Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Chọn tập

Vitas nhanh chóng đi về phía trước.

Đường Khả Hinh đi theo ở phía sau, nhìn ông, căng thẳng nói: “Vitas tiên sinh!”

Vitas cũng không nói lời nào, trực tiếp phịch một tiếng, đóng cửa chặt kín! ! !

“Aiz!” Đường Khả Hinh bất đắc dĩ gấp gáp đứng ở trước cửa, không biết nên làm sao.

Mộng Đình mỉm cười từ phòng thư kí, đi ra, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Đường tiểu thư, thời gian Vitas tiếp khách đã qua, mời ngày mai lúc này, trở lại.”

“Ngày mai lúc này, tôi còn có thể tới nữa sao?” Đường Khả Hinh cũng đã bị dọa sợ rồi, nhìn Mộng Đình, có chút căng thẳng hỏi.

“Dĩ nhiên có thể.” Mộng Đình khẳng định với cô, cười nói: “Chỉ là đừng tới trễ. Vitas tiên sinh, không thích người khác tới trễ.”

“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ đành phải đáp lời, chậm rãi xoay người đi khỏi, nghĩ tới vẻ mặt đột nhiên quyết định mới vừa rồi của Vitas, cô rất ngạc nhiên, nhưng lại không cách nào nghĩ ra.

Trằn trọc suy tư.

Đường Khả Hinh đã trở lại phòng ăn ngự tôn.

Trần Mạn Hồng đang bận rộn trong phòng ăn, lại thấy Đường Khả Hinh trở lại, liền ngạc nhiên hỏi: “Trở về sớm như vậy?”

“Phải . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Cô trở lại vừa đúng lúc.” Trần Mạn Hồng không có thời gian nói nhảm, gấp gáp nói với cô: “Nhanh vào phòng bếp, lấy rượu hoa hồng lão đầu bếp đích thân chưng cất, đem cho tôi uống một hớp, gần đây khẩu vị tôi nhàn nhạt, không biết chuyện gì.”

Trần Mạn Hồng bận rộn từ buổi sáng đến hiện tại, miệng khô lưỡi khát.

“Tốt” Đường Khả Hinh lập tức xoay người, đi ra phòng ăn, đi tới phòng bếp, không ngờ vừa muốn đẩy cửa phòng bếp ra, lại thấy lão đầu bếp đang đứng trước nồi nước sôi, nhìn một đầu bếp trẻ run run rẩy rẩy, tức giận mắng to: “Đồ vô dụng! ! Bảo cậu cầm chai trứng cá muối, cũng hoảng sợ đến tay run, tương lai làm sao cho cậu nấu món chính?”

Đầu bếp trẻ không dám lên tiếng, chỉ thật cẩn thận cầm một cái chai màu nâu sậm, đưa đến trước mặt lão đầu bếp.

Lão đầu bếp lập tức đoạt lấy chai, giữ trong lòng bàn tay, nhanh chóng mở nắp, cầm cái muỗng vàng đã khử trùng, nghiêng người, nhẹ nhàng đổ ra một chút trứng cá muối hoàng kim rãi lên thịt cua kiểu pháp, nhanh chóng đậy nắp chai, để trước bàn, khàn khàn nói: “Cất đi!”

“Sư phụ, cẩn thận !” Đầu bếp trẻ nhìn lão đầu bếp, gấp gáp nói: “Chai nhỏ này là 120 ngàn!”

Lão đầu bếp nghe xong lời này, liền cau mày lắc đầu nhìn anh, nói: “Không có tiền đồ, không có tiền đồ! ! Không phải là một chai trứng cá muối sao? Thứ này trong phòng ăn không bao nhiêu tiền! ? Đi đi đi! Vô dụng!”

Đầu bếp trẻ nghe vậy, liền lầu bầu cầm chai trứng cá muối, xoay người đi vào kho đông lạnh.

Lão đầu bếp vừa muốn bảo người bưng món ăn, liền nhìn đến Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, liếc mình, ông nhíu chặt mày, nhìn cô nói: “Cô đứng ở bên ngoài, giả bộ cái quỷ gì? Đã nói bao nhiêu lần, những người này không phận sự không nên vào phòng bếp! Làm dơ, tôi đánh gãy chân Trần Mạn Hồng!”

Đường Khả Hinh đột nhiên mỉm cười, nhưng vẫn thật cẩn thận đi tới, nhìn lão đầu bếp nói: “Quản lý Trần bảo tôi là đi vào tìm ông muốn nếm thử rượu hoa hồng một chút, gần đây khẩu vị cô ấy bị nhạt.”

Lão đầu bếp vừa nghe, liền xoay người, ở trong tủ lạnh, lấy một chai rượu trái cây, nói: “Uống cái này!”

“Quản lý cần là. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng muốn lên tiếng. . . . . .

“Tôi nói cô ấy uống cái này thì uống cái này! ! !” Lão đầu bếp nhìn cô, khàn khàn quát một tiếng! ! !

