Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 672: Boong boong boong

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

“Mùi vị cua xào chua cay này, phối hợp với loại rượu nào? Đừng nói Hoa Điêu.” Trang Hạo Nhiên ôm vai tựa vào trước cửa tủ lạnh, nhìn cô mỉm cười nói.

“Anh để cho em ăn cua thật ngon đi, hôm nay em không muốn thi thử!” Đường Khả Hinh lại muốn cầm đũa lên, gắp cua.

Trang Hạo Nhiên lập tức níu sau cổ áo cô.

Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải dừng lại, xoay người bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười nhìn cô.

“Được rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh không nói gì thêm, sắc mặt trầm tĩnh, nghiêm túc cầm đũa lên, lại gắp một miếng cua bỏ vào trong miệng, nếm đến mấy lần, trong đầu nhanh chóng chắt lọc tất cả rượu vang đỏ mình đã thưởng thức, chậm rãi nhắm mắt lại suy nghĩ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, hai mắt lộ ra thâm tình nhìn cô.

Đường Khả Hinh hít sâu một hơi, thở dốc, ánh mắt đột nhiên sáng lên! !

Trang Hạo Nhiên khẽ ho khan mấy tiếng, cố giả vờ thâm trầm nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Đường Khả Hinh không nhịn được giơ đôi đũa, nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Lần trước mặc dù em và anh gây gổ, nhưng lúc Bác Dịch tiên sinh đi ra, em nhìn thấy anh ấy mang theo gần 12 loại rượu vang trắng, trong đó có một chai Pinot Blanc, em đoán thích hợp! !”

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, đột nhiên cười nói: “Em để . . . . . . anh một mình đợi ở bên ngoài cả buổi tối, ngày thứ hai trong lúc anh đau lòng, em còn có thời gian nhìn Bác Dịch mang loại rượu vang trắng nào ra ngoài? Sẽ không là Giai Giai thứ hai chứ? Lấy tình yêu của anh, hoàn thành sự nghiệp của em.”

Những lời này có chút vô tình.

Sắc mặt Đường Khả Hinh lập tức trắng bệch, xin lỗi nhìn anh.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên khẽ thu lại, có chút nghiêm túc nhìn cô.

“Em . . . . . Em . . . . . Em không có ý đó. . . . . .” Đường Khả Hinh có chút gấp gáp, vội vàng giải thích: “Anh cũng biết trí nhớ của em rất tốt, nhìn thấy rượu gì, đều đặc biệt nhớ rõ ràng. . . . . Cho nên. . . . . . em làm . . . . . . em . . . . .”

“Không cần nói nữa! Em cũng giống Giai Giai!” Trang Hạo Nhiên không nói nữa, liền xoay người đi tới, lập tức bưng đĩa cua xào chua cay, muốn vứt bỏ!

“Đừng đừng đừng đừng đừng! !” Đường Khả Hinh lập tức ngăn ở trước mặt của anh, đoạt lấy đĩa cua anh đang bưng, đặt ở một bên, hai tay nắm chặt cánh tay của anh, cuống quít giải thích: “Lần đó không phải em cố ý! Thật có chuyện bất đắc dĩ, mới dây dưa, anh tha thứ cho em đi ! Thật thật không phải cố ý, em xin lỗi!”

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, vẫn lạnh lùng nhìn cô.

Đường Khả Hinh thật căng thẳng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Em thật sự rất xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa ! !”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, ánh mắt chợt lóe, nhìn cô nói: “Muốn anh tha thứ cho em cũng được! ! Trừ khi hôm nay em vượt qua kiểm tra!”

Đường Khả Hinh không có cách nào, hai mắt mộng ảo chớp nhẹ, nhìn anh.

Một làn gió biển thổi phất lên.

Cả ‘phòng tổng thống’, chợt sáng lên ánh đèn màu hồng, theo thời gian, cánh hoa anh đào không ngừng bay bay, chong chóng gió mang theo tất cả mùi hương Lavender, theo gió biển không ngừng xoay tròn, ào ào chuyển động. . . . . . . . .

