Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Cả khu biệt thự đèn đuốc sáng rỡ!

Vitas và Đường Khả Hinh, hai người lạnh lùng, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn tới trước. . . . .

Bốn cầm thú, chỉ có một mình Lãnh Mặc Hàn là sạch sẽ, mọi người đứng ở trước sa lon, bị thương thì bị thương, sưng thì sưng, chảy máu thì chảy máu, Tào Anh Kiệt lau máu nơi khóe miệng, nghĩ tới khó ăn nói với Trần Mạn Hồng. . . . . . Trang Hạo Nhiên đứng ở nơi cách xa bọn họ một chút, dường như không muốn thông đồng với mọi người làm bậy, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, toàn thân ướt đẫm, bị cây ném xuống, mặt, cằm bị trầy xước, má trái còn dính bùn đen, lau không sạch sẽ, trên bả vai còn dính hai lá táo, cổ áo còn cắm một lá, đôi tay bởi vì trèo cây táo nên bị gai góc chưa gọt sạch đâm ra máu. . . . . . Anh ho hai tiếng, vẫn giả vờ vui đùa hết sức vụng về, đôi tay cắm nhẹ vào trong túi quần. . . .

Sắc mặt Đường Khả Hinh bình tĩnh, liếc mắt nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên liếc cô một cái, nhất thời có chút ngượng ngùng cúi xuống. . . . . .

Trong lồng ngực Vitas đầy lửa giận, nhưng vẫn đè nén thật chặt, nhìn mấy người đàn ông trước mặt, chậm rãi mở miệng: “Phương tây chúng ta có một truyền thuyết rất thú vị.”

Mấy người đàn ông lặng yên nghe.

Ngoài cửa sổ mưa gió vẫn bay phất phới, cây táo bị gãy đổ, nằm ngang trên mặt đất, hoàn thành sứ mạng cuộc đời mình.

“Trước đây thật lâu, loài chim và loài chuột túi bởi vì xảy ra một chút tranh chấp, liền nỗ ra chiến tranh . . . . .” Hai mắt thâm thúy của Vitas nhìn từng Phó Tổng Giám đốc Hoàn Á, còn có Tổng Giám đốc, học trò không chịu thua kém của mình, lạnh lùng nói: “Trong cuộc chiến, loài chim thắng, con dơi đã chạy sang bên loài chim nói, chúc mừng các ngươi chiến thắng, tôi có cánh có thể bay, là đồng bạn tốt của các ngươi. . . . . .”

Mọi người nghe xong kinh ngạc sững sờ.

Đường Khả Hinh cũng lạnh lùng ôm vai lắng nghe.

“Sau đó, loài chuột túi chiến thắng, con dơi liền chạy sang bên loài chuột túi, cùng đám thú vật nói, chúc mừng các ngươi chiến thắng, tôi là con chuột, là đồng loại của các ngươi. . . . . . bắt đầu từ khi đó, chỉ cần có chiến tranh, con dơi liền ẩn nấp, một lát bay sang loài chim, một lát bay sang loài chuột, dần dần bọn chúng liền nói với nó, ngươi không phải là loài chim bay, ngươi cũng không phải là loài chuột. . . . . .” Vitas nói xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ nói: “Mọi người đoán xem, rốt cuộc con dơi là loài gì?”

Mấy người đàn ông chớp mắt, cũng đang động não suy nghĩ những lời này.

“Đoán không ra?” Vitas hơi híp tròng mắt, nhìn bọn họ lạnh lùng nói: “Có muốn tôi nói cho mọi người biết hay không?”

“. . . . . . . . .” Mọi người không ra tiếng.

Vitas nén lửa giận, mới chậm rãi mở môi mỏng, nói: “Không là thứ gì cả!”

Phốc! Đường Khả Hinh không nhịn được cúi thấp người, nở nụ cười.

Cả đám đàn ông mặt đỏ lên.

Vitas lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mấy người đàn ông bọn họ, khuôn mặt cứng lại, tức giận nói: “Các người muốn vào nhà của tôi, đại khái có thể gõ cửa, nếu đang ngủ thì chờ đợi, chưa ngủ thì đi vào uống ly trà, mặc dù Thầy nghiêm khắc, cũng không đối đãi với học trò tàn nhẫn như vậy.”

Những lời này, nói với người khác.

Trang Hạo Nhiên càng ho khan mấy cái, lúng túng ngượng ngùng mặt nóng lên, mồ hôi lạnh cũng nhỏ xuống.

Rốt cuộc Vitas chậm rãi quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, tên học trò vô dụng này, từng chữ từng chữ nói: “Cậu nói xem, cậu bao lớn rồi, ngay cả một chút lễ phép cũng không hiểu, có cửa chính cậu không muốn đi vào, nhất định giày vò cây táo già, ngay cả tuổi già cũng không cho nó trôi qua, cậu cố ý để cho Thầy giáo tuổi già cũng không thể sống yên ổn, nếu như cậu trèo cây táo xảy ra chuyện gì thì sao? Là cây táo nhận lỗi với nhà họ Trang, hay là Thầy giáo nhận lỗi với nhà họ Trang cậu?”

