Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 189: Người tình kiếp trước

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Thái Hiền ngạc nhiên nhìn về phía Khả Hinh nói: “Cái gì? Cô nói gì vậy? Vừa rồi tôi không nghe rõ. “

Khả Hinh chớp mắt một cái, có chút băn khoăn nói: “Không có. . . . . . Không có. . . . . . Không có gì. . . . . .”

“Cô không hiểu sao?” Thái Hiền vẫn còn có chút lo lắng hỏi.

“Không. . . . . . Tôi chỉ là . . . . . Nhìn đoạn lịch sử của Tưởng lão Tổng Giám đốc cảm thấy rất cảm động. . . . . . Đúng rồi. . . . . .” Hai mắt Khả Hinh mãnh liệt chớp lóe nhìn hình ảnh cha của mình là đầu bếp, lòng của cô lại chợt chua, sâu kín hỏi: “Anh. . . . . . Biết vị đầu bếp này không?”

Thái Hiền cũng nhìn ảnh người đàn ông lộ ra nụ cười thân thiết, lắc đầu một cái nói: “Không biết. Chắc là Tổng Giám đốc thường mời rượu khao thưởng cho nhân viên khách sạn, nhưng chuyện này chúng ta có thể kiểm tra một chút. . . . . .”

Đường Khả Hinh không kịp ngăn cản!

Thái Hiền đã nhanh chóng dùng bốn đường quang, cố định khuôn mặt người đầu bếp đó, dùng đường gạch đỏ thẫm định dạng, dùng mật mã tiến vào trong kho tài liệu Khách sạn Á Châu, camera kiểm tra nhắm ngay khuôn mặt Thái Hiền, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận, trong quả pha lê xuất hiện hình ảnh bàn tay, Thái Hiền trực tiếp nhấn xuống bàn tay của mình trên quả Cầu Pha lê, thông qua khúc xạ ánh sáng, kiểm tra chỉ tay xác nhận thân phận lần cuối.

Trong quá trình xác nhận, Khả Hinh nhìn Thái Hiền nói: “Anh. . . . . . Anh không phải nhân viên của Hoàn Cầu ? Tại sao có thể kiểm tra tài liệu Khách sạn Á Châu?”

Thái Hiền nhìn cô một cái, rất thâm ý cười nói: “Những tài liệu này tuyệt đối không quan trọng, dĩ nhiên có thể cung cấp tham khảo, quan trọng còn đến trong tay cô sao? Hơn nữa, cô không biết hôm nay cô cũng là một thành viên Hoàn Cầu, nếu như xác định chức vụ là thư ký Tổng Giám đốc, cô cũng có thể giống như tôi, có tư cách kiểm tra đối chiếu. Nội trong ngày hôm nay sẽ cấp thủ tục cho cô, cung cấp mật mã khóa điện tử và khóa kho tư liệu thực tế.”

“Tôi sao?” Đường Khả Hinh có chút giật mình nói.

“Ừ, làm theo những bước tôi làm lúc nảy là được.” Thái Hiền mỉm cười quay đầu, nhìn cơ sở dữ liệu trong Quả cầu pha lê đã kiểm tra xong, sau đó trong màn hình dần dần xuất hiện một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, mặc đồng phục đầu bếp, ngồi ở trên ghế phỏng vấn, nhìn về phía trước ống kính, nở nụ cười thân thiện hiền hoà, ánh mắt rất ấm áp. . . . . .

Đường Khả Hinh nhìn cha, hai mắt nhanh chóng đỏ bừng.

“Đường Văn Long! Đầu bếp trưởng Khách sạn Á Châu đời trước. . . . . .” Thái Hiền chậm rãi đọc tư liệu. . . . . .”Đường Văn Long! Đầu bếp trưởng, từng đoạt 12 giải thưởng đầu bếp hàng đầu trên thế giới, là nhân vật thần thoại trong giới ẩm thực phương tây! Hai mươi mốt tuổi đã được tuyển chọn làm phụ tá đầu bếp ưu tú của Khách sạn Á Châu, sau đó bởi vì có trách nhiệm, hết lòng với công việc và tài nấu nướng cao siêu, một đường lên như diều gặp gió. Lúc bốn mươi tuổi cũng đã là đầu bếp trưởng trẻ tuổi nhất trong những năm qua. Về rượu, nguyên liệu nấu ăn, kể cả hoạt động của tất cả các phòng bếp khách sạn trực thuộc Tập đoàn Khách sạn Á Châu đều do một tay ông ta đích thân kiểm tra! Là người Tưởng lão Tổng Giám đốc tin tưởng nhất. . . . . .”

Ánh mắt của Khả Hinh nhanh chóng đỏ bừng.

Thái Hiền cũng sinh ra tò mò đối với người này, liền lật xem tài liệu trước mặt.

