Cuối cùng bữa ăn tối kết thúc.
Mọi người vừa nói vừa cười đi khỏi phòng ăn ngự tôn, Trang Hạo Nhiên ôm khẽ Đường Khả Hinh đột nhiên có chút không thoải mái đi khỏi phòng ăn, thực hiện lời hứa muốn đưa cô và Nhã Tuệ đi khỏi.
Tối nay Tiêu Hào Oánh bày tỏ rất vui vẻ, liền mỉm cười vươn tay với Trang Hạo Nhiên, nói: “Lúc nào chúng ta hẹn thời gian phỏng vấn?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười vươn tay, bắt tay với cô, nói: “Bây giờ chúng ta ở Trung Quốc, khách làm chủ, tự nhiên thời gian do cô quyết định!”
Tiêu Hào Oánh có chút mập mờ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: “Thời gian do tôi quyết định?”
“Đúng vậy!” Trang Hạo Nhiên khẳng định nhìn về phía cô, nói.
“Cám ơn. . . . . . Như vậy. . . . . . Tôi sẽ chọn một ngày thật tốt đẹp, hẹn anh cùng đi ăn tối, vừa làm phỏng vấn, tôi tin tôi có thể lấy được một chút chuyện xưa truyền kì ở trên người anh.” Tiêu Hào Oánh thật vội nhìn về phía người đàn ông ở trước mặt.
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Chia sẻ lẫn nhau đi”
“Hẹn gặp lại. . . . . .” Tiêu Hào Oánh nhìn anh thật sâu.
“Hẹn gặp lại. . . . . .” Sau khi Trang Hạo Nhiên nói tạm biệt, liền im lặng đỡ Đường Khả Hinh đi ra đại sảnh.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng đi tới trước mặt của Tiêu Hào Oánh, lấy tư thế của chủ nhân, vươn tay nói: “Tiêu ký giả, lần này cám ơn cô có thể tới Khách sạn Á Châu, cảm thụ thành ý của khách sạn chúng tôi, hi vọng ngòi bút của cô có thể phát huy hiệu quả cao hơn, viết ra sự thật.”
Tiêu Hào Oánh bình tĩnh vươn tay bắt tay với anh, mỉm cười nói: “Tôi biết rồi, anh yên tâm.”
“Hi vọng trong tương lai, Khách sạn Á Châu chúng tôi có thể phục vụ cho cô tốt hơn. Chúc cô có chuyến lữ hành vui vẻ trong nước.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
“Cám ơn anh.” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nói xong, liền xoay người đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, trong lúc Trang Hạo Nhiên nói đùa với mọi người nhanh chóng đi qua bên cạnh từng người bọn họ, ngồi lên chiếc Rolls-Royce của mình, căn dặn tài xế: “Đến bệnh viện!”
“Vâng!” Tài xế lập tức nổ máy xe.
Đường Khả Hinh đứng ở trong hành lang, đón gió biển thổi mạnh, nhìn xe Tưởng Thiên Lỗi chạy đi, lòng của cô đột nhiên hơi chìm xuống.
“Đi thôi!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười đỡ Đường Khả Hinh lên xe.
Đường Khả Hinh lập tức nhớ tới chuyện gì, xoay người nhìn Nhã Tuệ còn đứng ở trong hành lang nói chuyện phiếm cùng đồng nghiệp, cô lập tức vươn tay vui vẻ gọi: “Nhã Tuệ?”
Sau khi Nhã Tuệ tán gẫu với đồng nghiệp trước quầy tiếp tân rồi đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy chiếc bên ngoài đại sảnh khách sạn này bộ Audi Pikes peak, cô vui vẻ la hoảng lên nói: “Trời ạ. . . . . . Xe này quá tuyệt rồi !”
Đường Khả Hinh thấy bạn thân vui vẻ, cô cũng vui vẻ nói: “Tuyệt chứ? Lúc nảy Tổng Giám đốc đồng ý với tôi, dùng chiếc xe này đưa chúng ta về nhà! !”
“Có thật không?” Nhã Tuệ liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên đang nheo mắt mỉm cười nhìn về phía mình, cô lập tức ồ một tiếng, che mặt ửng đỏ, kích động nói: “Trời ạ! ! Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Nhất định tôi đang nằm mơ!”
Đường Khả Hinh không nói nên lời, có chút mất hồn nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói: “Vui vẻ như vậy à?”
“Cô không biết sao?” Nhã Tuệ sôi nổi nhìn về phía Đường Khả Hinh, thật kích động nói: “Chiếc xe thể thao Audi Pikes peak màu trắng này, toàn thế giới chỉ có một chiếc! ! Giá trị 3 tỷ! Cô biết tốc bao nhiêu không?”
Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, ngây ngốc lắc đầu một cái!
