Đêm đã sâu.
Ánh đèn bàn chậm rãi sáng lên.
Trước cửa sổ, cô gái mặc áo ngủ trắng như tuyết, đang mở bộ sách nặng nề, chăm chú nhìn nội dung bên trong, khi lật xem đến Conti. Tên gọi nhãn hiệu Romanee bắt nguồn từ Công Tước Conti, trong đó cô nhìn thấy tấm hình phu nhân Pompadour tranh luận rượu Conti với Công Tước Conti, rất xinh đẹp động người, dịu dàng trang nhã, giày cao gót bà mang đã trở thành mốt thời thượng của Phương Tây. . . . . .
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn hình phu nhân Pompadour, suy nghĩ không khỏi bay đi, hơi ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ tối tăm, nhớ tới khi còn bé cha đã từng nói với mình. . . . . .
“Lúc cùng người đàm phán, trao đổi, không ngại uống chút rượu, nhưng đến khi đưa ra quyết định cuối cùng, phải uống nước lọc. . . . . .”
Cô gái này nghĩ tới những lời của cha, không nhịn được quay đầu, nhìn ly nước lọc bên bàn đọc sách, hai tròng mắt của cô lóe lên, khuôn mặt lộ ra nhợt nhạt, yên tĩnh, chăm chú nhìn ly nước lọc, thật lâu thật lâu, cuối cùng cô bưng nó lên, uống một hơi cạn sạch! !
Cái ly trống không nện xuống! !
Đường Khả Hinh tiếp tục cúi đầu, cầm mắt kính đen đeo lên, chăm chú đọc sách.
Vì bầu trời đêm đang dần dần để lại bóng lưng.
Trăng sáng, treo cao trên đầu cành.
Bây giờ mưa mùa hè, giống như nhiều hơn so với năm trước một chút, gần tới tiết Thanh Minh, mưa phùn càng thêm rối rít.
Sáng sớm hôm sau.
Làn mưa dệt thành từng màn mưa, toàn bộ thế giới tràn ngập mông lung.
Sáng sớm, ngày vẫn còn lờ mờ, Đường Khả Hinh cũng đã mặc T-shirt màu xanh sọc trắng lộ vai, quần dài màu trắng bó sát người, mang giày cao gót màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, vai đeo túi xách màu trắng, chống cây dù trong suốt đi ra cửa. . . . . .
Trên mặt đất rất ẩm ướt.
Đường Khả Hinh vẫn che dù, bước đi trên con đường ướt đẫm đi về phía trước, nét mặt của cô kiên định mà dịu dàng, chuẩn bị xong tất cả dũng khí, đi về phía trước. . . . . .
Nhà giam, giống như theo thời tiết mưa nhiều, có vẻ càng thêm tối tăm.
Tiếng mưa rơi tí tách, càng truyền đến nổi cô đơn.
Đường Khả Hinh che dù, có hơi thất vọng nhìn người gác cổng, kinh ngạc nói: “Cái gì? Ông ấy không muốn gặp tôi?”
“Đúng vậy! !” Người gác cổng lạnh lùng nói với Đường Khả Hinh: “Lúc chúng ta thông báo, ông ấy đang nghỉ ngơi, nói trong thời gian này, không muốn gặp bất cứ ai!”
Thân thể Đường Khả Hinh có chút trống rỗng, bất đắc dĩ đau lòng giống như nhìn thấy cha, một mình còng lưng nằm ở trên giường, bộ dáng tiều tụy đã quyết ý, trong lòng của cô không khỏi chua xót, hai mắt không nhịn được đỏ thắm, lui ra sau mấy bước, đi tới trước một bức tường màu xám tro, mặc dù đã bị mưa bụi mơ hồ, lại ngẩng đầu lên giống như vẫn nhìn thấy cha cô đơn ở bên trong, cô đau lòng nghẹn ngào nhìn vào trong gọi nhỏ: “Cha. . . . . . Con tin rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết. Lúc con đã từng bị hủy khuôn mặt, cảm thấy thế giới sụp, nhưng đi qua thật tốt, thì ra cuộc sống tiến phía trước rất quan trọng. . . . . . Con vẫn rất kiên định tin tưởng, quyết định của cha nhất định là muốn cho con hạnh phúc. . . . . . Con chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nhưng con cảm thấy, hạnh phúc cuộc đời là tự mình phải nắm giữ, cha quyết định cho con, con ghi nhớ trong lòng, con sẽ vì quyết định này của cha mà cố gắng. Cha phải tin tưởng con gái. . . . . . Cha, cha chăm sóc tốt cho bản thân, lần sau con trở lại thăm cha. . . . . . Trở lại xin cha. . . . . . Cho đến khi cha đồng ý mới thôi. . . . . .”