Giống như tất cả xung quanh đều là hoa bay đầy trời.

Nghe nói, trên thế giới này, mọi thứ đều sẽ biến mất, chỉ có mùi hương sẽ không theo linh hồn ra đi.

Đường Khả Hinh đứng ở ngay chính giữa phòng khách, nhìn chong chóng màu ở bốn phía từ từ chuyển động, cảm xúc của cô chợt mênh mông, mỗi lần nhìn thấy chong chóng gió chuyển động, cô giống như có cảm giác hạnh phúc tuổi thơ, vây quanh mình.

Trang Hạo Nhiên một mình đứng ở trước xe thức ăn, hết sức im lặng chăm chú cầm tất cả các loại rượu, bịt kín vải vàng, sau đó rót vào trong mười hai chiếc ly Tulip, xanh lá, vàng óng, trong suốt, hồng nhạt, xanh nhạt.., cho đến sau khi rót xong chai rượu vang trắng cuối cùng của Bác Dịch, anh mới để chai rượu xuống, xoay người nhìn Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng đứng dưới ánh đèn màu hồng, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ cầm một miếng vải vàng, chậm rãi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô hỏi: “Chuẩn bị xong chưa . . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên liền im lặng đi tới phía sau của cô, đưa hai tay ra ôm nhẹ hông của cô, mặt khẽ dán xuống, cọ nhẹ cái cổ trắng nõn của cô, giọng nói đầy cảm tính đam mê, khẽ nói: “Yên tâm, trước mười giờ kiểm tra xong, nhất định đưa em về nhà.”

Ánh mắt Đường Khả Hinh lấp lánh, khẽ lóe lên.

Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô một cái, mới chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng cầm vải chậm rãi bịt kín hai mắt Đường Khả Hinh, sau đó đánh một kết sau ót cô.

Đường Khả Hinh lập tức cảm giác trước mặt tối đen.

Trang Hạo Nhiên xoay người, gắp một miếng cua, đưa đến trong miệng của cô nói: “Nếm thử một chút.”

Đường Khả Hinh khẽ mở miệng ăn miếng cua, cô hơi cau mày, nhai càng cua lớn, nói nhỏ: “Càng! ?”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, sau đó nắm càng cua cô nhai trong miệng, dùng sức vặn bung ra, nhất thời thịt cua trơn mềm bung ra ngoài, mang theo mùi thơm còn nóng bỏng. . . . . . Anh đưa đến bờ môi cô. . . . . .

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng ăn một miếng thịt cua, lại thở mạnh, ăn thật ngon.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, liền im lặng đi vào phòng bếp rửa sạch đôi tay, lại đi ra ngoài nói: “Bắt đầu.

“Ừm.” Đường Khả Hinh bắt đầu theo bản năng tìm kiếm mùi thơm của cua và mùi rượu.

Trang Hạo Nhiên đẩy xe thức ăn từ từ đến gần, sau đó cầm một ly rượu, đưa đến bên môi Đường Khả Hinh để cho cô ngửi một cái. . . . . .

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng cúi đầu ngửi mùi rượu, cũng không có cảm giác.

Trang Hạo Nhiên lại giơ ly thứ hai lên, để cho cô ngửi nhẹ. . . . . .

Đường Khả Hinh lại ngửi một cái.

Sau đo ly thứ ba. . . . . .

Ly thứ tư . . . . . .

Mùi thơm của tất cả các loại rượu theo 72 loại mùi hương của chong chóng gió xoay tròn bay đến, Đường Khả Hinh nhăn nhẹ lông mày, thật khó nắm bắt. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, âm thầm lặng lẽ nhìn Đường Khả Hinh nắm bắt mùi thơm hết sức gian nan, lồng ngực của anh dần dần phập phồng, hai mắt dần dần lộ ánh sáng nóng bỏng, nói: “Đã tìm được chưa?”

“Cho em một chút thời gian. . . . . .” Đường Khả Hinh lại hít nhẹ một hơi.

Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi mỉm cười, rất cảm tính cưng chiều hỏi: “Có muốn nếm thử một chút hay không?”

Đường Khả Hinh ngẩn ra, hỏi: “Có thể không?”

“Có thể. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cười nói: “Nhưng đây là cơ hội duy nhất, em phải nếm một ly, anh cho em cơ hội nếm. . . . . . Nếu thua, tối nay em không thể trở về. . . . . .”

Đường Khả Hinh sững sờ.

“Ly nào!” Trang Hạo Nhiên hỏi nhanh.

Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, trái tim đập thình thịch, trong lòng đang do dự . . . . . .

“Chuyên nghiệp một chút, Đường Khả Hinh! Trừ khi em yêu anh,” Hai mắt Trang Hạo Nhiên chợt lóe, nhìn cô hơi lộ ra nụ cười nói.

“Ly thứ nhất bên trái!” Đường Khả Hinh nói nhanh.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra mập mờ, giơ ly rượu thứ nhất lên, uống một hớp nhỏ, nhấp nhẹ, mới chậm rãi nuốt vào cổ họng, chậm rãi để ly rượu xuống, đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô một cái, mới chậm rãi vươn tay, ôm nhẹ hông của cô, chậm rãi cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi như hoa đào của cô. . . . . .

Đường Khả Hinh sững sờ, trái tim đập thình thịch, có chút hoảng sợ nói: “Anh. . . . . .”

“Anh nói cho em nếm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi đầu đang khi nói chuyện, môi mỏng di động ở trên làn môi cô, vẻ mặt rất mập mờ cười nói: “Chưa nói để cho em trực tiếp uống rượu. . . . . .”

Đường Khả Hinh vốn muốn từ chối. . . . . .

“Chuyên nghiệp một chút.” Trang Hạo Nhiên nhắc nhở cô, lại ôm nhẹ thân thể của cô, lại mở môi mỏng, mút nhẹ bờ môi mềm ngọt của cô. . . . . .

Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, thở nặng nề, hai tay buông thỏng ở một bên, đầu ngón tay có chút mềm yếu.

“Muốn nếm sâu một chút không?” Trang Hạo Nhiên hôn nhẹ cánh môi, nhắc lại.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.

(Đoạn này bị tác giả che đi, về sau có cơ hội tôi sẽ tra ra và bổ sung)

“Boong boong boong boong. . . . . .” Đồng hồ treo tường điểm mười tiếng.

Đại não Đường Khả Hinh lập tức tỉnh táo, nhớ tới cha và công việc chưa hoàn thành, cô lập tức căng thẳng giật mảnh vải, hai mắt khôi phục ánh sáng nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên sững sờ nhìn cô.

“Em thắng chứ?” Đường Khả Hinh đột nhiên kích động nhìn Trang Hạo Nhiên, bất đắc dĩ nói: “Mới vừa rồi! ! Em thắng chứ?”

Trái tim Trang Hạo Nhiên bị đấm mạnh một cái, nhìn cô có chút kích động, hít sâu nói: “Điều này phải hỏi em, mùi vị đó. . . . . . Đúng không? Là mùi vị em khát vọng muốn tìm sao?”

Đường Khả Hinh ngẩn ra.

“Đúng không? Nếu như không đúng, tối nay em không được đi!” Trang Hạo Nhiên mạnh mẽ nói.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ, trong lòng chua xót nhìn anh, do dự thật lâu, đành phải nói: “Anh. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên tiến lên một bước, mạnh mẽ nhìn cô, hỏi: “Mùi vị đó đúng không?”

Đường Khả Hinh vội ngẩng đầu nhìn anh một cái, chỉ đành phải thở dài một cái, che giấu tình cảm mênh mông trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi! Đúng rồi! Hết cách với anh!”