Nhã Tuệ thở mạnh một hơi, mới nhìn hướng Đường Khả Hinh kích động đến muốn khóc nói: “100 km/5 giây! !”
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: “Cái gì? Nói chính xác là trở về nhà chúng ta, chỉ cần hai giây sao?”
“Đúng vậy!” Nhã Tuệ kích động kêu lên: “Cô không biết, loại xe này thời gian càng dài thì giá trị càng tăng, mười mấy năm sau bán ra ngoài sẽ tăng gấp mấy lần, thân xe của nó dùng kim loại nhớ, bị đụng móp méo có thể dùng nước sôi ủ nóng lập tức khôi phục lại như cũ! ! Quá tuyệt rồi !”
“Có thật không?” Đường Khả Hinh vừa nghe, không nhịn được nâng chân lên muốn đạp một cái vào chiếc xe!
“Này!” Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Đừng nói quá thần kì. Chỉ có 97 cây số/5 giây, điều này cho thấy có rất nhiều hạn chế! Một giờ khoảng 300 cây số thôi.”
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Lâm Sở Nhai lái chiếc Lamborghini của anh dừng ngay ở trước cửa khách sạn, mở mái che nói: “Tôi nói này thân ái, hai người các cô ai ngồi Audi Pikes peak hả? Trong xe người ta chỉ có hai chỗ ngồi, một ghế lái, một ghế lái phụ!”
“. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn bạn thân, cười nói: “Cô ngồi đi! Tôi biết rõ cô rất thích. . . . . .”
“A. . . . . . Không không không không không!” Nhã Tuệ vẫn có chút gấp gáp nói: “Tôi . . . . . không cần, cô ngồi đi.”
Cô hơi sợ cấp trên!
“Không! Cô ngồi đi!” Đường Khả Hinh vẫn kiên trì nói: “Đừng sợ, ngồi đi”
“Đừng tranh cãi nữa! Tôi đưa Quản lý Lưu về!” Lâm Sở Nhai cười đi ra xe, đi về phía Nhã Tuệ nói.
“Không không không. . . . . . Tôi . . . . . Tôi. . . . . . . . .” Nhã Tuệ càng sợ Lâm Sở Nhai hơn, đỏ mặt muốn từ chối.
Tô Lạc Hoành lái chiếc xe thể thao của mình chạy băng băng, dừng ở phía sau chiếc Lamborghini, mỉm cười thò đầu ra nói: “Tôi đưa cô thôi. . . . . .”
Nhã Tuệ nhìn về phía Tô Lạc Hoành, lập tức vui vẻ đi tới nói: “Tốt. . . . . .”
“Không được! Tên kia mười hai giờ khuya sẽ biến thành sói!” Lâm Sở Nhai không nói hai lời, tiến lên, dắt tay Nhã Tuệ, kéo đến xe của mình, Nhã Tuệ hoảng sợ, lúc nảy nhìn thấy anh hôn Tào Anh Kiệt làm cho mình còn sợ hãi, cô không dám dính dáng tới anh, cô vừa miễn cưỡng cười rút tay của mình, vừa nói: “Không. . . . . . Không cần. . . . . .”
“Ngồi một chút” Lâm Sở Nhai kéo cô đi về phía ghế lái phụ, tự mình mở cửa xe cho cô, nhét cả người cô vào xe.
“Không!” Nhã Tuệ muốn chạy ra, Lâm Sở Nhai lập tức khom người xuống thắt chặt dây an toàn cho cô!
Lâm Sở Nhai không để ý đến cô, trực tiếp cười đứng dậy, đi tới ghế lái.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, tự mình mở cửa xe cho cô, Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cũng cười cười ngồi vào trong xe.
Trang Hạo Nhiên đi về phía ghế lái, ngồi vào trong xe, thắt chắc dây an toàn, liền lái xe chạy về phía trước.
Đường Khả Hinh vui vẻ nói: “Hai giây về đến nhà?”
Trang Hạo Nhiên vừa lái xe dọc theo Đường lớn Tân Hải, vừa cười nói: “Đèn xanh đèn đỏ cũng không chỉ hai giây, thật coi xe này là cổ máy thời gian à? Thoáng một cái đã đến?”
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, hơi cảm ứng tâm linh nói: “Có phải. . . . . . anh rất ưa thích đồ vật có liên quan đến thời gian và trí nhớ hay không?”
Trang Hạo Nhiên lái xe, dừng ở trước đèn xanh đèn đỏ, mới quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, mỉm cười hỏi: “Có ý gì?”
Đường Khả Hinh đảo mắt, nhìn anh cười nói: “Anh thích chong chóng gió, thích Audi Pikes peak, thích rượu đỏ, giống như đều có liên quan đến kí ức, chẳng lẽ trong trí nhớ của anh mất một thứ gì rất quý giá?”