Nước mưa vẫn rơi tí tách
Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn bức tường cao, đè nén thật lâu, nhưng vẫn che dù xoay người, một mình cô đơn đi khỏi. . . . . .
Người cha này, cả cuộc đời ông vì sự nghiệp của mình mà đánh liều, đem một tấm lòng son của mình, hiến tặng cho tập đoàn vĩ đại, nhưng ông không biết, thành tựu lớn nhất của mình chính là nuôi dưỡng một đứa con gái đáng để cho ông tự hào cả đời, đúng vậy, rượu cồn có thể thúc đẩy con người ta đi về trước, nhưng lúc uống nước, đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng cần dũng khí. . . . . . Bởi vì nó không có linh hồn thứ hai. . . . . .
9 giờ 40 phút sáng.
Bầu trời hơi sángmột chút, nhưng mưa phùn vẫn tí tách bay tán loạn, thậm chí mang theo chút lạnh lẽo.
Khách sạn Á Châu, tòa nhà tráng lệ đứng vững ở bên bờ biển, bên trong cái hùng vĩ cũng theo bầu trời ảm đạm có vẻ lu mờ đi.
Một chiếc xe buýt màu trắng dừng ở đứng trước trạm.
Đường Khả Hinh chống cây dù trong suốt, đi xuống xe buýt, đột nhiên mưa gió quét ngang thân thể đều ướt đẫm, cô kêu lên một tiếng, cả người núp ở trong cây dù, bước nhanh tới đại sảnh khách sạn, giày cao gót đạp con đường ướt đẫm, vang lên tiếng lốc cốc.
Nhân viên tiếp tân mỉm cười đứng ở trước thảm đỏ đại sảnh khách sạn, nhìn Đường Khả Hinh chống cây dù đi về phía này, liền cố ý trêu chọc cô nói: “Tổng Giám đốc phu nhân, tại sao cô không ngồi Rolls-Royce tới? Mắc mưa rất đáng thương nha ?”
“Đi!” Đường Khả Hinh cố ý liếc anh, đột nhiên mỉm cười, thu cây dù, bước chân nhẹ nhàng đi về phía hành lang.
“Khả Hinh!” Có hai đồng nghiệp bộ phận nhân sự muốn đi ra ngoài, nhìn thấy cô mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
“Hi!” Đường Khả Hinh nhìn thoáng qua các cô, cũng nở nụ cười rực rỡ, không biết vì sao, tâm trạng trở nên có chút vui vẻ, mỉm cười đi qua đại sảnh khách sạn nhìn thấy tòa nhà Hoàn Á đang ở trước đài phun nước, cô hơi ngại ngùng chống lên cây dù, tiếp tục đi về phía trước. . . . . .
Đại sảnh Hoàn Á hôm nay náo nhiệt khác thường, rất nhiều đồng nghiệp đều cười nói ra vào.
“Khả Hinh!” Mấy đồng nghiệp phòng hành chánh đang muốn đi vào thang máy, thấy Đường Khả Hinh đi vào đại sảnh, rối rít chào cô.
“Hi!” Đường Khả Hinh cũng chào hỏi các cô, liền cùng đi vào thang máy, mấy cô gái nhỏ cười nói trò chuyện vui vẻ, thang máy thong thả chạy lên trên.
Cửa thang máy tầng lầu Tổng Giám đốc mở ra.
Đường Khả Hinh giống như cảm thấy tâm trạng vui vẻ khó hiểu, trên mặt luôn tràn đầy nụ cười ngọt ngào, lúc đi ngang qua phòng hành chánh, nhìn thấy cánh cửa chính phòng Tổng Giám đốc tôn quý đóng lại chặt kín, cô lại hơi ngượng ngùng mỉm cười, xoay người đi về phía phòng thư kí. . . . . .
Hôm nay công việc giống như có chút nhiều, các đồng nghiệp không có tán gẫu tin tức giải trí, đều đang làm việc.
Đường Khả Hinh cũng vội vàng trở lại chỗ ngồi, bởi vì thu mua rượu đỏ một vòng đã bắt đầu, cô phải nhanh chóng nhập hóa đơn, nhưng mới vừa để cây dù xuống, ngồi xuống, điện thoại để bàn lại vang lên, cô tiện tay cầm điện thoại lên, nói nhỏ: “Xin chào, phòng thư kí Tổng Giám đốc.”
“Đi vào đây một chút.” Tiếng của Trang Hạo Nhiên.
