Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 670: Chỉ sợ anh ấy không hư

Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Chọn tập

Ân Nguyệt Dung lập tức bay tới cạnh cửa, ánh mắt sáng lên, thấy con trai và Khả Hinh cùng đứng chung một chỗ, bên chân đổ rất nhiều hải sản, trong lòng của bà lại mơ tưởng, lập tức giống như bong bóng bay, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ, kích động vui mừng, cao hứng vỗ tay: “Bảo bối!”

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh như bị táo bón, nhìn Ân Nguyệt Dung nở nụ cười khổ gọi: “Dì. . . .”

“Các con mua nhiều thức ăn về chuẩn bị làm cơm à?” Ân Nguyệt Dung lập tức đưa hai tay ra cất vào trong cánh tay Đường Khả Hinh, dắt cô đi vào, kích động hỏi.

“À. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên không nói ra lời, chỉ khom người xuống, từ trên mặt đất nhặt lên túi hải và túi cua, vẻ mặt rất thối đi tới.

Trang Ngải Lâm bất mãn nhìn em trai, muốn nâng quyền đánh anh nói: “Cậu chết à? Thối như vậy! ! Cha mẹ thấy cậu ăn cơm một mình, cảm thấy cậu đáng thương! Còn nói hôm nay cho phép cậu lên bàn ăn cơm! Thứ không biết xấu hổ!”

Trang Hạo Nhiên không có lên tiếng, chỉ xách theo đồ, chậm rãi đóng cửa lại.

“Cục cưng, mau vào đây, mẹ đang nhớ con đây!” Ân Nguyệt Dung nở nụ cười rực rỡ dắt nhẹ Đường Khả Hinh đi vào phòng khách.

Lúc này Trang Tĩnh Vũ, cũng cởi tạp dề, trong tay còn cầm cái vá, nhìn thấy Đường Khả Hinh, hai mắt chợt lóe, sắc mặt hơi hòa hoãn, mới mỉm cười gọi nhỏ: “Khả Hinh, con tới rồi.”

“Chào chú.” Đường Khả Hinh vội vàng hướng Trang Tĩnh Vũ khéo léo khom lưng gật đầu, sau đó nói: “À, hôm. . . . . . Hôm nay Thầy giáo gọi con mang tài liệu thưởng thức rượu tới cho Tổng Giám đốc ký, cho nên. . . . . .”

Trang Tĩnh Vũ nghe vậy, im lặng ngẩng đầu lên nhìn con trai một cái.

Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn cha.

“Con đã đến vừa đúng lúc, chú mới vừa hầm một nồi súp xong, muốn đưa qua cho con.” Trang Tĩnh Vũ nói xong, cười nhẹ, đi tới phòng ăn trước, vươn tay nhẹ nhàng mở nắp chung hầm, là dùng đông trùng hạ thảo thượng đẳng hầm với vịt cỏ, bên cạnh còn có một đĩa tỏi chiên vàng (tỏi vàng, tức dùng tỏi tách từng tép nhỏ, bỏ vào trong dầu sôi ở nhiệt độ cao, chiên giống khoai tây, hương vị ngọt ngào ngon miệng, hoàn toàn không có mùi cay nồng), bày biện giống như hình cánh hoa, hết sức đẹp mắt. . . . . . Đường Khả Hinh đi tới trước bàn ăn, nhìn súp và tỏi vàng, trong lòng dần dần ấm áp. . . . . .

Trang Tĩnh Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh, mặc dù sắc mặt đỏ thắm, nhưng rõ ràng đứa bé này vì thi đấu vất vả, khí huyết chưa đủ, ông mỉm cười nói: “Đông trùng hạ thảo hầm vịt cỏ, hạ hỏa rất mát, chú hầm mấy tiếng. Còn định bảo Tiêu Đồng đưa qua cho con.”

Tiêu Đồng ngồi ở bên ghế sa lon bên kia ăn nho, nghe được chủ tịch nói tới cô, liền liếc mắt nhìn sang.

Trang Hạo Nhiên cũng đã nhanh chóng để hải sản xuống, bước nhanh đến trước mặt cô, lập tức nắm chặt tóc đuôi ngựa thật dài của cô, kéo cô đến phòng khách sau quầy bar. . . . .

“Này, này, này, làm gì vậy?” Tiêu Đồng bị lão đại kéo đau.

“Cô là thứ chậm hiểu, còn nói tương lai cô lập gia đình, cho cô đồ cưới!” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Tiêu Đồng, lập tức vươn tay chọc thẳng trán của cô, nói khẽ: “Cô biết rõ tôi và Khả Hinh ở chung một chỗ, tại sao cha mẹ tới nhà của tôi, cô không báo cho tôi biết một tiếng! ?”

Tiêu Đồng nghe xong lời này, lập tức oan uổng, trợn mắt nói khẽ: “Tôi làm sao biết hai người muốn trở về? Anh chỉ nói phải đưa Khả Hinh đi ra ngoài, anh không có nói mua một đống hải sản trở về làm cơm? Huống chi, Khả Hinh bị Thầy giáo quy định mỗi ngày 10 giờ tối phải trở về nhà, chúng tôi đâu có nghĩ ngợi gì chứ?”