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, hai mắt nhìn đèn giao thông phía trước đã chuyển màu xanh, liền nổ máy cho xe chạy đi, nhìn theo ánh đèn đỏ ở dưới cây ngô đồng, có một con đường màu trắng thật dài, anh cứ chạy theo dọc theo màu trắng thật dài ở phía trước, mới sâu kín nói: “Cổ máy thời gian của tôi giống như rớt mất một khối, còn thiếu một người đạp một chân, dùng nước nóng thử một chút, có thể sẽ khôi phục!”
Đường Khả Hinh phì cười.
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn Đường Khả Hinh một cái, cũng cười, giống như lơ đãng hỏi: “Đã yêu rồi chưa?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên một cái, sâu kín lắc đầu nói: “Không có. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền nắm chặt tay lái, cho xe phóng nhanh về phía trước, mới nói: “Sau này không nên tùy ý tiếp nhận hoa hồng của đàn ông đưa cho cô, bởi vì nó có gai, sẽ trúng vào cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh quay đầu, im lặng nhìn anh.
***
Bóng đêm có chút lãng mạn.
Có lẽ sắp đến mùa thu, có sương mù quanh quẩn ở bầu trời bệnh viện, ánh đèn đường màu xanh dương chiếu sáng lên một gốc cây tương tư trên con đường nhỏ nào đó.
Tiếng bước chân nặng nề đi tới phòng bệnh VIP bệnh viện, từng bước đi tới.
Hai vệ sĩ đặc cấp đứng bảo vệ phòng bệnh ở đầu kia, nhìn thấy người tới, bọn họ lập tức đứng thẳng, cung kính gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, tay cầm bó hoa hồng, đẩy nhẹ cửa phòng bệnh, nhìn phòng bệnh to lớn nhưng có chút lạnh lẽo, trên giường bệnh sắc mặt Như Mạt tái nhợt nằm ở trên giường, thậm chí cũng không có hơi thở, anh có chút lo lắng đi về phía giường bệnh, nắm hoa hồng bỏ xuống một bên, nhìn Như Mạt!
Như Mạt vẫn ngủ say, đôi bàn tay nhỏ bé đặt ở giữa bụng, có chút phập phồng.
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi buông lỏng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Như Mạt, lúc nào cô cũng thiếu huyết sắc như vậy, cho dù có bồi bổ thế nào, cũng rất tái nhợt. . . . . . Anh im lặng đem hoa hồng thả vào một bên, sau đó cẩn thận ngồi ở bên giường bệnh, trầm ngâm nhìn cô, giống như chìm vào trong thế giới của cô. . . . . .
Gió lạnh lùng thổi tới.
Tưởng Thiên Lỗi chợt nhớ mình quên đóng cửa sổ, mới vừa muốn đứng dậy, lại cảm thấy người trên giường khẽ động đậy, anh liền chăm chú nhìn về phía cô.
Rốt cuộc từ trong gió lạnh, Như Mạt mệt mỏi, tái nhợt, lim dim tỉnh lại, trong lúc mông lung, thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô có chút không dám tin, hé cặp mắt mơ mộng, thật sự nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang mỉm cười nhìn mình, lúc này cô mới khẽ thở phào, mặt lộ vẻ gian nan muốn chống giường ngồi dậy, Tưởng Thiên Lỗi lập tức vịn vào bả vai của cô, đau lòng cưng chìu nói: “Đừng động. . . . . .”
“Tại sao anh tới vào lúc này?” Như Mạt nằm ở trên giường, có chút mệt mỏi, lim dim hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm đôi mắt u buồn xinh đẹp của Như Mạt, sâu kín nói: “Tôi nhớ em lắm. . . . . .”
Trên mặt Như Mạt lộ ra một chút nhu tình mỉm cười, nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười nhẹ một tiếng, chậm rãi cúi người xuống, ôm lấy cô gái đã từng thề muốn cưới cô làm vợ, cảm thụ cô mềm mại, đột nhiên có chút đau lòng hôn nhẹ cổ của cô.
Sắc mặt Như Mạt tái nhợt ôm bờ vai của anh, dịu dàng hỏi: “Tại sao cảm thán như vậy?”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ ôm nhẹ cô vào trong ngực, sâu kín nói: “Lúc anh mới vừa đến đây, phát hiện mùa thu sắp tới rồi.”
Như Mạt hiểu ý của anh, liền mỉm cười nói: “Trái tim của em sắp vượt qua năm thứ ba rồi. . . . . . Qua mùa thu này, em sẽ không sao. . . . . . ..”
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười ôm nhẹ thân thể của cô, thở dài nói: “Sau này. . . . . . Anh sẽ cùng em vượt qua cuộc sống, từng mùa thu. . . . . . Anh sẽ không để cho em có chuyện. . . . . .”
Như Mạt cười, nước mắt lăn xuống.