Trái tim của Đường Khả Hinh đập mạnh khó hiểu, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngọt ngào, đáp nhẹ: “Vâng. . . . . . Biết rồi.”
Bên kia cúp điện thoại trước.
Đường Khả Hinh lại nắm điện thoại, hơi suy nghĩ một chút, vẻ mặt đột nhiên hơi nóng lên, có chút ngượng ngùng nở nụ cười.
An An ngồi ở một bên, liếc bộ dáng Đường Khả Hinh ngây ngốc, liền cố ý gọi cô: “Này! ! !”
“À?” Đường Khả Hinh bừng tỉnh nhìn cô một cái.
“Cô ngẩn người cái gì ?” An An cười nhìn cô nói: “Không phải là điện thoại của bạn trai chứ?”
“Nào có? Tổng Giám đốc gọi tôi . . . . .” Đường Khả Hinh vội vàng cúp điện thoại, lau nhẹ nước mưa trên mặt, còn có tóc hơi xốc xếch, mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng thư kí, đi tới trước cửa phòng Tổng Giám đốc, dừng lại trong chốc lát, mới nhẹ nhàng vươn tay, gõ nhẹ một cái.
“Vào đi . . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe giọng nói đàn ông hết sức hấp dẫn, lại khẽ mỉm cười, trong lòng cảm giác xao động mãnh liệt, dịu dàng đưa đôi tay đẩy nhẹ cửa ra. . . . . .
Một cơn gió biển rét lạnh đang thổi tới, mấy cái chong chóng gió màu tím ào ào chuyển động.
Hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu đen phối với áo sơ mi phong cách collarless màu xám tro, cổ đứng, vạt áo trước đeo kẹp hoa màu bạc do nhà thiết kế thời trang Paris mới ra, thật sự lộ ra khí chất cực hạn tôn quý, đang ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt chăm chú nhìn tài liệu, hai mắt nhấp nhô ánh sáng mấy phần hấp dẫn.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn anh như vậy, hai mắt không khỏi trở nên có chút dịu dàng, trái tim rung động khó hiểu.
Tiêu Đồng đứng ở một bên, đang cúi đầu thật thấp, rất uất ức.
“Đóng cửa lại!” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên có chút cứng rắn, giọng nói mang theo vài phần không vui.
Lúc này Đường Khả Hinh mới có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đồng. . . . . .
Tiêu Đồng giống như hết sức bất đắc dĩ khó khăn nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, để cho cô cẩn thận một chút.
Đường Khả Hinh như rơi vào trong sương mù, gật đầu, vội vàng đóng cửa lại, trái tim đập thình thịch liền xoay người, nhanh chóng đi tới trước bàn làm việc, lo sợ liếc cô một cái. . . . . .
“Tới đây! !” Trang Hạo Nhiên vừa lật xem tài liệu, vừa cầm bút máy lên, gõ mạnh vị trí mặt bàn bên cạnh mình một cái! !
Đường Khả Hinh hoảng sợ choáng váng, lại ngẩng lên đầu nhìn Tiêu Đồng, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì ?
Tiêu Đồng bất đắc dĩ, chỉ cười khổ.
Đường Khả Hinh không khỏi luống cuống, lập tức nghe Trang Hạo Nhiên căn dặn, yên lặng vòng qua bàn làm việc, đi tới bên cạnh anh, nhìn nửa khuôn mặt kiên nghị đẹp trai của anh, thật cẩn thận hỏi: “Tổng Giám đốc, anh. . . . . . Anh có gì căn dặn ?”
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đem một phần tài liệu mới vừa nhìn, lật lại mấy cái, mới đặt trên mặt bàn, nói: “Em xem báo cáo em làm đi !”
Đường Khả Hinh sững sờ, hơi brước tới một bước, cầm báo cáo đơn rượu đỏ bằng tiếng anh trước mặt nhìn xem, phía trên một đống chữ tiếng anh, tối thiểu có mười mấy nơi, đều khoanh vòng tròn màu đỏ, cô sửng sốt.
Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ và nghiêm túc ngẩng đầu lên, xoay ghế da, nhìn Đường Khả Hinh, lấy dáng vẻ Tổng Giám đốc nhìn cô, trầm mặt nói: “Anh suy tính đến vấn đề bằng cấp của em, lý lịch của em, tiếng anh của em, cho em công việc đơn giản nhất ở phòng thư kí, nhưng một bảng báo cáo tiếng anh nho nhỏ, mười mấy từ đơn tiếng anh, kế tiếp xuất nhập đơn rượu đỏ, như vậy cũng có thể làm sai? Đây gần như là rập khuôn rồi !”