp vải mềm mại, quả thật nhìn thấy phía sau bả vai trơn mềm trắng nõn của Khả Hinh có một vết sẹo màu hồng thật dài. . . . . .

Hai mắt anh chợt lóe.

Chọn tập
Bình luận