“A. . . . . .” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên không nhịn được, giả vờ thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn Thầy giáo bật cười nói: “Thầy, thầy. . . . . . thầy bỏ qua cho, bọn con cũng chỉ vui đùa một chút. . . . . . Vui đùa một chút thôi. . . . . .”

“Cậu muốn vui đùa, trèo lên cửa sổ phòng học trò nữ của tôi vui đùa sao?” Vitas muốn thanh lý môn hộ.

“Con không thể không đi vào mà. . . . . .” Trang Hạo Nhiên ăn vạ.

“Nếu cậu đi vào, bây giờ cậu đang ở cục cảnh sát!” Vitas không nể tình, lạnh lùng nhìn học trò, lại trách mắng: “Thật may là thân cây bị gãy, đã cứu cậu! !”

“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh không lên tiếng.

“Cây ngã rồi, còn đập bể cửa sổ của tôi, nhân tiện đập bể nghiên mực bạch ngọc cha của cậu đưa cho tôi! !” Từ trước đến giờ, Vitas rất thích văn hóa Trung Quốc, nghiên mực bạch ngọc là vật phẩm mình yêu thích trong bộ sưu tầm gần đây, thật sự là thành do nhà họ Trang, bại cũng do nhà họ Trang!

“Con. . . . . Con . . . . . Lần sau con chuẩn bị cho Thầy thêm một cái. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức xin lỗi, cười nói.

“Nếu như cậu cảm thấy phá hỏng đều có thể tìm thêm, vậy cậu còn quấy rầy Khả Hinh làm gì?” Vitas lạnh lùng nhìn anh nói: “Thật sự là chuyện gì, cậu cũng dám làm! Không cần phải nói, nhất định là mấy tên súc sinh phía sau dạy cậu! !”

Bọn Lâm Sở Nhai đỏ mặt.

“Nghĩ ra loại chủ ý chán ghét này!” Vitas nói xong, lại vì thân phận của Trang Hạo Nhiên, không muốn nói thêm với bọn họ cái gì nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Sau này đừng nói với người khác cậu là học trò của tôi, thật mất mặt !”

Đường Khả Hinh lại lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải im lặng.

“Ở Trung Quốc tôi có tổng cộng hai học trò, nhưng hai người còn phiền hơn so với một trăm học trò của tôi Pháp!” Vitas cắn răng nghiến lợi đứng lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mấy người các cậu mỗi ngày đều tới sửa sang lại vườn hoa phía sau cho tôi, hư một bụi cỏ, tôi cũng sẽ hỏi tội các người! Tất cả đều cút cho tôi! !”

Ông nói xong, xoay người đi lên lầu hai trước.

Đường Khả Hinh cũng nhìn bọn họ một cái, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy bộ dáng Trang Hạo Nhiên, không nói chuyện nữa, lạnh lùng xoay người đi khỏi, muốn đi lên lầu.

“Khả Hinh. . . . . .” Trang Hạo Nhiên thật vất vả gặp được cô, có chút đau lòng gọi.

“Sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn như thế, gian phòng kia là của thầy giáo, em chỉ ở phòng đọc sách mà thôi!” Đường Khả Hinh không nói gì nữa, đi về phía thang lầu, từ trong tay bắn ra một vật, trên không trung vẽ đường cong, bay về phía Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên lập tức tiếp nhận, mở ra xem, thì ra là rượu thuốc cha của cô, tim của anh hơi ấm áp, ngẩng đầu lên.

Cô đã biến mất ở chỗ cua quẹo cầu thang.

“Mẹ nó! Gian phòng kia là của Vitas sao?” Tô Lạc Hoành nghe vậy, hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, nói nhỏ: “Không trách được lúc nảy ông ấy tức giận như vậy, có thể sợ Hạo Nhiên không cẩn thận nhào tới trên người của ông ấy, cưỡng hôn ông ấy.”

“Phốc!” Lâm Sở Nhai ở một bên che miệng cười khẽ.

Trang Hạo Nhiên vẫn đứng ở một bên, nhìn cua quẹo cầu thang.

“Đi thôi! ! Tối nay thất bại, lần sau mang cái thang!” Lâm Sở Nhai kéo Trang Hạo Nhiên.

“Mẹ kiếp, còn mang cái thang, không bằng ở trên đường kéo lên xe cưỡng hôn!” Tào Anh Kiệt tay đè eo, đau đớn đáng thương.

Chỉ có một mình Lãnh Mặc Hàn không có bị thương, nhìn Trang Hạo Nhiên, chỉ đành phải nói: “Đi thôi. . . . . . Tôi thấy lần này cô ấy rất kiên quyết. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nắm chặt rượu ớt, vẻ mặt lộ ra mất mát, nhưng vẫn im lặng xoay người đi ra khỏi biệt thự.

Mọi người đau đớn kêu la, có người chống eo, có người che mặt, có người đè ngực thật đáng thương.

Trang Hạo Nhiên im lặng đi ra biệt thự, lại ngẩng đầu lên nhìn lầu hai một cái, mới hơi chống nạnh, thân thể loạng choạng bước đi. . . . . .

Lầu hai, một cánh cửa sổ tối đen.