Cô nói xong, lập tức xấu hổ đẩy anh ra, cầm túi xách trên ghế sa lon, chạy như bay ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nghe Đường Khả Hinh mới vừa thừa nhận, anh kích động mỉm cười, lập tức xoay người chạy nhanh ra ‘phòng tổng thống’, thấy Đường Khả Hinh đi vào thang máy, Bác Dịch đi ra thang máy, ngạc nhiên nhìn vẻ mặt cô mắc cở đỏ bừng, nói: “Chuyện gì vậy?”

Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, có mấy phần kích động nhìn Đường Khả Hinh gấp gáp đi vào thang máy, gọi nhỏ: “Khả Hinh! !”

Đường Khả Hinh đỏ mặt đứng ở cạnh cửa thang máy, nhìn anh.

“Ngày mai. . . . . .” Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Theo thường ngày, ngày mai trợ lý Bộ phận kinh doanh rượu phải đến phòng làm việc của anh, báo cáo công việc với anh chứ?”

Đường Khả Hinh sửng sốt.

“Ngày mai tới đây, anh đưa cho em tài liệu đã ký. . . . . .” Trên mặt Trang Hạo Nhiên không nhịn được lộ ra mập mờ.

Bác Dịch có chút ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ.

“Biết rồi.” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lập tức đi vào thang máy, đóng cửa lại.

Trang Hạo Nhiên nghe câu nói như vậy, lập tức kích động, đôi tay cắm túi quần, tựa vào cạnh cửa, cúi đầu nở nụ cười ngọt ngào.

Bác Dịch cau mày nhìn anh nói: “Điên hả!”

“A!” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhớ tới Đường Khả Hinh mới vừa ôm cổ của mình, đón nhận nụ hôn của mình, anh không khỏi xúc động nói: “Anh yêu nhanh đi! Loại cảm giác này hạnh phúc chết được. . . . . .” .

Bác Dịch tức giận đi vào ‘phòng tổng thống’, lập tức ngửi được mùi rượu mãnh liệt, mặt của anh nhanh chóng cứng ngắc, thân thể lập tức nổi lên dự cảm xấu, đi vào phòng khách, sau đó trợn mắt nhìn 12 chai rượu quý của mình để ở giữa phòng khách, trong đó có hai chai rượu ba ngày sau anh trưng bày ở tiệc thưởng thức rượu, hai mắt của anh lập tức bốc lửa, gầm nhẹ: “Trang Hạo Nhiên! ! !”

“Bác Dịch! !” Trang Hạo Nhiên lập tức từ phía sau ôm chặt cổ của anh, kích động nói: “Hôm nay tôi nếm được môi của cô ấy! ! Ha ha! !”

“A . . . . . .” Bác Dịch dùng chiêu bắt sói của Trang Ngải Lâm đã đối phó với mình trước đó, lập tức liều mạng níu cánh tay của anh, ném cả người anh ngã trên sàn.

“A!” Trang Hạo Nhiên khổ sở kêu to một tiếng, tay đè chặt bên hông, chỉ vào Bác Dịch kêu to: “Anh ném chỗ nào không né,, anh ném eo của tôi! ! Nếu hai ngày nữa tôi muốn dùng đến nó, anh chết với tôi ! !”

“Cậu uống rượu của tôi xong rồi, tôi thiến cậu cũng được! !” Bác Dịch tức giận gầm nhẹ, nhìn 12 chai rượu đã mở ra, lại thở hổn hển, rên một tiếng.

Đại sảnh khách sạn, cửa thang máy mở ra.

Mặt của Đường Khả Hinh hồng hồng, trái tim vẫn đập thình thình, đi ra, nhớ tới mới vừa rồi triền miên ở trên lầu cùng những lời Trang Hạo Nhiên nói, mặt của cô lại giống như bị thiêu cháy, gấp rút đi về phía trước. . . . . .

“Đường tiểu thư!” Hai người đàn ông áo đen, đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhẹ nhàng ngăn cản.

Đường Khả Hinh đứng ở trong hành lang, sửng sốt ngẩng đầu nhìn hai người.

Bên ngoài khách sạn một chiếc Rolls-Royce màu xanh bạc, phát ra ánh sáng tôn quý.

Chọn tập
Bình luận