Tấm hình trắng đen, tiếp theo tấm hình màu sắc rực rỡ, tất cả đều là hình ảnh rất uy phong của Đường Văn Long tham gia nhiều cuộc thi lớn. . . . . . Ông ta đang cắt đậu hũ, so giấy còn mỏng hơn, trong suốt có thể thấy được bóng đối phương, ba mươi giây khắc củ cà rốt thành hình một con rồng đặc sắc, khi làm bít tết thì ông ta dùng kỹ thuật dao đặc biệt đập gân bò ở trên tảng thịt bò, trở thành giai thoại ở phương tây lúc ấy . . . . . .

Hai mắt Khả Hinh đầy lệ nhìn có hình ảnh cha mặc đồng phục đầu bếp, đứng ở trước bàn ăn tham dự cuộc thi đầu bếp giỏi nhất, chỉ thấy ông cầm dao sắc, cắt ngang thịt bò, khi đó, tay cha đặt nhẹ ở trên thịt bò, ngón tay vừa thô vừa cứng, bởi vì tay của đầu bếp ngâm ở trong nước hoặc thấm gia vị lâu dài, có lúc tay cầm chảo sắt, xốc nguyên liệu nên lòng bàn tay đầy vết chai thô cứng, như vậy mới có thể nắm chắc chảo sắt. . . . . . Cho nên khi còn bé, sau khi tan việc mình thấy cha ngồi trên xích đu ở nhà, nhẹ lột vết chai quá dầy, vừa lột ánh mắt rất chăm chú, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, lúc này, mình chạy đến trước mặt cha, ngồi ở trên đùi của cha, cầm bàn tay của cha giúp cha lột vết chai, vừa lột vừa non nớt hỏi: “Cha! Tại sao tay của cha nhiều vết chai như vậy?”

Lúc này, cha sẽ ôm khẽ mình, không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng đong đưa xích đu, nhìn trời chiều buông xuống, thật lâu thật lâu mới sâu kín nói: “Đây là tích lũy kinh nghiệm cuộc đời. Cha nhất định sẽ phục vụ khách sạn thật tốt, sẽ cố gắng vì mẹ, anh trai và Khả Hinh, trong tương lai cha già rồi, mệt mỏi, thật sự không còn cầm chảo sắt, cắt nguyên liệu nấu ăn được nữa, con sẽ từ từ lột vết chai trong tay cha, để cho cha cảm nhận hơi ấm trong bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh nhiều một chút . . . . . .” .

“Vậy bây giờ con lột cho cha?”

“Không được. . . . . . Cha còn phải cố gắng làm nhiều hơn, bảo vệ Khả Hinh của cha từ một con chim nhỏ biến thành Phượng Hoàng xinh đẹp nhất.” Cha ôm chặt Khả Hinh vào trong ngực, sâu kín cười nói.

“Vậy sau này cha già rồi, con lại bóc cho cha?” cặp mắt to Khả Hinh sáng lên như vì sao, cười rất ngọt ngào nhìn cha nói.

“Được, đợi cha cha già rồi, về hưu, Khả Hinh trưởng thành, hãy theo bên cạnh cha, nhìn trời chiều, lột vết chai cho cha như hôm nay, sau đó cha sẽ kể cho con nghe chuyện xưa mà cha đã trải qua. . . . . . Muốn cho Khả Hinh hiểu cuộc sống nhiều hơn, con đường đi phía trước càng rõ ràng hơn. . . . . .” Cha mỉm cười nói với con gái mình.

Nước mắt tràn mi! !

Đường Khả Hinh không thể tiếp tục kiềm chế, đôi tay che chặt miệng, phát điên xông ra ngoài, liều mạng chạy, khắp nơi người đi tới đi lui, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, thái bình, toàn bộ thế giới của cô chỉ có trắng và đen, trên người cha mặc đồng phục đầu bếp trong song sắt màu đen, nước mắt tràn mi, không mục đích chạy về phía trước, nhìn khắp nơi không có cửa ra, sau đó cô chạy đến chỗ vắng, rốt cuộc nhìn thấy một Lối thoát hiểm có ánh đèn màu xanh lá chiếu sáng, cô xông tới đẩy cửa ra, ngã ngồi bên cạnh cửa, không thể kiềm chế được nữa lớn tiếng kêu khóc: “Cha . . . . . . cha . . . . . .”

Chuyện cũ trong quá khứ hiện rõ mồn một trước mắt! !

Khuôn mặt cha hiền lành, ánh mắt chăm chú, giữ tinh thần bất khuất, đột nhiên nặng nề xuất hiện trước mặt của mình rất rõ ràng, tất cả hình ảnh giống như dao nhọn cắm vào trong trái tim của mình, đau đến không chịu nổi! !