Đường Khả Hinh giật mình, có chút hoảng sợ nhận lấy chai rượu trái cây trong tay ông, không dám lên tiếng.

“Một đứa, hai đứa, nhát như chuột!” Lão đầu bếp nói xong, lập tức xoay người bận rộn!

Đường Khả Hinh nắm chai rượu trái cây, nhìn bóng lưng lão đầu bếp, im lặng một lúc, mới xoay người đi khỏi, đi vào phòng ăn, còn nghĩ quản lý muốn uống rượu hoa hồng, lão đầu bếp lại đưa chai rượu trái cây, cô đang lầm bầm, đi vào phòng ăn, thấy Trần Mạn Hồng đang đứng ở trước mặt hai vị khách người Anh, mỉm cười chân thành lắng nghe ý kiến của khách, nghe rất thành khẩn, liền cười ngọt ngào gật đầu, cô nhìn thấy Đường Khả Hinh đi tới, liền nói xin lỗi với khách, đã đi về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh có chút lo sợ giơ rượu trái cây, nhìn Trần Mạn Hồng nói: “Lão đầu bếp bảo chị uống cái này. . . . . .”

“Ừm!” Trần Mạn Hồng lập tức cầm lấy chai rượu, liền trực tiếp rót vào miệng.

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Trần Mạn Hồng, nói: “Chị. . . . . . thật uống sao…!!, tôi còn tưởng rằng chị sẽ tức giận. . . . . .”

“Tại sao tức giận?” Trần Mạn Hồng lại uống một hớp lớn, nói: “Dù sao vào phòng bếp, tôi phải nghe ông ấy.”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn Trần Mạn Hồng, trong đầu có chút suy nghĩ dần dần rõ ràng. . . . . .

“Cô còn đứng ì làm gì?” Trần Mạn Hồng nhìn bộ dáng cô, trực tiếp nói với cô: “Làm việc đi!”

Đường Khả Hinh nghe, nhìn Trần Mạn Hồng chằm chằm, đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ, cười thật vui vẻ!

Trần Mạn Hồng sững sờ nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh, đột nhiên sững sờ, nói: “Con bé này, làm sao rồi?”

Đường Khả Hinh lại cảm thán cười.

“Bàn số 2 cần rượu!” Trần Văn Chi đột nhiên đi tới nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, lập tức mỉm cười cầm menu rượu, nói: “Vâng! Tôi lập tức đi qua!”

Trần Mạn Hồng ngạc nhiên nắm chai rượu trái cây, quay đầu nhìn Đường Khả Hinh cầm thực đơn, nhìn khách mỉm cười, lễ phép nói nhỏ: “Quý khách, xin hỏi ngài cần rượu như thế nào?”

Một đôi tình lữ cùng mỉm cười nhìn cô, nói: “Hôm nay là ngày tròn một năm chúng tôi kết hôn.”

“Có thật không?” Đường Khả Hinh nghe vậy, vui vẻ nhìn hai người bọn họ, vui vẻ ngọt ngào mỉm cười, nói: “Chúc mừng, mong hai vị ngọt ngào mãi mãi.”

“Cám ơn.” Người vợ có chút xấu hổ, mỉm cười nói.

“Phòng ăn của các cô có loại rượu nào uống tốt?” Người chồng ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi.

“Rượu tại phòng ăn chúng tôi rất đa dạng, nhưng nếu hương vị không phù hợp bữa ăn của hai vị, chúng tôi còn có thể từ trong hầm của khách sạn, chọn lựa loại rượu thích hợp, chỉ là, trước khi chọn rượu, mời cho tôi xem thực đơn của hai vị được không?” Đường Khả Hinh mỉm cười hỏi.

“Tốt.” Người vợ hết sức vui vẻ gật đầu.

Đường Khả Hinh nhẹ nhàng cầm menu điện tử đặt trên bàn, nhìn tất cả hình ảnh món ăn đã được khách chọn, ngón tay cô nhẹ nhàng trượt trên màn hình, xem tất cả món ăn, tôm xào tỏi ớt, thịt ba chỉ cuốn rau củ nướng, gan ngỗng Pháp hấp rượu Hoa Điêu, cá tuyết chiên giòn. . . . . . Cô mỉm cười buông tay rời màn hình điện tử, nhìn hai người mỉm cười nói: “Xem ra hôm nay tâm trạng của hai vị thật là ngọt ngào và hưng phấn, chọn lựa món ăn, màu sắc tươi, mùi vị vừa phải. . . . . .”

Hai vợ chồng cùng nhau mỉm cười.

Đường Khả Hinh nhìn thấy bọn họ rất vui vẻ, mình cũng khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Thật ra chọn lựa rượu đỏ, tùy thuộc vào tâm trạng, mà theo trình tự ra món ăn của đầu bếp chúng tôi, nhất định sẽ đưa lên trước cho hai vị bánh mì sấy khô, rồi đến món chính thức, tôm xào tỏi ớt và gan ngỗng Pháp hấp rượu Hoa Điêu, tôi đề nghị hôm nay hai vị chọn trước chai Camino Real Garnacha năm 09, đây là một loại rượu đỏ có tính ôn hòa, lại có thể phát ra vô số mùi hoa và mùi trái cây, lúc đầu tôi thưởng thức loại rượu đỏ này, còn đang suy nghĩ, có phải tâm trạng của người thợ nấu rượu cũng ngọt ngào như hai vị lúc này, mới có thể ủ ra một loại rượu lãng mạn như thế hay không.”

