Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 284: Một chút mùi hương

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn điện thoại di động trong lòng bàn tay mình không ngừng chấn động, hai chữ Khả Hinh lóe ra ánh sáng xanh, đưa mắt nhìn thật lâu, đột nhiên ngón cái nhẹ nhàng nhấn một cái, cắt đứt điện thoại.

Đường Khả Hinh nắm điện thoại, tựa vào bên tường, đột nhiên trong lòng cảm giác bị đè nén và buộc chặt, cầm điện thoại di động, ngẩng đầu lên, hai mắt xoay tròn thoáng qua một chút mất mát và do dự, có lẽ anh đang bận? Có lẽ anh đang đi họp? Tiếng nói nhẹ nhàng từ trong đáy lòng phát ra, vây quanh mình.

“Gọi điện thoại cho bạn thân của cô chưa?” Tiêu Đồng đi tới trêu đùa, nhìn Đường Khả Hinh cười hỏi.

“À?” Mặt của Đường Khả Hinh trong chớp mắt đỏ bừng nhìn cô, cất điện thoại di động.

“Đi thôi! Nếu như anh ấy không nhận điện thoại, nhất định có lý do.” Tiêu Đồng dắt nhẹ cô, tiếp tục mỉm cười bước đi.

Đường Khả Hinh cũng từng bước từng bước đi về phía trước, nghĩ tới lời của Tiêu Đồng, trong lòng xẹt qua ấm áp, cô khẽ mỉm cười, nghĩ: Đúng vậy, luôn có lý do.

***

Tưởng Thiên Lỗi lạnh nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía Như Mạt.

Như Mạt cũng ai oán nhìn về phía anh.

“Tại sao lại ho khan? không phải người giúp việc chăm sóc cho em rất tốt sao?” Giọng của Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh nhạt.

Như Mạt đắm đuối nhìn về phía anh, nói: “Em . . . . . ngày đó em chạy tới, không kịp chờ người giúp việc che dù đã xuống xe, không cẩn thận mắc mưa. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi tức giận, hai tay nắm tay vịn ghế, lạnh lùng quay đầu đi, im lặng không lên tiếng.

Như Mạt vẫn ôn nhu nhìn về phía anh, thật cẩn thận hỏi: “Anh. . . . . . Tha thứ cho em không?”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Như Mạt, nở nụ cười, nói: “Có cái gì tha thứ hay không tha thứ? Cũng đã qua rồi!”

Hai mắt Như Mạt lập tức tràn đầy nước mắt.

Tưởng Thiên Lỗi quay đầu đi, không muốn nhìn cô.

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, lại cảm giác một mùi tanh tuôn ra, cô cầm khăn tay trắng, không ngừng che miệng ho khan, ho đến cả người trở nên chấn động run rẩy, mặt cũng bởi vì khó thở mà sung huyết đỏ bừng!

Tưởng Thiên Lỗi nghiêm mặt, nhưng vẫn nghiêng người tới trước, đẩy hộp khăn giấy đến trước mặt cô.

Như Mạt im lặng không lên tiếng, chỉ cầm khăn tay trắng của mình, không ngừng lau lệ, không ngừng ho khan, có chút khó chịu, mềm nhũn muốn ngã xuống theo gió bay mất.

Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô, hai mắt thoáng qua tia đau lòng, mới vừa muốn tiến tới, lại nghe được tiếng gõ cửa vang lên, anh dừng động tác, hơi nghiêng mặt, chậm rãi gọi: “Vào đi!”

Đông Anh lập tức dẫn bác sĩ gia đình đi tới.

Ngay lập tức Tưởng Thiên Lỗi đứng lên, nhìn bác sĩ, bất đắc dĩ nói: “Bác sĩ Trần, ông mau xem cho cô ấy một chút, ho rất nhiều.”

“Vâng!” Bác sĩ Trần lập tức dẫn y tá tiến lên, sau đó mở hộp băng ra trước, lấy dụng cụ nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho cô, sau đó để cho cô cẩn thận nằm ngang ở trên ghế sa lon, cầm dùng ống nghe chẩn đoán bệnh, ông ta khẽ cau mày, yên lặng nghe một lúc lâu, có thói quen không lên tiếng, để cho Đông Anh lấy cái chăn bông đắp nhẹ lên cho Như Mạt đang ho khan rất lợi hại, hơi bất đắc dĩ nhìn Như Mạt, nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, hai ngày nay cô có đi xem bệnh không?”

