Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

“Mười chín tuổi mười một tháng?” Đường Khả Hinh tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mỉm cười nói: “Làm sao anh nhớ chính xác như vậy?”

Trang Hạo Nhiên mỉm cười một cái, giơ cành hoa hồng màu xanh đậm trong tay đã trụi mất cánh hoa, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng, nhớ lại quá khứ, khắp bầu trời bay đầy cánh hoa màu hồng, đó là cánh hoa anh đào. . . . . . hành lang rộng rãi tại tầng trệt sân trường, có vài học sinh đang đi tới đi lui, thỉnh thoảng có người vui vẻ chỉ vào cây hoa anh đào bên ngoài hành lang nói: “Lại một năm nữa hoa anh đào nở rộ . . . . . .”

Có một nam sinh, mặc áo len màu trắng cổ chữ V, quần thường màu trắng, tay cầm sách giáo khoa, nở nụ cười đẹp trai như ánh mặt trời đi tới hành lang thật dài, bước chân càng đi càng nhanh, cuối cùng đi chậm tới phía trước. . . . . .

Ba nữ sinh nhìn theo phương hướng anh đi tới, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, mặt không khỏi đỏ bừng.

Anh không chút nào chú ý đến vẻ mặt người khác, mà vội bước đi về phía trước, rốt cuộc đã đi đến trước cửa một phòng học, dừng lại, hai mắt nhìn hành lang thật dài phía trước, lộ ra nụ cười dịu dàng, sâu kín xoay người, nhìn vào bên trong phòng học trống vắng có một cô gái mặc váy len dài màu trắng, mái tóc dài đến eo đang chăm chú nhìn bên trong sách giáo khoa.

Anh mỉm cười, tay vịn bên cạnh cửa, nhìn nửa khuôn mặt cô, thật dịu dàng mộng ảo, lông mi thật dài, khẽ chớp mắt, hai mắt giống như có thể vê ra lớp sóng, lỗ mũi cao vểnh lên, cánh môi hình cung đẹp mắt, đường viền vòng quanh rất xinh đẹp, anh đứng nhìn ngây người, tay cầm sách giáo khoa, không tự chủ mở ra, lật vài tờ, có một cánh bướm xanh in ở trong sách giáo khoa, hết sức tao nhã xinh đẹp.

Anh nhìn cánh bướm một cái, mới vừa muốn đi vào, lại thấy cô từ trong sách giáo khoa đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng đen trước mặt, vẻ mặt lộ ra ưu thương rối rắm, anh đứng đó, nhìn cô, bất động.

Hai mắt của cô lộ ra ngượng ngùng, mặt ửng đỏ, lại suy nghĩ không ra, đưa ngón tay lên khẽ chạm cánh môi. . . . . .

Anh lẳng lặng nhìn vẻ mặt cô.

Một cành hoa hồng màu đỏ thẫm khẽ đặt ở trên sách học.

Cô cầm cành hoa hồng màu xanh nhẹ nhàng xoay tròn, xoay tròn, nhìn một lúc lâu, rốt cuộc không có biện pháp, đưa ngón tay thon dài trắng tinh vặt một cánh hoa hồng, đặt ở trên sách học nói: “Anh yêu em . . . . .”

Lại vặt hái một cánh hoa. . . . . .”Anh không em . . . . .”

Mặt của cô lộ ra thẹn thùng, trong trái tim giống như có chút ngọt như mật, lại tiếp tục vặt một cánh hoa, khẽ đặt ở trên sách học, dịu dàng nói: “Anh yêu em . . . . . Anh không em . . . . . Anh yêu em . . . . . Anh không em . . . . .”

Từng cánh từng cánh từng cánh từng cánh. . . . . .

Hai mắt của cô lộ ra tình yêu ngọt ngào, vặt xuống cánh hoa hồng cuối cùng, khẽ đặt ở trên sách học, thong thả nói: “Anh. . . . . . Yêu em . . . . .”

Một lúc tâm trạng cô có chút tốt lên, có chút ngọt ngào, giống như kẹo ngọt, ngọt đến mềm nhũn, thật hạnh phúc.

Đỏ mặt.

Cô vội vã đưa hai tay ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt, kềm chế cảm xúc dâng trào, đứng lên, vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng học.