Khả Hinh ngồi dưới đất, sụp đổ đau khổ khóc thành tiếng, không ngừng vươn tay đấm mạnh vào trái tim của mình, khóc kêu to: “Cha. . . . . . Cha . . . . . . tại sao cha làm loại chuyện đó? Con không tin cha đốt nhà, con không tin! ! Bởi vì cha là một người có trách nhiệm, cha là một người hiền lành, cha yêu cả nhà chúng ta, cha yêu cấp dưới của mình, cha nói người đầu bếp là hai bàn tay của thượng đế đưa thức ăn cho người đời. . . . . . Cha nói Thượng Đế là người rất tốt, nhưng Thượng Đế dùng bàn tay tàn nhẫn của ông ấy đưa cha vào nhà giam . . . . . . tại sao số mạng tàn nhẫn như vậy? Cha . . . . . . hay là con vào cùng cha, mỗi ngày con ở trong tù với cha, con và cha an hưởng tuổi già . . . . . . cha . . . . . . hôm nay con nhìn thấy mọi thứ, con rất nhớ cha. . . . . . Con rất nhớ cha. . . . . .”

Đường Khả Hinh khổ sở ngồi dưới sàn, đầu dựa vào trên cây cột cầu thang, không ngừng đấm mạnh vào ngực chính, thất thanh khóc rống lên! !

Lối thoát hiểm thật dài, khắp nơi vang tiếng khóc con gái nhớ đến cha.

Cánh cửa lối thoát hiểm nhẹ nhàng đẩy ra.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra nghi ngờ, nhìn cả người Đường Khả Hinh sụp đổ ngã trên sàn, đang đau buồn khổ sở khóc rống, nước mắt từng viên lăn xuống không ngừng gọi cha, hai tròng mắt lộ ra mãnh liệt nhớ nhung, làm cho lòng người ta không khỏi chua xót, anh có chút nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh, cẩn thận hỏi: “Khả Hinh? Cô làm sao vậy?”

Đường Khả Hinh ngước đôi mắt đẫm lệ, đột nhiên nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cô vội vã co người muốn đứng lên, nhưng không có hơi sức đứng lên, trong lòng lại dâng lên buồn tủi, nước mắt rơi xuống, nhưng vẫn không có biện pháp động đậy, ngồi trên cầu thang khóc lớn!

Trang Hạo Nhiên tiến lên, đứng ở bên cạnh cô, móc khăn tay trắng của mình đưa tới trước mặt cô, ánh mắt sắc nén nhìn khuôn mặt đau buồn của cô, hỏi: “Có chuyện gì? Sao khóc như vậy?”

Khả Hinh đáng thương ngẩng đầu lên, nước mắt từng viên lăn xuống, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đau lòng nức nở nói: “Nghe nói. . . . . . Cha là người tình kiếp trước của con gái, nếu thật như vậy, có thể quay ngược thời gian hay không? Quay ngược lại kiếp trước, tôi tình nguyện không biết ông ấy. . . . . . Như vậy ông ấy sẽ tránh được vận rủi phải không? Bởi vì. . . . . . chỉ cần lịch sử có chút thay đổi, tất cả mọi thứ sẽ viết ngược lại phải không? Tôi sống lâu như vậy, tôi vẫn luôn tiến về phía trước, nhưng kí ức lại kéo tới làm tôi rất đau. . . . . . rất đau. . . . . . từ trước đến giờ tôi cũng không có hận mình còn sống như ngày hôm nay. . . . . . Nếu như tôi chết đi mà có thể đổi cho cha tôi được hạnh phúc, như vậy tôi tình nguyện chết một ngàn lần, một vạn lần! !”

Khả Hinh đau khổ lớn tiếng khóc.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, mơ hồ đoán được chắc là con gái nhớ nhung cha rồi, cũng không muốn hỏi chi tiết, chỉ hơi mỉm cười nhìn cô nói: “Như vậy cô muốn hỏi cha của cô vì hạnh phúc của cô, ông ấy muốn chết hay không? Đoán chừng ông ấy cũng muốn chết. . . . . . Nếu như chết hết, người nào sống?”

Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt lại lăn xuống.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, mặc dù có chút bất mãn biểu hiện của cô, nhưng vẫn chậm rãi vươn tay, ôm nhẹ thân thể của cô vào trong ngực, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán trên bả vai của mình, mới nói: “Đừng khóc. . . . . . Đều đã qua. . . . . .”

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, không nhịn được đau lòng, mặt chôn ở trên bả vai của anh, khóc rống.

Trang Hạo Nhiên nghe tiếng khóc biết hiện tại không thể khuyên giải được, liền thở dài, ngồi chung ở trên bậc thang với cô, ôm nhẹ thân thể của cô vào ngực, để cho cô trút hết đau buồn.

Chọn tập
Bình luận