Sắc mặt Như Mạt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi lạnh, thấm ướt vài sợi tóc, im lặng không lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, nhìn bộ dáng cô, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe.

“Thị Trưởng. . . . . . Không có đưa cô đi xem sao?” Bác sĩ gấp gáp hỏi.

Như Mạt nằm trên ghế sa lon, suy yếu nói: “Vết thương cũ của Vĩ Nghiệp tái phát, vẫn còn ở bệnh viện, ba mẹ ở bệnh viện chăm sóc anh ấy, tôi không dám nói tôi bị bệnh, chỉ nói hơi ho một chút. . . . . . Nếu nói đi bác sĩ khám sẽ làm cho mọi người lo lắng. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi nhất thời tức giận quay mặt đi.

Bác sĩ bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Phu nhân, trái tim của cô ghép chỉ mới hơn hai năm, vẫn còn ở kỳ quan sát, không thể tùy tiện ho khan và phát sốt, cô biết không? Nếu như phát hiện vấn đề, phải lập tức đi bác sĩ khám! Tại sao cô chỉ nghĩ cho người khác, không nghĩ đến mình.”

Như Mạt không biết nên nói gì, chỉ nằm trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, giống như áng mây bồng bềnh sắp bay đi.

Bác sĩ nhìn thời gian đã đến, lập tức cầm nhiệt kế xem 36,8 độ, ông ta thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cũng may, không có phát sốt, nếu như ho cộng thêm sốt, là viêm phổi thì phiền toái. Tôi lập tức chẩn bệnh cho cô, sau đó kê đơn thuốc, cô phải ở chỗ này, chúng tôi muốn tận mắt trông thấy cô uống thuốc xong, mới có thể đi khỏi. . . . . .”

Như Mạt nghe vậy, chỉ đành phải gật đầu.

Bác sĩ nhanh chóng xem bệnh cho Như Mạt.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi không thể tiếp tục rời khỏi trên người của Như Mạt, chỉ nhìn khuôn mặt cô tiều tụy rịn mồ hôi lạnh lẽo, trong lòng của anh đau nhói, im lặng tiến lên, kéo khăn giấy, ngồi ở trên thành ghế dựa, lau mồ hôi trên trán cô.

Như Mạt thấy y tá cầm ống chích lên, nhẹ nhàng nhấn một cái, nước thuốc phun ra ngoài, trong lòng của cô co rúm lại, vội dựa vào ghế sa lon, trong lúc lơ đãng tay nắm lấy tay Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận, liền cầm ngược bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ ngồi xuống, để cho cô tựa vào trong ngực của mình, theo thói quen nhẹ nhàng hôn ở lên mái tóc cô.

Nước mắt Như Mạt lăn xuống, tựa vào trong ngực của anh, hơi co rúm người, chờ đợi truyền dịch.

Y tá nhắc cổ tay của cô, ở trên da thịt cổ tay của cô, đâm nhẹ vào, bơm thuốc.

“A!” Như Mạt đau nhức khó chịu, kêu nhỏ.

Tưởng Thiên Lỗi lại ôm thân thể cô đang kích động run rẩy, nhìn cô cô đơn cuộn người, trong lòng của anh đau nhói, lại ôm chặt cô.

***

“A!” Đường Khả Hinh mới vừa phải trở về phòng thư kí, đột nhiên bị gai xương rồng đâm vào ngón tay cái, cô kêu nhỏ, giơ ngón cái nhìn đầu ngón tay rịn giọt máu, máu đỏ thẫm, cô vội vã đưa ngón cái nhét vào trong miệng, mút giọt máu này, dùng cồn trừ độc cho vết thương và cầm máu.

“Cô phản ứng rất mau!” Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh, cười nói.

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Tiêu Đồng nói: “Chảy máu, bị thương, nhất định phải tự mình liếm! Từ nhỏ đến lớn, tôi cũng đã quen.”

Tiêu Đồng nhìn cô thật sâu, mới vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: “Mau vào đi thôi. Sáng sớm Tổng Giám đốc có chuyện tìm cô.”

“Chuyện gì?” Đường Khả Hinh không hiểu hỏi.

“Tôi cũng không biết. . . . . .” Tiêu Đồng khẽ mỉm cười, liền xoay người đi khỏi.

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền mỉm cười đi tới trước cửa phòng Tổng Giám đốc, vươn tay gõ nhẹ một cái.