Hai vị khách cùng cười ngọt ngào.

“Camino Real này là giống nho gì?” Người vợ tò mò hỏi.

“Dịu dàng của Cabernet Franc và có mang một chút bá đạo của Merlot” Đường Khả Hinh cố ý nhịn cười nói.

Hai vợ chồng cùng nhau cười.

“Rượu Camino Real luôn mang cho người khác một loại cảm xúc trầm lắng nhưng lại phong phú tình cảm. Không khoa trương, lại phối hợp thật tốt, bởi vì mùi rượu của nó dịu dàng, trước hết đầu lưỡi ngọt nhưng khoang miệng hơi chua, vào miệng tâm trạng có thể cởi mở, phối hợp với món hải sản, nó càng có thể phát ra mùi trái cây kỳ lạ mà ấm áp, còn có một chút mùi vị cát bồi theo năm tháng. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhanh chóng mỉm cười nói.

“Có thật không?” Hai vợ chồng cùng ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Đường Khả Hinh mỉm cười nói rất chắc chắn.

“Vậy thì chọn rượu này.” Người vợ vui vẻ nói.

“Tốt. Tôi lập tức chuẩn bị cho hai vị.” Đường Khả Hinh mỉm cười nói xong, sau đó dùng bộ đàm căn dặn đồng nghiệp kho rượu ghi hóa đơn trước, lại nhìn hai vị khách, mỉm cười thật lòng, cũng cảm thán thay cho bọn họ nói: “Sau khi Camino Real khai mở tâm trạng xinh đẹp của hai vị, thưởng thức món ăn ngon, tôi nghĩ nhân viên phục vụ chúng tôi cũng không thể lại quấy rầy hai vị, bởi vì lúc ấy, hai vị nhất định sẽ cần một chai Cabernet Sauvignon năm 2002, Diamond Creek. . . . . .”

“Đó là một nơi xinh đẹp.” Người khách nam giống như biết địa phương xinh đẹp này.

“Trang viên Diamond Creek nằm ở trên ngọn núi lửa, chính vì nguyên nhân này, cho nên làm cho rượu không che giấu được nhiệt tình, nhưng bởi vì nó thể rượu mềm mại, làm tâm trạng người ta hưng phấn, không tự chủ trở về thiên nhiên, có thể nói, đây là một loại rượu ngon có thể để cho hai vị tỉ mỉ thưởng thức, khám phá thể rượu ở trong thân thể của mình. Nếu như có thể, đón gió biển lãng mạn, mượn hơi mặn trong gió, càng làm cho thể rượu trong người có thể sinh ra mùi vị chocolate trắng thật tốt. . . . . .” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.

“Thật à?” Người vợ nghe say sưa.

“Đúng vậy”

“Nếu như. . . . . . Không uống được thì sao?” Người vợ lại mỉm cười hỏi.

Đường Khả Hinh nhìn bọn họ, khẽ mỉm cười, nói: “Nếu như không uống được, chúng ta cứ tiếp tục truy tìm mùi vị của nó . . . . . . Cho nên, phòng ăn ngự tôn chúng tôi, bất cứ lúc nào hoan nghênh hai vị. . . . . .”

“Ha ha ha. . . . . .” Người khách nam không nhịn được cười.

“Tiểu thư thật vui tính, lần sau hầu rượu nhất định phải tìm cô, nói một chút chuyện xưa cho tôi nghe, tôi cũng cảm thấy thoải mái!” Người vợ mỉm cười nói: “Làm theo cô nói đi!”

“Tốt, lập tức chuẩn bị cho hai vị.” Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, sau đó xoay người đi khỏi.

Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, nhìn Đường Khả Hinh tràn đầy tâm trạng, hồi tưởng toàn bộ quá trình cô mới vừa hầu rượu, đột nhiên mỉm cười.

“Quản lý. . . . . . Có phải chị cũng cảm thấy hôm nay Khả Hinh khác hay không?” Trần Văn Chi tò mò lại gần cô, hỏi.

Hai mắt Trần Mạn Hồng lộ ra nụ cười khen ngợi, nói: “Cô ấy buông lỏng bản thân mình.”

“À? Buông lỏng! ?” Trần Văn Chi không hiểu.

“Ai vậy?” Tiểu Nhu cũng lại gần, tò mò hỏi.

Trần Mạn Hồng nhìn Đường Khả Hinh chằm chằm, đột nhiên có chút đắc ý cười nói: “Tháng này. . . . . . doanh thu nhất định vượt chỉ tiêu!”.

Chọn tập
Bình luận