Đường Khả Hinh nhàn nhạt đứng ở trước rèm che tại cửa sổ sát đất, một chút gió lạnh thổi vào lòng, nhìn Trang Hạo Nhiên dưới lầu, loạng choạng đi ra cái sân nhỏ, lúc đang chờ người lái xe đến, vẫn không nhịn được xoay người nhìn sang bên này, cô lập tức đứng ở bên tường, hai mắt lóe lên, im lặng không lên tiếng. . . . . . Thật lâu thật lâu, cho đến khi nghe được tiếng động cơ xe thể thao, cô mới chậm rãi hơi đứng ra cửa sổ, lại nhìn thấy dưới lầu còn có một cái bóng nhàn nhạt, cô liền giật mình. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở dưới lầu, cũng không có phát hiện cô ở tại cửa sổ, chỉ thở hổn hển, nói: “Anh biết rõ em ở gian phòng đó, bởi vì trong phòng đó có mùi thơm của em. . . . . .”

Đường Khả Hinh trầm mặt không lên tiếng.

“Đi nha. Nhớ nhặt quà tặng lên. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mới chậm rãi xoay người, ngồi lên xe thể thao màu trắng của Lãnh Mặc Hàn, đi khỏi.

Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh đi khỏi, nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên leo lên cây, một tay đã nắm được cửa sổ, nhưng một tay khác ném quà tặng vào, mới theo thân cây ngã xuống, cô chậm rãi xoay người, nhìn gần cửa sổ, có một chiếc hộp màu trắng, đưa mắt nhìn một lúc lâu, mới đi qua, cầm lấy một cái hộp màu trắng, ngồi ở đèn bàn trước, dịu dàng đặt nó lên trước bàn. . . . . .

Cô lẳng lặng nhìn cái hộp màu trắng, thật lâu thật lâu, rốt cuộc quyết định vươn tay, nhẹ nhàng mở cái nắp tuyệt đẹp ra, nhìn vào bên trong thì đột nhiên sửng sốt.

Ở trong hộp màu trắng xinh đẹp, trải rất nhiều ruy băng lụa trắng, chính giữa để một chiếc điện thoại di động màn hình đen, thân máy bằng kim loại lấp lánh quý giá, phát ra ánh sáng trầm ổn, cực kỳ giống người kia, cô sững sờ cầm chiếc điện thoại di động lên, mở màn hình ra, lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động là tấm hình mình và Trang Hạo Nhiên hôn nhau ở Cambridge, trái tim của cô nhảy lên. . . . .

Cô sững sờ nhìn màn hình, tay không tự chủ chạm vào photo album, lúc mở ra, tất cả đều là hình của mình và anh, người mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh nhạt, đứng ở một góc vắng của đại học Cambridge, ôm nhau nở nụ cười ngọt ngào vui vẻ. . . . . . Đoạn thời gian này cởi xe đạp trong mưa, ôm nhau, cùng dạo chơi bên bờ sông, còn có hình nằm ở trên cỏ, hai người kích động ôm hôn, từng hình ảnh giống như khúc phim lùa về. . . . . .

Một lát sau, điện thoại di động chợt vang lên, một số xa lạ gọi tới.

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, suy nghĩ có nên nhận hay không. . . . . . Do dự một lát, rốt cuộc nghe máy, nói nhỏ: “Alô?”

Trang Hạo Nhiên ngồi ở trong xe thể thao màu trắng, tay cầm điện thoại di động màu trắng mới mua, đón lạnh lùng gió, sợi tóc trên trán phất qua hai mắt thâm thúy, nhìn con đường tối trước mặt, sâu kín nói: “Hôm nay anh đến cửa hàng mua điện thoại di động, nhìn trúng một chiếc điện thoại di động màu trắng, nó có thể dự báo thời tiết bằng giọng nói, còn có thể như người máy trò chuyện với em, nhưng lúc mua, đang suy nghĩ, một chiếc điện thoại thì có bao nhiêu tâm ý? Điện thoại di động này anh đã dùng một năm, bên trong có tất cả số của người có thể liên lạc với anh. . . . . Có tất cả bí mật của anh. . . . . . Còn có một phím cài số điện thoại của một người quan trọng nhất, số điện thoại đó, em quen thuộc nhất, nếu như lúc cô đơn, đau lòng, nhấn số quen thuộc nhất. . . . . Anh tin rằng, người nghe điện thoại chính là người mà trong cuộc đời của em, anh ấy yêu em nhiều hơn em yêu,. . . . . . Anh nhất định sẽ dụng tâm lắng nghe từng tâm sự của em, từng cảm xúc của em. . . . . . Sẽ không bỏ qua bất kỳ giây phút nào. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh cuồn cuộn nước mắt, thân thể run rẩy, nắm chặt chiếc điện thoại di động, giống như có thể cảm thụ nhiệt độ của anh truyền sang điện thoại di động. . . . . .

Trang Hạo Nhiên để điện thoại di động xuống, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ngẩng đầu lên, mặt nhìn nước mưa bay bay, nhắm mắt, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt mới vừa rơi xuống. . . . . .

Chọn tập
Bình luận