“Vào đi. . . . . .” Giọng nói của Trang Hạo Nhiên có chút nghiêm túc đáp lời, điều này nói rõ anh đang bận.

Đường Khả Hinh nghe được tiếng của anh, cũng không tự chủ mỉm cười, đôi tay đẩy nhẹ, ngay sau đó thấy phòng làm việc to lớn, toàn bộ cửa sổ sát đất mở ra, gió biển lạnh lẽo thổi mạnh, thậm chí thấy bầu trời xanh thẳm và mây trắng hiện ra trước mắt, tiếng sóng biển xô nhau, nhất thời làm cho người ta sảng khoái, cô đứng ở bên cửa, nhẹ nhàng xoay người cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên hôm nay người mặc tây trang màu xanh nhạt, vạt áo trước cài đóa hoa hồ điệp màu trắng, cổ áo sơ mi trắng mở ra, ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm túc xem tài liệu, bên cạnh để gần mười cái hộp lớn, được xếp thật cao!

Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên liếc mắt nhìn cái hộp trước bàn làm việc của anh, mới đóng nhẹ cửa lại, đi về phía Trang Hạo Nhiên, nhìn thái độ anh rất nghiêm túc, mới hỏi: “Tổng Giám đốc, anh tìm tôi?”

Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, tiếp tục xem tài liệu, để cho cô đứng đó.

Đường Khả Hinh đã quen bộ dáng của anh, liền không để ý tới anh mà có chút tò mò quay đầu nhìn về phía những cái hộp chồng lên nhau, nhưng tất cả đều là tiếng anh, cô có chút không hiểu, nhưng dần dần cô ngửi được mùi thơm tinh tế từ bên trong bay ra, ánh mắt cô lóe sáng, hít mạnh mùi hương kỳ diệu này, có mùi hoa hồng, mùi đàn hương, mùi táo. . . . . . Còn có. . . . . .

Cô càng tò mò bước đến gần, không cố ý nhìn cái hộp, mà nghiêng đầu ngửi mùi thơm này. . . . . .

Trang Hạo Nhiên cầm bút máy lên, mở tờ tài liệu cuối cùng, ký lên tên mình, mới nói: “Ngửi được mùi vị gì rồi hả ?”

Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dịu dàng nói: “Tôi ngửi thấy. . . . . . mùi Hoa hồng, mùi đàn hương, mùi táo, còn có mùi đào. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên khép tài liệu lại, hơi nghiêm túc nhìn cô, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Đường Khả Hinh cau mày, cúi nhẹ người xuống, thử dùng chóp mũi tiếp xúc cái hộp.

Trang Hạo Nhiên vươn tay gõ nhẹ cái mũi của cô!

“A!” Đường Khả Hinh lập tức đứng dậy, cau mày nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, sau đó đứng dậy, cúi người ôm lấy mười cái hộp lớn trước mặt, đi tới phòng khách đặt xuống trên bàn trà, có chút mệt mỏi ngồi xuống, nói: “Mệt chết tôi.”

“Sao anh dậy sớm như vậy?” Đường Khả Hinh nhìn anh, cảm giác dậy thật sớm.

Trang Hạo Nhiên đầu ngửa ra sau, nhắm mắt lại, sâu kín nói: “Tại sao một quả địa cầu phải chia làm hai nửa, nếu đó là một mảnh vải, tôi không cần vội vàng xử lý công việc mệt mỏi này lúc chênh lệch múi giờ !”

Đường Khả Hinh mỉm cười.

Trang Hạo Nhiên nhắm mắt lại, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Đường Khả Hinh nghe lời khéo léo ngồi xuống, nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: “Anh có căn dặn gì! ! Đại nhân!”

Trang Hạo Nhiên ngồi dậy, cố ý cau mày nhìn cô một cái, mới nói: “Mở hết mấy cái hộp trước mặt ra!”

Đường Khả Hinh nghe vậy, liền mỉm cười nghiêng người tới trước, ôm lấy một cái hộp trong đó, nhẹ nhàng mở ra, phát hiện bên trong là từng chai tinh dầu nhỏ giống nhau, tổng cộng có hai mươi chai, phía trên là tên các loại mùi hoa, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . . Đây là cái gì?”

Trang Hạo Nhiên thật sự mệt rã rời nói: “Bên trong là các loại hương liệu, từ mùi hoa, đến Sâm Mộc, còn có mùi vị rừng rậm sau cơn bão. . . . . .”