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn Tiêu Đồng, bộ dạng mình là một người đứng đắn nói: “Tôi muốn mọi người nghĩ ngợi từ lúc nào?”

Tiêu Đồng xem thường liếc mắt trừng anh!

“Đi! !” Trang Hạo Nhiên lại đưa ra tay chọc vào trán cô một chút, liền mới xoay người đi ra ngoài, anh lập tức hóa đá, cho rằng mình đã xuyên việt rồi, phòng khách mới vừa còn náo nhiệt, hiện tại nói mấy câu, không biết mọi người đi đâu hết, chỉ còn lại Trang Ngải Lâm xách toàn bộ thức ăn cha mẹ làm xong, cắn kẹo que đi ra ngoài. . . . . .

Ân Nguyệt Dung ở tại cửa ra vào, lập tức xoay người, gõ cái trán con gái.

“A! !” Trang Ngải Lâm nhăn mặt kêu một tiếng, hung ác trợn mắt nhìn mẹ một cái, liền tức giận xoay người, đi qua bên cạnh em trai, đạp mạnh đầu gối của anh một cái.

“À?” Trang Hạo Nhiên đau đến nhăn mặt, cúi xuống xoa.

Trang Ngải Lâm lạnh lùng đùng đùng đùng lên lầu, đi tới phòng của Bác Dịch, giơ chân đạp cửa một cái, ầm một tiếng.

Bác Dịch mới vừa tắm rửa xong, nhanh chóng kéo áo sơ mi, không thể tin nổi xoay người, nhìn Trang Ngải Lâm, vẻ mặt tức giận nói: “Tôi chưa từng thấy cô gái nào thô lỗ giống như cô! ! Mẹ của cô sinh ra con khỉ à?”

“Anh mắng mẹ của tôi là con khỉ?” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, xách theo một hộp lớn thức ăn đã đóng gói, chạy tới, muốn giơ chân đạp anh.

“Này! !” Vẻ mặt Bác Dịch lạnh lùng lui về phía sau một bước, vẫn có chút căng thẳng.

Trang Ngải Lâm mới vừa sải bước đi tới trước mặt của anh, lại thắng gấp, nghĩ tới mẹ đang dưới lầu giương giương mắt hổ, cô lập tức thu lại vẻ mặt tức giận, lạnh lùng nói: “Mẹ tôi . . . . . Mẹ tôi nói, bảo tôi mời anh tham gia tiệc thưởng rượu lần này! Nếu anh không tham gia, bà ấy đánh chết tôi!”

Bác Dịch nghe nói như vậy, đột nhiên sững sờ, nhìn cô.

Trang Ngải Lâm híp mắt nhìn Bác Dịch, lại nâng quả đấm muốn đánh anh, kêu to: “Hỏi anh đấy! ! Muốn mời anh theo tôi tham gia tiệc thưởng rượu ! Anh có đi hay không? Không tham dự, tôi đánh anh bẹp dí, kéo qua!”

“Bây giờ cô đang cầu xin người sao?” Bác Dịch ah một tiếng, cười lạnh nói: “Cầu người phải có Thái độ cầu người!”

“Anh! ! Anh thật sự là cần ăn đòn!” Trang Ngải Lâm không có tính nhẫn nại, không nói hai lời liền vung tay lên, muốn đánh mặt của anh. . . . . .

Tay Bác Dịch lập tức giống như móng vuốt chim ưng, cứng rắn nắm chặt cổ tay của cô, dùng sức đàn ông liều mạng nắm chặt!

Trang Ngải Lâm thoáng dừng lại, nhìn anh.

“Tôi sẽ đi! ! Không cần cô mời tôi..tôi cũng muốn đích thân tham gia bữa tiệc, tôi muốn trưng bày rượu đỏ của mình!” Bác Dịch lạnh lùng nhìn cô nói.

“Tham gia bên này và tham gia bên đó không giống nhau! ! Anh phải ngồi ở bên cạnh tôi,” Trang Ngải Lâm mắt lạnh nhìn anh, cảm nhận sức lực của người đàn ông này thật mạnh mẽ.

“Nói cách khác, cô phải ngồi ở bên cạnh tôi,” Bác Dịch lạnh lùng nói.

“. . . . . . . . . . . .” Trang Ngải Lâm lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.

“Biết!” Bác Dịch lập tức buông tay cô ra, lạnh lùng nhạt xoay người, cài nhẹ áo sơ mi nói: “Tôi biết rồi! ! Vì dì, quả thật đáng để tôi kính trọng!”

“Trò trẻ con!” Trang Ngải Lâm không muốn để ý tới anh, mà xoay người đi khỏi, cũng đang lúc xoay người, nhìn thấy trên giường nệm màu xanh đen của Bác Dịch để khung hình vườn nho thăm thẳm, cô liền không nhịn được hỏi: “Tôi đang kì quái, người tính tình cổ quái giống như anh, tại sao không tìm phụ nữ kích thích hóc môn sinh dục cho anh?”