Anh tựa phía sau cửa phòng học, nhìn cô giống như đám mây nhẹ nhàng chạy ra bên ngoài, đuôi váy nhẹ nhàng bay lên, lộ ra giày đáy bằng màu trắng và chiếc vòng chân bằng ngọc thạch. . . . . . Anh im lặng nhìn cô biến mất ở hành lang thật dài mới từng bước từng bước đi vào phòng học, đi về phía chỗ ngồi của cô, nhìn cành hồng màu xanh đặt ở trên mặt bàn, mở sách giáo khoa ra, cánh hoa hồng màu đỏ thẫm nối thành hình trái tim. . . . . .

Anh nhàn nhạt nhìn hình trái tim, ở giữa hình trái tim có chữ viết thật xinh đẹp: “Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .”

Sách giáo khoa rơi xuống, cánh bướm xanh bay ra khỏi sách giáo khoa rơi trên mặt đất, có chút buồn bã.

Nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng có chút bâng khuâng.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Bởi vì mười một tháng, so mười hai tháng, còn có cảm giác tiếc nuối. . . . . .”

Đường Khả Hinh không hiểu lại nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên cầm cành cây gõ nhẹ cái mũi nhỏ của cô một cái.

“Ôi chao!” Đường Khả Hinh rụt đầu, cố ý đoạt lấy cành cây nói: “Ghét! Tại sao vặt hết hoa của tôi! Đúng rồi, cánh hoa cuối cùng là câu gì?”

Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, đột nhiên hai mắt lộ ra một chút đắc ý nói: “Anh yêu em,”

“Đi!” Đường Khả Hinh cầm nhánh cây đánh tay của anh.

“Ha ha ha. . . . . .” Trang Hạo Nhiên bật cười, nhìn nét mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi ở phía đối diện nhìn mình, sắc mặt của anh thu lại. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Trang Hạo Nhiên, nhớ lại đoạn chuyện cũ, trong hành lang thật dài, còn có một bóng dáng đứng ở phía sau anh, hai mắt nhìn anh lộ ra mất mát, anh im lặng không lên tiếng đi khỏi. . . . . .

Hôm sau.

Cô đi xuống xe hơi màu đen, ôm sách giáo khoa, mặc váy bươm bướm màu xanh thật dài, buộc tóc đuôi ngựa thơ ngây, vừa mỉm cười muốn đi vào trường đại học lại bị cảnh sắc trước mặt làm cho sợ ngây người, cô trừng mắt to mộng ảo có chút căng thẳng nhìn chằm chằm đường lớn hoa hồng thật dài, trải thẳng về phía tòa giáo vụ ở đầu kia, cô có chút hoảng hốt, còn đang suy nghĩ, hoa hồng này do ai lãng mạn trải ra, phía trước bay lên mấy cái bong bóng khổng lồ, viết: Như Mạt, anh yêu em. . . . .

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía năm bong bóng khổng lồ, hai mắt lộ ra ươn ướt, cô có chút căng thẳng, có chút lo sợ, lại mong đợi ôm sách giáo khoa từng bước từng bước đi dọc theo quả bóng bay trong suốt trên con đường trải hoa hồng đỏ thẫm đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn từng bó hoa hồng bên cạnh, đầy tràn tình ý nồng đậm làm cho tâm trạng cô thấp thỏm, lại rất ngọt ngào mong đợi, trên mặt của cô không đè nén được vui vẻ, rốt cuộc đi tới vòng tròn trước tòa giáo vụ, ngừng bước chân, ngẩng đầu lên, lại kinh hãi! !

Ở trước vòng tròn tòa giáo vụ, thần kỳ bày ra vòng tròn hoa hồng màu trắng gần trăm mét vuông, ở giữa dùng hoa hồng màu đỏ thẫm xếp thành hình trái tim mộng ảo, mà anh đứng ở giữa hình trái tim, đối diện ánh mặt trời ấm áp nhìn về phía mình.

Hai mắt của cô tràn đầy nước mắt nhìn về phía anh.

Tất cả các bạn học tại tòa giáo vụ rối rít vỗ vỗ tay cuồng nhiệt, còn có một vài người hô to hoa khôi đẹp nhất của trường, hôm nay người có tình sẽ thành thân thuộc!

Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng đưa tay về phía cô.

Cô có chút căng thẳng, nhưng vẫn đạp đoàn hoa hồng màu trắng mềm mại đi vào bên trong, làm cho người ta có chút đau lòng, cô gái hiền lành này vẫn tràn ngập chờ mong đạp trên cánh hoa xinh đẹp, đi vào trong hình trái tim đỏ thẫm, đi tới trước mặt của anh.

Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt.

Anh không nói gì, chỉ bưng mặt của cô, ở trước mặt thầy trò toàn trường, cúi xuống hôn lên môi của cô.

Khắp xung quanh cánh hoa xoay tròn, từng cánh xoay tròn, từng cánh xoay tròn. . . . . . .

Trong thế giới của cô, tình yêu xoay tròn, tình yêu, tình yêu.

Trong thế giới của anh, tình yêu xoay tròn, tình yêu, tình yêu.

Một người khác đứng ở trong đám người, nhìn cảnh tượng trước mặt, liền im lặng thối lui ra khỏi đám người, nắm sách giáo khoa đi về phía trước, sau lưng vẫn một mảnh nhiệt liệt chúc phúc cùng tiếng vỗ tay, nhưng anh hiểu người kia đang dùng những tiếng vỗ tay, những lời chúc phúc đang cảnh cáo mình, không nên tùy ý đến gần cô.

Nhớ lại có chút bâng khuâng.

Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên mãnh liệt, giống như nhìn thấy cô gái mộng mơ trong trí nhớ, mặc váy lông cừu, đứng ở trước mặt của mình, giống như một cô vợ nhỏ, dịu dàng cảm động nhìn mình, khe khẽ hỏi: “Anh thật yêu thích em sao?”

“Anh yêu em!” Anh nói nhanh.

Mặt của cô ửng đỏ, không nói thêm gì nữa, nhón chân lên, đưa hai tay ôm cổ của anh, thật lòng cảm động nói: “Em cũng yêu anh. . . . . . Em thề, cả đời em chỉ yêu một mình anh, đời đời kiếp kiếp, không bao giờ thay đổi.”

Anh cười, ôm chặt thân thể của cô, ở trong đoàn hoa hồng nhanh chóng xoay tròn.

“Xoảng . . . . . .” Một cái ly thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất!

Mọi người kinh ngạc quay đầu, nhìn về phía Tiểu Nhu thật căng thẳng đang cầm khay, hướng về phía tất cả thực khách nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. . . . . .”

Cô lập tức khom người xuống, đưa tay ra muốn nhặt miểng thủy tinh. . . . . .

“Chờ một chút! !” Tô Lạc Hoành đột nhiên chỉ Tiểu Nhu, gấp gáp nói: “Cẩn thận bị thương tay! !”

Tay của Tiểu Nhu ngừng giữa không trung, nhìn về phía Tô Lạc Hoành.

“Tại sao không cẩn thận như vậy?” Trần Mạn Hồng lập tức dẫn tới hai nhân viên phục vụ, giúp Tiểu Nhu dọn dẹp miểng thủy tinh.

Tiểu Nhu thật căng thẳng mím môi, cúi đầu liếc về phía quản lý, thấy ánh mắt của Trần Mạn Hồng sắc nhọn như dao, cô cắn chặt môi dưới, quay đầu nhặt miểng thủy tinh. . . . . .

Tô Lạc Hoành nhìn nét mặt của Tiểu Nhu, không nhịn được bật cười một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn bộ dáng run rẩy của Tiểu Nhu, đột nhiên nhớ tới câu nói mất mát đáng thương của Như Mạt ở bệnh viện: “Em đột nhiên rất khổ sở! Rất tuyệt vọng! Em cảm thấy em sắp mất anh! Em cảm thấy anh không yêu em nữa ! ! Có phải em bị trừng phạt hay không? Ông trời đang trừng phạt em, để cho em sắp mất anh”. Hơi thở của anh hơi gấp, hai mắt nhanh chóng chớp lóe.

Trang Hạo Nhiên nhìn nét mặt Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng, nhìn ánh mắt của anh, có phải nhớ tới chuyện gì hay không?”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên hơi cười nhìn về phía anh, nói: “Nhớ lại đã đạp nhiều đóa hoa, không biết, có phải trong thoáng chốc có thể biến mất hay không?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, sâu kín nói: “Cậu muốn nói gì?”

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Người ta chỉ có một trái tim, không biết có thể chứa được bao nhiêu đóa hoa hồng?”

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng lại lóe lên.

Đường Khả Hinh có chút im lặng nhìn về phía hai người bọn họ.

“Trong thế giới của tôi, từ đầu đến cuối, chỉ có một đóa hoa hồng! !” Tưởng Thiên Lỗi có chút tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Đường Khả Hinh chớp mắt.

Chọn tập
Bình luận