Đường Khả Hinh kinh ngạc mở từng cái hộp ra, nhìn các loại hương liệu, quả nhiên rất đầy đủ, cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, hỏi: “Anh. . . . . . Ý của anh là. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô nói: “Trên thế giới này, chỉ có một thứ sẽ không biến mất theo thời gian. . . . . .”

Đường Khả Hinh yên lặng nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vừa chạm mũi của cô, mới nói: “Chính là mùi vị! thời gian qua đi, chúng theo sẽ biến hóa thành ngàn vạn mùi bay trong vũ trụ này, nhưng chúng sẽ không biến mất. Mà mùi vị rượu đỏ kinh điển nhất bất quá cũng chỉ có mười mấy hoặc trên trăm loại, khứu giác con người rất phức tạp, chúng ta có thể quen thuộc mùi thơm trong những loại rượu khác nhau, đây là việc cơ bản nhất của một chuyên gia hầu rượu.”

Đường Khả Hinh nghe anh nói, suy nghĩ một chút.

Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, nói: “Trước mặt có hơn hai trăm loại hương liệu, là tập hợp tất cả loại mùi thơm rượu đỏ tương đối rõ ràng và kinh điển nhất. . . . . . Ngửi được mùi vị rượu đỏ phát ra trong quá trình chưng cất, là chuyện cơ bản và quan trọng nhất của cô lúc này. Đây là bài tập thứ ba về khứu giác.”

Đường Khả Hinh nghe xong liền gật đầu một cái, nói: “Vâng. . . . . . Tôi biết rồi. . . . . .”

“Cô biết cái gì?” Trang Hạo Nhiên cười nhìn Đường Khả Hinh nói.

“Ngửi mùi vị!” Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói.

Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, nói: “Lỗ mũi của cô rất tốt, quen thuộc những mùi này, đối với cô không phải là vấn đề.”

“Vậy tôi phải làm sao?” Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên cầm lên một cái hộp trong đó, lấy ra một chai hương liệu, giơ ở trước mặt của Đường Khả Hinh nói: “Ở trong sinh hoạt, tìm ra chính xác thứ hương liệu giống nhau, đây mới là chuyện quan trọng nhất của cô lúc này.”

Đường Khả Hinh há hốc miệng, kinh ngạc nói: “Không thể nào? Nhiều như vậy, ví dụ như mùi vị sau bão táp, tôi làm sao tìm được?”

“Đây là vấn đề của cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh lập tức căng thẳng, liền nhìn Trang Hạo Nhiên thu hồi cái hộp, dáng vẻ nhẹ nhàng phong độ, cô cố ý hừ một tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, đột nhiên mỉm cười, cầm một cái hộp trong đó, đưa cho Đường Khả Hinh nói: “Bây giờ bắt đầu luyện tập, nói cho tôi biết, đây là mùi gì?”

Đường Khả Hinh nhận lấy hương liệu, ngửi một cái, liền trực tiếp nói: “Mùi vị Lavender. . . . . .”

“Tìm mùi vị này đi!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, ra lệnh.

Đường Khả Hinh chớp mắt, nắm chai hương liệu, nhìn anh một cái, đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, trên mặt của cô nhanh chóng xảy ra biến hóa, từ từ, từ từ, cô đột nhiên nghiêng người tới gần Trang Hạo Nhiên. . . . . . Trang Hạo Nhiên nhíu mày, thân thể ngữa ra sau, nhìn cô.

“Đừng động!” Đường Khả Hinh đột nhiên lại gần Trang Hạo Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi tới trước, chóp mũi ngửi nhẹ ở trên cổ anh.

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, hai mắt xẹt qua vui vẻ, hơi nghiêng mặt, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Đường Khả Hinh, cảm giác trong thân thể của cô tỏa ra một mùi quýt, anh hơi ngữa mặt, bình tĩnh ngồi ở chỗ đó.

Đường Khả Hinh lại nghiêng người tới trước, gần như dựa vào người Trang Hạo Nhiên, hôm nay anh xức nước hoa Dior, lại cúi xuống, dùng lỗ mũi nho nhỏ, gần như dán sát cổ áo sơ mi của anh, rồi đến cằm của anh, rồi đến khuôn mặt của anh, cuối cùng chóp mũi rơi nhẹ trên môi mỏng khêu gợi của anh. . . . . . Anh im lặng bất động, rũ mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, lỗ mũi nho nhỏ gần như dán môi của mình, anh khẽ mím môi mỏng, nhịn cười.