Bác Dịch cài cúc áo áo sơ mi đến trước ngực, mới nói: “Không ai chịu sống cô đơn hết đời với tôi ở vườn nho!”

Trang Ngải Lâm dừng lại động tác, quay đầu nhìn anh.

Bác Dịch, người đàn ông kiên nghị này, hai tròng mắt thâm thúy đông lại, giống như giáo sĩ phương tây đã từng trút xuống nhiệt tình đối với quả nho trên thế giới này, cả người toả sáng một loại tín ngưỡng và nhiệt tình yêu thương, quả thật ít có cô gái có thể xứng đôi với khí thế mạnh mẽ của anh.

“Chậc! !” Trang Ngải Lâm không nói hai lời, lạnh lùng xoay người, ra khỏi phòng, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Bác Dịch cũng đứng ở một bên, duỗi tay xắn áo sơ mi, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đưa mắt nhìn một lúc, mới thở dài một hơi.

Phòng khách.

Đường Khả Hinh mới vừa từ phòng bếp, rửa mực ống xong, đi ra mỉm cười nói: “Mọi thứ cũng chuẩn bị xong. . . . . .”

Cô đứng ở phòng khách sững sờ, nhìn Trang Ngải Lâm tức giận đi ra ngoài, sau đó Bác Dịch cũng thuận tiện đi xuống lầu đi ra ngoài, cô trợn tròn mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên đứng ngây ngô ở đầu kia. . . . . .

“Chúng ta còn chưa có ăn cơm mà?” Tô Lạc Hoành vừa đi ra ngoài, vừa hoảng sợ nói.

“Đến nhà dì ăn! ! Dì cho con ăn!” Ân Nguyệt Dung vẻ vui hài lòng cười xong, nhìn chồng vẫn chăm chú nhìn phòng con trai, giống như có chỗ cố kỵ và suy tính, bà lập tức đi tới trước mặt chồng, tức giận nói: “Nếu như anh muốn ngăn cản con trai em cưới Khả Hinh, chỉ có hai con đường, hoặc là anh ly hôn với em, hoặc là em ly hôn với anh!”

Phốc! ! Tất cả mọi người không nhịn được cười.

Trang Tĩnh Vũ nghe vợ nói như vậy, biết bà tức giận, ngay lập tức cười, tiến lên, kéo nhẹ bả vai của bà, nhẹ nhàng an ủi nói: “Đừng nóng giận, anh chỉ sợ súc sinh này khi dễ Khả Hinh, cho nên mới có chút bận tâm.”

Ân Nguyệt Dung nghe xong lời này, lập tức thật đau lòng nghẹn ngào, lại giũ khăn tay trắng, nhẹ nhàng lau lệ tràn ra khóe mắt, kích động nói: “Nếu như con trai của anh biết khi dễ Khả Hinh thật tốt nha. . . . . . Em sợ nó quá đứng đắn, lúc này, em hận nó không là kẻ trăng hoa, nó là cầm thú, nó là súc sinh! Thậm chí là kẻ cưỡng gian cũng được. . . . . .”

Phốc! !

Bốn cầm thú không nhịn được cười.

Bác Dịch đứng ở một bên, cũng không nhịn mỉm cười.

“Mẹ! ! Không nên nói con trai của mẹ như vậy! !” Trang Ngải Lâm cũng không chịu nổi.

“Từ trước đến giờ con cũng không thừa nhận nó là em trai con, tại sao mẹ thừa nhận nó là con mẹ?” Ân Nguyệt Dung nói xong, đôi tay nhét vào trong khuỷu tay Bác Dịch, xoay người rất đáng yêu đi khỏi, đi vào thang máy.

“Nhìn vợ của cha kìa!” Trang Ngải Lâm bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của mẹ, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, chỉ đành phải nói với cha.

Trang Tĩnh Vũ đột nhiên mỉm cười, vươn tay gõ nhẹ cái trán con gái, mới đỡ vai của con gái đi về phía trước.

“Nhưng. . . . . . cơ hội có Tiểu Hạo Hạo, Tiểu Hinh Hinh không biết có lớn hay không? Ông xã, nếu không anh gọi điện thoại cho Vitas, mời ông ấy tối nay tới nhà chúng ta uống rượu, em lấy rượu ủ trăm năm mời ông ấy. . . . . .” Ân Nguyệt Dung thật đáng thương nói với chồng.

“Này, Khả Hinh thật sắp thi đấu trước mắt, em đừng có nghịch nữa, ông ấy sẽ không dàn xếp đối với loại chuyện nghiêm túc thế này.” Trang Tĩnh Vũ chỉ đành phải an ủi vợ.

“Anh không nôn nóng bồng cháu.”

Hành lang càng lúc càng yên tĩnh, cho đến khi mọi người đi hết.

Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, hai người đứng ở trong một góc phòng, anh nhìn em, em nhìn anh, cũng không nói được lời nào. . . . . . . . . . .

Chọn tập
Bình luận