Chóp mũi Đường Khả Hinh sắp rơi vào trên môi của anh, hai mắt đột nhiên vui mừng sáng lên, giống như phát hiện vùng đất mới, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Hôm nay. . . . . . Ở trong nhà, anh ngậm qua cỏ Lavender trên chong chóng gió. . . . . . Có đúng hay không? Trên môi có mùi vị này !”

Trang Hạo Nhiên quay mặt sang, ở khoảng cách thật gần nhìn cô, mới có chút hả hê nói: “Không phải. . . . . .”

“Không đúng ?” Đường Khả Hinh cau mày nhìn anh, tức giận đưa lỗ mũi qua ngửi, gần như dán lên môi. . . . . .

“Tôi chỉ hôn nhẹ chong chóng gió một cái mà thôi, nếu cô không chắc chắn, có muốn nếm thử một chút hay không?” Hai mắt Trang Hạo Nhiên đột nhiên lộ ra một chút nóng bỏng, nhìn về phía cô.

Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, lúc này mới phát hiện khoảng cách này rất thân mật, cô lập tức nhảy ra, nói: “Đi!”

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cúi đầu mỉm cười, lúc này mới phát hiện ra ngón tay cái của cô rịn một chút máu, anh lập tức vươn tay, nắm ngón tay cái nhỏ nhắn của cô, hỏi: “Sao lại thế này?”

“Bị gai xương rồng đâm !” Đường Khả Hinh nhìn ngón tay cái của mình, có chút ngạc nhiên nói: “Đây là chuyện gì vậy? Tôi mới vừa. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cúi xuống, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cái.

Đường Khả Hinh khiếp sợ nhìn anh, lập tức muốn rút tay về, bởi vì cô đã cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi Trang Hạo Nhiên xẹt qua của mình ngón cái, hiện lên một chút ngứa ngáy!

Trang Hạo Nhiên lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, mút nhẹ tia máu, từ dưới bàn trà, rút ra một hộp keo dán dự bị, một tay xé ra, nhẹ nhàng dán lên ngón cái của cô, mới ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô gái trước mặt, nói khẽ: ” Gọi anh trai đi!”

Đường Khả Hinh cũng bị động tác của anh làm cho đỏ mặt, cô lập tức rút tay về nói: “Không muốn!”

Ngay lập tức Trang Hạo Nhiên trừng con bé đáng chết này! !

“Tại sao có hộp keo dán cầm máu lớn như vậy?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.

Trang Hạo Nhiên đóng cái hộp lại, mới nói: “Bình thường lúc Tiêu Đồng lật văn kiện sẽ bị giấy cắt đứt tay, nhưng giấu tay vào, cô ấy lại không muốn băng lại, tôi để một hộp ở chỗ này, cô có thể lấy ra dùng.”

Đường Khả Hinh cười có chút ngọt ngào nhìn về phía anh.

“Gọi anh trai đi.” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói.

“Không muốn!” Đường Khả Hinh không nói hai lời, lập tức đứng dậy, thu dọn từng cái hộp.

Trang Hạo Nhiên rất không vui nhìn cô! !

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!” Trang Hạo Nhiên sảng khoái đáp lời.

Tiêu Đồng mỉm cười đi tới, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Tổng Giám đốc, bên kia báo tin, Như Mạt tiểu thư tới, bác sĩ đang xem bệnh ở phòng làm việc Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . . Dường như bất chợt sốt nhẹ!”

Cái hộp ào ào rớt xuống, Đường Khả Hinh ngây người.

“Cái gì?” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, bước nhanh ra ngoài! !

Đường Khả Hinh ngây ngô đứng ở một bên, cảm thấy thân thể nhẹ tênh, giống như cây liễu, tham luyến một chút dịu dàng, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ buông tay.

“Khả Hinh! !” Tiêu Đồng lập tức nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Đi nào!”

“Đi. . . . . . Đi đâu?” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng hỏi.

“Cô là thư ký thân cận của Tổng Giám đốc! ! Đương nhiên phải đi theo! Mau!” Tiêu Đồng lập tức ngoắc, để cho cô đuổi theo Trang Hạo Nhiên!

Trong chớp mắt sắc mặt Khả Hinh tái nhợt, nhìn về phía trước, cảm giác trái tim bị run rẩy vỡ tan.

Chọn tập
Bình luận